Cỏ dại ven đường

Phần 8

2021-11-21 18:39:00

Phần 8: Giấc mơ hoang đàng (1)
Buổi chiều 18h00…

– Cháu cứ chạy thẳng vào trong sân mà chờ… Học sinh về hết rồi… Không sao hết…
– Vâng, cháu cảm ơn chú ạ…

Minh Tùng vẫy tay cảm ơn ông bảo vệ vui tính, cho xe chạy qua cổng trường tiểu học Hưng Đạo. Đỗ xe lại, anh ra khỏi xe, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía cửa lớp còn sáng đèn duy nhất ở dãy lớp học đã im ỉm đóng chặt. Từ xa anh thấy được bóng dáng thướt tha quen thuộc của Thùy Trang trong bộ áo dài hồng sen mềm mại. Nàng ung dung diễn giải trước dãy bàn học nhỏ với vài chục người ngồi lắng nghe không rời mắt. Hôm nay Thùy Trang có buổi họp phụ huynh cuối giờ chiều.

Lúc này có người bên trong để ý đến Minh Tùng, nói gì đó làm cả lớp học cười rộ lên. Thùy Trang cũng nhìn về phía anh, mặt thoáng ửng đỏ nhưng mỉm cười thật tươi. Các phụ huynh lúc này cũng lục tục đứng dậy, chào cô giáo rồi rời khỏi lớp. Trong nhóm người có một người phụ nữ Minh Tùng rất quen thuộc đang bước về phía anh. Đó là Chị Hạnh, chị dâu của anh.

– Đón vợ à… – Chị Hạnh vui vẻ cười toe toét.
– Dạ. – Minh Tùng gãi đầu cười nói.
– Ngoan thế. Chả bù với ông anh cậu… Vợ đi họp cho con, chồng thì bỏ đi nhậu… – Chị Hạnh ra vẻ hậm hực nói.
– Ha ha… – Minh Tùng lắc đầu cũng không dám bình luận gì. – Chị về bằng gì ạ? Hay để bọn em đưa về nha…
– Thôi. Chị có xe máy rồi. Bữa khác hai vợ chồng sang nhà anh chị chơi nha… – Chị Hạnh vẫy vẫy tay với Minh Tùng.
– Dạ, em chào chị.

Lúc Minh Tùng đi vào thì lớp học chỉ còn mỗi Thùy Trang. Nàng đang lau bảng, trên bàn giáo viên là một chồng cao tập vở học sinh còn chưa dọn dẹp.

– Chờ em chút nha… – Thùy Trang nói, cũng không quay lại nhìn anh.

Minh Tùng ghé mông ngồi lên một chiếc bàn nhỏ ngay phía trước nhìn Thùy Trang rướn người lên cao để vạt áo dài lộ ra bờ eo nhỏ trắng mịn. Bờ mông nàng căng tròn vểnh cao bên dưới tà áo dài phất phơ thật mê người. Trong đầu Minh Tùng chợt lóe lên một suy nghĩ dơ bẩn táo bạo… Anh bước lại thản nhiên đóng cửa sổ. Thùy Trang nhìn anh mỉm cười không nói gì… Nhưng đến lúc anh đóng luôn hai cánh cửa lớp học lại còn khóa trái bên trong, nàng mới sửng sốt hỏi:

– Anh làm gì vậy?
– Anh có làm gì đâu… – Minh Tùng bước đến bên, vòng tay đặt lên bờ eo nhỏ của nàng.
– Nghiêm túc một chút… – Thùy Trang mặt thoáng đỏ, muốn gạt tay anh ra.
– Anh chỉ hôn một cái thôi. Không ai biết đâu… Ở đây cũng không có camera mà…
– Anh hư quá… Một cái thôi đó…
– Ừ… một cái thôi…

Minh Tùng ghì chặt vòng eo nhỏ trong bộ áo dài thướt tha của Thùy Trang. Anh cúi xuống đón lấy bờ môi mềm mại của nàng mà hôn. Gương mặt nàng đỏ ửng, hai mắt ngượng ngùng nhìn quanh rồi nhắm lại. Đôi môi Thùy Trang thật mềm mại, hé mở trao cho anh một chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát làm anh mê mẩn. Hai cánh tay nàng choàng qua cổ anh, kéo đầu anh xuống để đôi môi hai người khóa chặt vào nhau.

