Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Phần 218

2024-08-05 02:05:07

Phần 218
– Hừ… giữa thanh thiên bạch nhật, quỷ cái đầu các ngươi…

Tống Thanh Thư cười mắng.

Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền phát hiện ra đúng là Tống Thanh Thư, lập tức cười lấy lòng chạy tới:

– Mấy tháng trước từ Hắc Mộc nhai truyền đến tin, nghe nói là Tống đại nhân cùng Đông Phương giáo chủ cùng bị đánh rơi xuống vách núi, chúng ta còn tưởng rằng… Khà khà… Tống đại nhân quả nhiên phúc tinh cao chiếu, gặp dữ hóa lành, hoàng thượng biết được Tống đại nhân còn sống không biết là cao hứng đến bao nhiêu đây.

– Thật không?

Tống Thanh Thư không tỏ rõ ý kiến.

– Uả… nhưng các ngươi thân là Ngự Tiền thị vệ tại sao cũng chạy đến nơi đây này làm gì?

– Còn không phải là vì thám thính tung tích của Tống đại nhân, hoàng thượng trong lòng lo lắng, phái đi ra ngoài từng nhóm thám tử do xét cũng không có tin tức gì, liền phái chúng ta cũng đi tìm kiếm, chỉ thiếu điều là Hoàng thượng ngự giá thân chinh mà thôi. Tống đại nhân, huynh đệ chúng ta đã hầu Hoàng thượng lâu như vậy, ngoại trừ Vi tước gia trước đây, còn lại thì chưa từng thấy hoàng thượng đối với thần tử nào mà quan tâm đến như thế, trong giọng nói Triệu Tề Hiền đầy hâm mộ.

Tống Thanh Thư cười nhạt, cũng không đáp lời, loại hành vi này của Khang Hy đối với mọi người thì xem ra là đại ân sủng, nhưng đối với hắn thì đáng là gì, thần tử trước sau gì cũng là thần tử, cũng như Vi Tiểu Bảo được sủng ái thần tử như vậy, nhưng trong mắt Hoàng Đế cũng có điều gã chỉ là một nô tài mà thôi, như thế thì có cái gì mà vinh quang?

– À… có phải Tống đại nhân đang về Yến Kinh phục mệnh? Hay là chúng ta lập tức lên đường đi, hoàng thượng đang đứng ngồi không yên chờ tin tức đại nhân đấy.

Trương Khang Niên thấy Tống Thanh Thư phong trần mệt mỏi, hỏi thăm dò…

– Chưa được… ta có chuyện quan trọng muốn đi Thịnh kinh một chuyến, phiền hai ngươi giúp ta hồi bẩm hoàng thượng.

Tống Thanh Thư trong lòng phiền muộn, chuyện của Hạ Thanh Thanh gấp rút so với đi gặp Khang Hi thì có đáng là gì.

Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, biến sắc:

– Tống đại nhân, thứ cho hạ quan lắm mồm, từ xưa tới nay, chỉ có thần tử chờ hoàng thượng, chứ nào có hoàng đế chờ thần tử, nếu hoàng thượng biết được mặt rồng giận dữ, e sợ… e sợ đối với Tống đại nhân bất lợi a.

– Thì các ngươi quay trở lại cứ nói là chưa từng gặp ta là được, thì làm gì hoàng thượng trách tội? Ta cũng sẽ nhớ tới lòng tốt của hai ngươi.

Tống Thanh Thư ôm lấy vai của hai người, thấp giọng nói.

Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền vội vã tránh thoát, cầu khẩn nói:

– Tống đại nhân, không phải chúng ta không muốn giúp, nhưng nếu lừa dối hoàng thượng, là tội lớn tru di cửu tộc, chúng ta… chúng ta…

– Đã như vậy, các ngươi trở về cứ nói thật, ta nhất định có việc phải đến Thịnh kinh, ngày khác trở về gặp lại hoàng thượng giải thích nỗi khổ tâm trong lòng của ta.

Tống Thanh Thư kiên quyết nói.

Trương Khang Niên bình thường khá là cơ linh, thấy thái độ Tống Thanh Thư cứng rắn như thế, con mắt hơi chuyển động, liền nghĩ đến một cách:

– Không biết Tống đại nhân đến Thịnh kinh là có chuyện gì?

Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, không vui nói:

– Việc tư, bất tiện cho các ngươi biết.

Trương Khang Niên nói:

– Đại nhân hiểu lầm, tiểu nhân sao dám dò xét chuyện của đại nhân, chỉ là Thịnh kinh là địa bàn của Bảo thân vương, Tống đại nhân có đến sợ làm việc không tiện lắm, mà chúng ta là người thân tín của hoàng thượng, vừa vặn biết được hoàng thượng gần đây đang chuẩn bị phái một đại thần đi sứ Thịnh kinh, Tống đại nhân cứ về kinh đi, trọng trách này không phải đại nhân thì còn ai khác nữa.

– Thật sao?

Tống Thanh Thư trong lòng hơi động.

– Đúng vậy… đúng vậy.

Triệu Tề Hiền cũng phụ họa nói.

– Mặc kệ đại nhân muốn làm cái gì, có thân phận Khâm sai đại thần, làm việc thì cũng thuận tiện hơn nhiều lắm.

Nghe thế Tống Thanh Thư ngẩng đầu nói:

– Được, vậy ta cùng các ngươi tiến cung gặp hoàng thượng.

Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền nhất thời đại hỷ, liền vội vàng nói:

– Đa tạ đại nhân… đại nhân ăn trước chút ít, nhắm rượu nghỉ ngơi một lát, rồi chúng ta lên đường?

– Không cần, ta đã nghỉ ngơi tốt, đi đi.

Tống Thanh Thư nhớ tới Hạ Thanh Thanh đang ở Thịnh kinh, làm gì có tâm tình kéo dài thời gian.

– Vâng… vâng!

Hai người cúi đầu khom lưng, vội vã đem qua một con tuấn mã.

– Tống đại nhân xin mời.

Tống Thanh Thư gật gù, xoay người lên ngựa, hướng về Yến Kinh thành đi vội vã.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Số ký tự: 0