Chung cư

Phần 13

2023-11-24 03:44:00

Phần 13
Tôi lại trở về với cuộc sống thường nhật, với công việc, với gia đình, với những lo toan hàng ngày.

Buổi tối, tôi chạy bộ, đôi lúc bắt gặp những cặp đôi thể dục cùng nhau, bất giác tôi lại nhớ đến Khánh Vy, đã có lúc tôi và em cũng chạy cùng nhau như thế. Hà Nội tháng 12 trời lạnh về tối và đêm, cảm giác như cái lạnh se se của Hà Giang những đêm hôm ấy, nay tất cả đã là dĩ vãng, như một cơn gió thoảng qua, thật nhanh.

Ánh trăng đêm nay đẹp quá, một ánh trăng huyền ảo như trong bài hát mà Vy đã hát cho tôi nghe trong suốt cuộc hành trình ấy…

‘… Màn đêm cùng ánh trăng ngày xuân lấp lánh trên bầu trời…

Cùng làn gió cuốn đi thật xa những buồn phiền chốn đây…

Để những tháng năm qua đi, và ký ức sẽ tan biến đi…

Hòa mình vào khoảng không trên bầu trời đêm nay…

Thời gian, đã trôi qua thật nhanh…

Em mơ về giấc mơ giờ đã tan…

Nhìn quanh, chỉ còn căn phòng trống…

Giọt lệ vẫn mãi rơi giữa màn đêm…

Buồn sao cứ vây quanh hoài thôi…

Vẫn nhớ ngày đó em đã rất đau…

Là khi, ta bước đi thật nhanh…

Và rồi chẳng nhìn nhau dẫu một lần’

Ánh trăng rất đẹp, nhưng rồi trăng cũng tàn, tôi cảm ơn em đã đến và mang lại những cảm xúc ngọt ngào, để tôi được sống lại những phút giây yêu đương như thời trai trẻ. Dẫu yêu em chỉ vài ngày, tôi cũng không hối tiếc và hy vọng em cũng vậy. Ở nơi phương trời xa, chúc em luôn hạnh phúc với lựa chọn của mình, Khánh Vy.

“Anh khỏe không? Dạo này công việc bận lắm không?”

Đó là những dòng tin nhắn của Mai Lan dành cho tôi, đã lâu rồi từ cái lần gặp gỡ ở Phú Quốc chúng tôi chưa liên lạc lại, buổi sáng khi chia tay cả hai đã hứa với nhau tất cả những gì đã xảy ra sẽ chỉ giữ lại trong lòng, cho riêng mình, sẽ không làm gì ảnh hưởng đến gia đình nữa, sẽ không làm gì có lỗi nữa…

“Anh khỏe, công việc vẫn đều đều em ạ”

“Trưa nay anh rảnh không? Em mời anh ăn trưa?”

Tin nhắn của Mai Lan làm tôi phân vân, không biết tại sao tự dưng lại nhắn mời ăn trưa nhỉ?

“Trưa nay à em? Anh cũng rảnh một chút, nhưng sao tự dưng lại mời anh ăn trưa vậy?”

“Em có việc ở gần công ty anh, tiện mời anh ăn trưa và cà phê…”

Tôi gặp Mai Lan tại một nhà hàng bên phố, ăn xong chúng tôi ngồi cà phê, Mai Lan vẫn thế, vẫn xinh đẹp và cuốn hút, chỉ là hôm nay tôi thấy tâm trạng của Mai Lan có vẻ không được vui lắm…

– Em có chuyện gì đúng không?
– Sao anh lại hỏi thế?
– Thì anh thấy em hơi khác mọi khi…

Mai Lan trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói với tôi:

– Đúng là em cũng có một chút chuyện, nên hôm nay em mời anh đi trước hết là để gặp anh… sau là em muốn xin anh một vài lời khuyên…
– Lời khuyên từ anh à?
– Vâng…
– Về lĩnh vực gì?
– Chuyện tình cảm…

Nghe Mai Lan nói tôi khá là chột dạ, tưởng em xin lời khuyên gì về lĩnh vực Xây dựng, thiết kế hay kiểu kiểu như vậy, nay lại bảo xin lời khuyên về tình cảm, ca này khó nhưng thôi cứ thử xem…