– Ư…

Hai bàn tay hư hỏng của Minh Tùng luồn vào dưới tà áo dài vuốt ve bờ mông tròn trịa của nàng. Lớp vải mỏng trơn trượt mát rượi làm anh thích thú… Những ngón tay anh trượt theo khe rãnh ấm áp giữa cặp mông nàng còn tiến sâu xuống dưới chạm phải một nơi mềm mại ấm áp. Thùy Trang không ngăn cản anh, chỉ ư lên thật khẽ, hai cánh mũi nàng phập phồng dồn dập khi cả bàn tay anh đặt lên nơi đó mân mê vuốt ve.

– Anhhh… Không được… – Thùy Trang mặt đỏ ửng, ánh mắt sợ hãi nài nỉ, tay giữ chặt sợi dây kéo vừa bị Minh Tùng kéo xuống.
– Anh chỉ muốn ngắm em một chút thôi… Em có bao giờ nghĩ… mình khoả thân giữa lớp học của mình chưa?

Minh Tùng thì thầm, cắn nhè nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn mềm mại của Thùy Trang làm mặt nàng đỏ ửng run rẩy. Anh nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, để chiếc quần lụa mỏng rơi xuống chân.

– Anh…

Thùy Trang mặt đỏ ửng rúc vào cổ anh. Minh Tùng nhận ra hơi thở nàng nặng nề căng thẳng, hai mắt cũng nhắm chặt không dám mở ra. Anh cúi xuống kéo chiếc quần lụa và chiếc quần lót Thùy Trang nhỏ ra khỏi hai chân nàng. Anh để nàng ngồi lên chiếc bàn học sinh nhỏ ngay hàng đầu tiên trước bục giảng.

– Đóng… cửa… – Thùy Trang hơi thở dồn dập, kêu khẽ bên tai anh.
– Anh đóng kỹ rồi…

Minh Tùng đỡ hai chân của nàng gác lên bàn bên cạnh. Thùy Trang cắn môi gương mặt đỏ ửng nhìn anh như oán trách. Nàng ngã người nằm nghiêng để tà áo dài rũ xuống phơi bày một mảng trắng lóa mắt làm Minh Tùng tim đập dồn dập. Anh rút điện thoại ra, hai bàn tay có chút run rẩy đưa lên chụp hình. Anh nhìn lại tấm hình trong điện thoại mình mà đũng quần cũng đội u một khối cứng như sắt thép…

Thùy Trang nằm nghiêng trên chiếc bàn học sinh nhỏ, gương mặt ửng đỏ tuyệt đẹp… Tà áo dài của nàng rơi rũ xuống phơi bày toàn bộ nửa thân dưới tuyệt đẹp. Cặp đùi thon dài nõn nà trắng muốt khép lại không che giấu được phần mu phơn phớt lông tơ mũm mĩm làm cổ họng anh khô khốc. Nàng lật người sấp xuống, gương mặt tuyệt đẹp ửng đỏ gối lên hai cánh tay. Tà áo rơi phủ một bên để lộ cặp mông tròn trịa cong vểnh tuyệt đẹp. Minh Tùng hít hà phấn khích, tay cầm điện thoại chụp liên tục.

Minh Tùng cúi xuống hôn đôi môi đỏ mọng của Thùy Trang, đỡ nàng ngồi dậy. Anh nhẹ nhàng mở hàng nút của chiếc áo dài của nàng. Hơi thở nàng gấp gáp nhìn theo bàn tay anh mở từng chiếc cúc áo. Vạt áo trước của nàng được anh mở ra trọn vẹn nhưng không rút ra khỏi tay áo. Minh Tùng bấm khóa mở chiếc áo ngực, rút ra khỏi người nàng để lộ ra hai bầu vú căng tròn trắng hồng tuyệt đẹp.

– Ngồi như thế…

Minh Tùng hai mắt sáng rỡ vui vẻ đặt Thùy Trang ngồi lên chiếc bàn học sinh trước mặt. Anh lùi lại ngắm nghía vừa hướng dẫn:

– Em kéo tà áo mở ra đi…

Thùy Trang ngoan ngoãn mím môi mặt đỏ ửng kéo tà áo dài mở rộng ra hai bên. Hai bầu vú nàng ưỡn lên căng tròn tuyệt đẹp trước mặt anh.

– Chân em… có thể… mở ra một chút không?

Nghe anh nói mà Thùy Trang cả gương mặt nóng rực xấu hổ đến tột độ nhưng nhìn vẻ háo hức chờ mong của anh nàng không nỡ từ chối.

Ánh mắt như thiêu như đốt nhìn anh, một chân giơ lên gác sang mặt bàn bên cạnh…

“Ầm” Trong đầu Minh Tùng như có một trái bom hạt nhân nổ tung. Mặt anh đỏ ửng lên phấn khích đến tột độ. Anh hơi loạng choạng lùi lại sau, tay cầm điện thoại giơ lên…

– Tách… tách…

Nhìn vẻ phấn khích của Minh Tùng, Thùy Trang thấy mình vui vẻ. Nàng cũng không biết từ lúc nào nàng đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn thỏa mãn mọi yêu cầu của anh. Mà dường như những thứ anh thích, cũng tạo cho nàng cảm giác hưng phấn.

– Em có đẹp không? – Thùy Trang chống cánh tay ra sau, gương mặt đỏ ửng hỏi.
– Đẹp… em đẹp lắm vợ ơi…

Minh Tùng hít hà kìm nén. Trong phòng lớp học ngày nào lần đầu tiên anh gặp gỡ Thùy Trang xuất hiện như một thiên thần thánh khiết… Giờ đây cũng chính trong căn phòng này, trước năm dãy bàn học nhỏ bé xinh xắn quen thuộc đó… Thùy Trang toàn thân lõa lồ, một chân gác lên ngồi chênh vênh trên chiếc bàn với vạt áo dài lả lơi rũ xuống. Cơ thể nàng tuyệt đẹp, hai bầu vú no tròn kiêu hãnh, cặp đùi thon dài mở rộng phơi bày cả hai mép âm hộ đỏ hồng như mời gọi. Tư thế này nàng khêu gợi đến mức máu mũi anh muốn phun ra. Minh Tùng không nhịn được nổi nữa, đút điện thoại vào túi, mở dây nịt kéo chiếc quần dài tuột xuống đến chân…

– Hi hi… – Thùy Trang nhìn khối u nổi lớn trong quần lót anh, che miệng cười.

Minh Tùng chồm đến ôm ghì cơ thể trần truồng của nàng, đón lấy đôi môi mềm mại của nàng mà hôn rít lấy. Anh đè ngửa Thùy Trang trên mặt bàn, hai chân nàng mở rộng đón lấy anh. Minh Tùng cảm nhận được đầu dương vật mình chạm vào một mảnh hừng hực ẩm ướt… Anh cúi xuống vùi mặt vào mảnh da thịt căng phồng mềm mại giữa hai vạt áo mở rộng của nàng. Môi lưỡi anh thèm thuồng hôn liếm khắp hai bầu vú tuyệt đẹp của nàng.

– Ư…

Thùy Trang cắn môi xuýt xoa mặt đỏ ửng nhìn anh phấn khích. Đêm qua nàng lại lén lút xem laptop của anh. Anh đang đọc một truyện người lớn về tình yêu giảng đường trên truyenheo.net, những thứ mô tả trong đó dâm đãng đến mức nàng không đọc hết nổi, phải ngừng lại. Dù vậy nó cũng ám ảnh đầu óc nàng làm đêm qua nàng có một giấc mơ vô cùng xấu hổ. Nó như là sự kết hợp giữa quá khứ và sự tưởng tượng của nàng tạo thành một giấc mơ hoang đàng…

– Đêm qua em có một giấc mơ… Anh có muốn nghe không? – Thùy Trang gò má ửng đỏ, hai mắt thiêm thiếp mơ màng nói khẽ.
– Kể anh… nghe đi… – Minh Tùng say mê hôn hít hai bầu vú nàng nói.
– Em mơ về thầy em môn tiếng Anh của em… Khi đó là năm thứ hai… Dù trường không yêu cầu… Nhưng em rất thích mặc áo dài cấp ba của mình… – Lời nói của Thuỳ Trang ngắt quãng khi bàn tay anh luồn vào giữa hai chân vuốt ve âm hộ nàng. – Em mơ ngày hôm đó tiết cuối cùng trong ngày… em chạy ra cổng trường nhưng bố chưa tới… trời đổ mưa rất lớn… không có chỗ trú mưa nên em chạy lại vào trong… Áo dài của em ướt hết… dính sát vào da thịt… Em rất xấu hổ, chui vào giảng đường mà nấp… Không ngờ lại gặp ông ấy…
– Ông ấy nhìn em chằm chằm… như muốn lột hết cả quần áo em ra… Thấy em run cầm cập vì lạnh… ông kêu em vào trong rồi đóng cửa lớp lại… còn bảo để gió không lùa vào.

Từng lời của nàng lọt vào tai, Minh Tùng bắt đầu thấy tim mình đập nhanh. Anh xoa nắn hai bầu vú nàng cuồng nhiệt, mút thật mạnh hai đầu nhũ hoa đã đỏ ửng săn cứng.