– Tình cảm… là như thế nào em?
– Ông Kha nhà em… có bồ… – Mai Lan khẽ buông giọng…
– Em nói gì cơ? Ông Kha có bồ à? Thật chứ?
– Thật… ông ý thừa nhận rồi…
– Ghê nhỉ? Lão này tẩm ngẩm tầm ngầm mà ghê đấy… thế đầu đuôi như nào em?
– Là chồng em hay đi tham gia hoạt động đoàn thể địa phương, gặp một bà giáo viên, nghe đâu tầm 40 tuổi, hai người cũng vài lần đi uống nước riêng với nhau… rồi…
– Rồi sao…
– … có người nói đến tai em… ban đầu em hỏi ông Kha còn cãi bay chối biến, bảo là làm gì có chuyện đó, chỉ là quan hệ xã giao bình thường… nhưng khi em đưa ra bằng chứng có cả ảnh hai người đi với nhau hẳn hoi… thì mới thừa nhận…

Giọng Mai Lan vẫn buồn buồn kể tiếp:

– … Nhưng ông Kha nhà em bảo là đó chỉ là những cảm xúc nhất thời của hai người bạn, chưa làm gì đi quá giới hạn… xin em tha thứ và hứa với em là từ nay sẽ cắt đứt quan hệ…
– Thế em có tha thứ cho anh ấy không?

Mai Lan nhìn tôi, ánh mắt buồn mênh mang, ẩn chứa trong đó bao câu hỏi chưa lời giải đáp…

– Em chưa biết… chính vì thế hôm nay em mới gặp anh…
– Anh giúp gì được cho em trong chuyện này?

Mai Lan lại suy nghĩ, nhìn tôi rồi hỏi:

– Đã bao giờ anh phản bội Phương chưa?

Tôi giật mình, có tật thì giật mình, chẳng biết trả lời như thế nào với câu hỏi này…

– Như thế nào là phản bội? – Tôi trả lời bằng cách hỏi lại một câu hỏi…
– Là đi với một người khác…
– Em biết rồi… mà vẫn hỏi anh à?

Ý tôi là Mai Lan làm sao có thể quên mới đây thôi tôi và em đã đi quá giới hạn, đã ân ái mặn nồng bên nhau…

– Ý em không phải vậy… là yêu một người khác… có cảm tình với người khác… và không yêu vợ mình nữa…

Tôi suy nghĩ theo ý Mai Lan nói, tự vấn bản thân mình rồi tôi nói với em:

– Anh… chưa bao giờ phản bội Phương như vậy cả… dù như thế nào, với anh gia đình vẫn là trên hết… anh sẽ không đánh đổi bất cứ thứ gì… Có thể, thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ hành động này kia, nhưng chỉ là nhất thời, hoàn cảnh thôi… chứ không bao giờ phản bội…
– Anh có nghĩ anh Kha nhà em cũng vậy không?
– Anh nghĩ đa phần đàn ông trưởng thành đều như vậy… hơn nữa anh Kha cũng sắp nghỉ hưu rồi, không dại gì để mang tiếng đánh mất thanh danh đâu… Mà anh thấy anh Kha cũng là người yêu thương vợ con đấy, chỉ là ông ý không hay thể hiện ra…
– Anh cũng thấy vậy à?
– Uh, anh nhận thấy như vậy mà, ông ý hơi gia trưởng, nhưng chiều vợ ghê đấy chứ… vợ trẻ mà…

Mai Lan cười, khuôn mặt đã giãn ra, trở lên thoải mái hơn…

– Anh nói thế em cũng thấy nhẹ nhõm…
– Thế chẳng lẽ ông ấy lại bỏ vợ đi thích một bà già hơn vợ đến chục tuổi à?
– Chục tuổi đâu… có mấy tuổi…
– Anh nghĩ có thể nhất thời ông ý nói chuyện với bà kia thấy hợp, kiểu tâm đầu ý hợp… gặp nhau nhiều nảy sinh chút tình cảm… chứ bà kia cũng chồng con rồi, lại giáo viên…
– Bà ý không chồng anh ạ, con lớn rồi…
– Anh nghĩ không đến mức nghiêm trọng đâu… ông Kha đã xin lỗi tức là đã nhìn ra được cái sai của mình rồi…