– Ưm… – Thùy Trang ưỡn ngực lên, bật rên khẽ. – Sau đó ông ấy lấy một cái khăn tay, không đưa cho em, mà chậm rãi lau nước trên mặt em… hai bàn tay… rồi bờ vai ẩm ướt…
– Em nhìn ông ta rất gần… Còn ngửi được hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá của ông… Khi bàn tay ông lau qua trước ngực em… Em không hiểu sao mình không ngăn cản… Lúc đó tim em đập rất nhanh… Dù qua một lớp áo mỏng ẩm ướt, em vẫn cảm nhận được những ngón tay ấm áp của ông cố tình vuốt ve dọc theo khe ngực em…
– Rồi ông ấy bất ngờ ôm em… làm cả người em… cứng đờ… Em nửa muốn chống cự, nửa không… vì ngực em truyền đến cảm giác ấm áp, dễ chịu… giọng ông ấy rất ấm áp, nói bên tai em… ư…

Thuỳ Trang bật rên khẽ, hai bầu vú ưỡn căng lên cho Minh Tùng ngậm mút say mê… Nàng như chìm đắng vào giấc mộng của chính mình. Người thầy đó là có thật, nhưng giữa ông và nàng chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

– “Giảng đường là nơi… ư… thiêng liêng, cũng là nơi… dễ gieo rắc vào đầu chúng ta… những suy nghĩ… truỵ lạc… hoang đàng nhất… Em có bao giờ nghĩ… mình hoàn toàn khoả thân… ở một nơi như thế này không?”

Minh Tùng như chìm đắm trong giấc mơ của Thuỳ Trang, mặt đỏ anh cũng đỏ bừng phấn khích. Anh nhỏm dậy cầm khúc thịt cứng rắn của mình cọ cọ vào hai mép âm hộ đỏ hồng đã sớm ướt đẫm nhòe nhoẹt của Thùy Trang. Anh chèn đầu dương vật vào giữa hai mép âm hộ nàng, thúc mạnh.

– Ummmm… Ông ta vừa hôn lên vành tai em, vừa nói, tay ông chậm rãi mở cúc áo dài của em… Lúc đó… tim em… muốn ngừng đập… ôi… – Thuỳ Trang bật rên lớn, hai mắt vẫn nhìn anh lên anh, miệng thổn thức nỉ non.

Dương vật Minh Tùng đi sâu vào lấp kín âm hộ trơn nhẵn ấm nóng của nàng. Một cảm giác bó chặt khít khao sung sướng tuyệt vời làm anh hít hà mê mẩn. Anh nghiến răng ken két, hạ thể bắt đầu tăng tốc. Thùy Trang hổn hển thở dốc, hai mắt nàng khép lại, thì thào ngắt quãng:

– Ưm… áo em mở ra… hơi thở ông ấy rất nóng… hai mắt ông cứ nhìn chằm chằm vào ngực em… Cả người em run rẩy… nhưng em vẫn không ngăn bàn tay ông đưa lên… ngực em…

Minh Tùng hít hà thúc mạnh liên tục, tay anh đặt lên hai bầu vú căng tròn của nàng mà xoa nắn.

– Ưm… Đừng… thầy ơi… ôi… – Cơ thể Thùy Trang có rút, giữ chặt bàn tay anh trên ngực, rên rỉ.

Minh Tùng như bị kích thích đến phát cuồng. Anh gạt tay nàng ra một cách thô bạo. Hai tay bóp nghiến hai bầu vú nàng vung lên, cúi xuống ngậm lấy đầu nhũ hoa mút mút cuồng nhiệt. Hạ thể anh thúc đẩy dương vật vào âm hộ nức nở của nàng thật nhanh…

– Ôi… đừng… ưm… Ôi… thầy ơi…

Thùy Trang hai mắt nhắm chặt cơ thể run rẩy mãnh liệt. Hai tay nàng ôm ghì lấy đầu anh, cặp đùi thon dài của nàng mở rộng. Minh Tùng bám chặt vào cạnh bàn, hạ thể anh dồn dập thật nhanh. Tiếng rên xiết của mãnh liệt của nàng làm cả người anh như điên cuồng. Hạ thể anh dồn ép khúc thịt của mình không ngừng chọc sâu vào tận cùng bên trong cơ thể nàng. Thùy Trang cả người co rút ôm chặt lấy anh, hai chân nàng quắp chặt quanh người anh như muốn ép khung xương anh vỡ vụn. Trong cơn rên rỉ ngất ngây, âm hộ nàng bắt đầu tuôn trào rịn ướt cả hạ thể anh…

– Ưm… ôi… ưm…
– Ahhh…

Minh Tùng há hốc ngã người nằm úp lên cơ thể trần truồng của Thùy Trang. Dương vật anh phun trào ồ ạt lấp kín bên trong âm hộ nàng. Anh thở hổn hển sung sướng, miệng mở ra ngậm lấy đầu nhũ hoa xinh xắn của nàng hôn mút thích thú.

– Ưmm… Anh ơi… ôi… – Thùy Trang thiêm thiếp nỉ non vuốt ve mái tóc Minh Tùng.
– Nhớ đến anh rồi hả? Không gọi ông thầy nào đó nữa sao? – Minh Tùng thì thầm trêu chọc.
– Hi hi… Em cố tình gọi như vậy đấy… Anh có thích không? – Thùy Trang kéo mặt anh lên, hôn lên môi Minh Tùng, cười đùa.
– Ha ha… Thích…

Minh Tùng cười toe toét, nhưng gương mặt vẫn có chút ửng đỏ. Anh không nhịn được buột miệng hỏi:

– Vậy… sau đó thế nào? Ông ta…
– Hi hi… Anh thích là được rồi… – Thùy Trang che miệng cười nắc nẻ.
– Nhưng ông ta… ông ta có làm gì em? – Minh Tùng không buông bỏ tiếp tục hỏi.
– Vậy anh muốn nó xảy ra thế nào? – Thùy Trang tay ghì lên eo lưng anh, kéo hạ thể anh sát vào giữa cặp đùi mở rộng của nàng, nàng cắn môi ánh mắt trêu đùa nói. – Em phải nói sao để nó không tiếp tục nở to lên trong người em đây?!
– À… Ha ha… Em nói chuyện đã xảy ra là được rồi…

Thùy Trang vuốt mái tóc lòa xòa trên trán anh, nàng mỉm cười nói:

– Không có chuyện gì xảy ra hết… Em đã nói là một giấc mơ mà…
– Anh biết. Nhưng giấc mơ cũng phải có kết cục chứ? – Minh Tùng không cam tâm.
– Kết cục là… trời sáng đi làm… Hi hi…

“Cạch…”

Thùy Trang vừa cười chưa dứt tiếng thì đột nhiên một âm thanh khô khốc vang lên ngoài cánh cửa phòng làm nàng biến sắc. Tay nắm cửa lớp một lần nữa gạt xuống phát ra một âm thanh khô khốc…

“Cạch…”

Minh Tùng và Thùy Trang giật bắn cả người. Thùy Trang suýt nữa đã hét lên kinh hãi. Anh vừa lùi người lại, nàng liền vội vàng tuột xuống đất. Cơ thể trần truồng co rúm lại, gương mặt đang ửng đỏ men tình đã chuyển thành tái nhợt sợ hãi.

“Cộc… cộc…” Cánh cửa không mở được. Người bên ngoài gõ cửa. Minh Tùng và Thùy Trang thở phào nhẹ nhõm.

– “Cô Thùy Trang…” – Giọng nói của ông Bảo vệ gọi vào.

Thùy Trang còn ngơ ngác sợ hãi thì Minh Tùng vội lay lay nàng ra hiệu.

– Dạ… có chuyện gì không chú Ba? – Thùy Trang cố giữ giọng bình tĩnh hỏi.
– À. Không có gì… Cô trong đó là tốt rồi. Tôi còn sợ lớp quên tắt đèn thôi… Không sao… Cô cứ làm việc đi…

Nghe tiếng bước chân lẹt xẹt của ông bảo vệ rời đi, Thùy Trang thở phào đứng lên. Nhìn vũng nước nhỏ trên sàn, lại nhìn giữa hai chân mình chảy dài chất dịch lỏng trắng đục, mặt nàng đỏ ửng lườm anh. Thùy Trang lục tìm trong túi xách lại không tìm được một miếng khăn giấy nào. Nàng mím môi dùng chiếc quần lót nhỏ, tự lau cho mình, rồi lau sạch sàn nhà, sau đó gói lại cho vào túi xách. Minh Tùng đã mặc xong quần áo, nhìn Thùy Trang rón rén kéo chiếc quần lụa mỏng qua bờ mông trần trụi ửng đỏ, lòng anh lại có chút rục rịch.

– Trời ơi… chết rồi… – Thùy Trang lo lắng kêu khẽ.
– Có chuyện gì? – Minh Tùng bước lại, anh phát hiện khóa kéo quần bên hông của nàng bị bung ra, không cài lại được.
– Hu hu… bắt đền anh đó…
– Không sao… không sao…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cỏ dại ven đường

Số ký tự: 0