Nói đến đây tôi lại nghĩ về mình, mình cũng sai đầy ra, cũng đi với cô này cô kia, nhưng đã bao giờ mình thấy mình sai đâu, may chưa bị Phương phát hiện… Hôm trước, đi Phú Quốc về thỉnh thoảng tôi lại thấy nhớ cái cảm giác sung sướng khi làm tình với Mai Lan, có khi địt nhau với vợ nhưng nhiều lúc vẫn còn lưu luyến mấy cái tư thế ấy. Vài lần định nhắn tin cho Mai Lan rồi lại thôi, lúc ấy mà nhắn chắc chắn tôi và Mai Lan sẽ lại đi quá giới hạn thêm 1 hoặc vài lần nữa…

– Vậy theo anh em nên tha thứ cho anh ấy à…
– Đúng, em nên cho anh ấy cơ hội… và cho mình cơ hội nữa…
– Anh nói là cho em cơ hội?
– Cơ hội để em nhìn lại mình… em xinh đẹp… giỏi giang thế này… sao ông ý lại đi với người khác được…
– Vâng… em hiểu ý anh nói…
– Thế chuyện này em có kể với Phương nhà anh không?
– Mấy hôm nữa sang em mới nói chuyện với nó… Cái nhà chung cư của em, cạnh nhà anh… Ban đầu em định không bán, em cứ để đó thỉnh thoảng về chơi vài bữa hoặc qua đó nghỉ cuối tuần, Phương cũng bảo em là cứ để đó bán làm gì, em cũng muốn thế… Nhưng giờ anh Kha bảo là bán đi, về tập trung ở hẳn bên này thôi… em cũng đang phân vân…

Nếu mà trước đây, có khi tôi cũng khuyên Mai Lan đừng có bán, cứ để đó thỉnh thoảng sang ở vài bữa, biết đâu lúc vợ đi công tác, tôi lại có cớ mò sang…

Nhưng nay, tôi có những suy nghĩ khác, sau khi nghe chuyện Mai Lan, tôi không muốn làm gì có lỗi với vợ mình.

– Bán đi cũng được em ạ, anh nghĩ đó là phương án tốt đấy, tập trung tối đa gần chồng gần con, lúc ấy chồng có khi không dứt ra được ấy chứ…
– Em cũng chỉ mong chồng em được như anh… nói…

Bẵng đi cỡ 2 tuần sau, một buổi tối đi công tác về thấy Phương vợ tôi kể:

– Hôm nay cái Lan nó vừa sang nhà mình chơi đấy anh…
– Thế à…
– Vâng, trưa nay em với nó vừa đi ăn, nó kể vụ ông Kha chồng nó có bồ…
– Thật á…
– Thật… ông ấy trông thế mà có bồ cơ đấy…
– Bây giờ thế nào?
– Nó bảo ông ấy cắt đứt rồi, quỳ lạy khóc lóc van xin các thứ. Xin thề không bao giờ dám tái phạm… Xin con Lan một cơ hội cuối cùng trong đời…

Tôi nghe Phương kể mà thấy “run”, đúng là phụ nữ thêm mắm thêm muối, tam sao thất bản kinh thật, chắc lại mượn chuyện dọa mình đây.

– Thế Lan tha thứ chưa?
– Lan thì nó tha rồi… con đó nó còn dễ tính đấy…

Vừa nói Phương vừa lườm tôi:

– Anh mà có léng phéng như thế thì… chết với em…

Tôi cũng sợ lắm rồi các bác ạ, một tầng chung cư, quen được 2 em thì lại… “ấy ấy” với cả 2 em, may mà dừng đúng lúc nên vợ không biết, chứ không thì…

Lại thấy Phương vợ tôi bảo:

– Mà nó bán nhà rồi đấy anh ạ…
– Bán nhà nào?
– Căn ngay cạnh nhà mình chứ nhà nào… Hôm nay vừa bán xong, bán cho một em làm ngân hàng…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website bimdep.vip, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chung cư

Số ký tự: 0