Con đường bá chủ - Quyển 14

Phần 104

2024-06-05 15:39:00

Phần 104
Áo choàng đen rộng thùng thình, mặt nạ trắng trong suốt… phong thái bất phàm dù che đậy dung mạo, mỗi bước chân đều đặn không chút chênh lệch dù chỉ là một tí, dáng đi ngạo nhân…

Không phải Bích Tiêu Sư Thúc của Lạc Nam thì là ai?

Nhớ lại năm đó lần đầu nhìn thấy nàng cũng là tại đấu giá hội do Hải Long Cung tổ chức, chớp mắt đã nhiều năm như vậy rồi.

Mà nghe thấy Lạc Nam truyền âm, Bích Tiêu vẫn khí định thần nhàn, trong lòng âm thầm nghi hoặc:

“Kỳ quái, ta đã che đậy dung mạo, làm sao tiểu tử này còn nhận ra?”

Bất quá sau đó nàng liền giả ngu, không thèm để ý đến hắn.

Thật ra nàng vẫn thỉnh thoảng nghe ngóng thông tin của Lạc Nam, biết tiểu tử này đang trưởng thành cấp tốc, lần này khả năng cao sẽ có mặt ở đấu giá đặc biệt.

Bất quá đại tỷ đã căn dặn đây chưa phải thời cơ cùng hắn gặp mặt, thế là nàng liền không tìm đến hắn.

Mà Lạc Nam nhìn thấy biểu hiện như thế của nàng cũng âm thầm cau mày, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm?

Dù sao thì cách ăn mặc như thế ở bất cứ đâu cũng có thể gặp được, Lạc Nam chỉ dựa vào trực giác và phán đoán của mình mà thôi, không dám khẳng định chắc chắn đó có phải là Bích Tiêu hay không, cũng có khả năng nhìn lầm người.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, liền hướng Thiên Cơ Lâu điều tra xem người đó có phải Bích Tiêu hay không, tiêu tốn 2 vạn Điểm Danh Vọng.

Đạt được đáp án, hắn hưng phấn truyền âm tiếp tục: “Sư thúc ngươi không cần giả vờ xa lạ, ta ngửi được mùi vị của ngươi, chắc chắn là ngươi chứ không ai khác.”

“Sắc lang.” Bích Tiêu thầm mắng một tiếng, gò má dưới lớp mặt nạ ửng hồng lên, hắn thật sự ngửi được mùi vị của mình? Mũi hắn là mũi chó sao?

“Sư thúc nếu không nói chuyện, ta liền đem tên kêu ra.” Lạc Nam giở thói vô lại.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Bích Tiêu bất mãn truyền âm lại.

Lạc Nam nhếch môi cười, rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, hắn liền hỏi thăm:

“Nữ nhi và sư phụ của ta đâu? Các ngươi đúng là quá đáng, chẳng những chia cắt chúng ta, còn dùng Thiên Cơ che đậy.”

Nếu không phải bị Thiên Cơ che đậy khiến Điểm Danh Vọng không đủ để dò xét, hắn muốn tìm kiếm mấy nữ nhi và Đông Hoa bà nương là quá dễ dàng.

“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi đạt được quán quân ở Đoạt Cấm Chiến, đại tỷ sẽ cho các ngươi gặp mặt.” Bích Tiêu ung dung nói.

“Thật sự?” Lạc Nam mừng rỡ hỏi ngược lại.

“Đúng thế.” Bích Tiêu vừa truyền âm cho hắn, vừa đến một góc hẻo lánh ngồi xuống.

“Sư thúc lại đây ngồi với ta! Thích gì ta mua tặng nàng.” Lạc Nam vỗ vỗ ngực.

“Hừ, lo cho ngươi trước đi.” Bích Tiêu ngạo kiều không thôi.

Lạc Nam thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ riêng lời hứa vừa rồi của Bích Tiêu… hắn cảm thấy không uổng công đi chuyến này rồi.

“Khách nhân đã gần đến đủ, mời các vị chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận những vật phẩm mà ngày thường chỉ có thể ngộ, không thể cầu.” Thanh âm mềm mại của Trương Nhã Trâm truyền đến.

Lạc Nam biểu lộ trịnh trọng, âm thầm mở ra Cửa Hàng May Mắn điên cuồng mua sắm, hắn phải chuẩn bị thật nhiều để đạt được những vật mình cần.

Ở giữa quảng trường xuất hiện một toà bình đài như tháp cao, Dị Nguyên Hội Trưởng đứng trên đỉnh tháp, mở miệng nói rằng:

“Trước khi bắt đầu đấu giá, các vị phải quy đổi tài sản của mình sang một loại tiền đặc biệt do Dị Nguyên Hội và Trân Bảo Lâu phát triển ra.”

“Loại tiền này có tên là Đạo Xu, ngày sau chỉ cần nắm giữ Đạo Xu trong tay, các vị có thể mua sắm bất cứ thứ gì ở cả Trân Bảo Lâu và Dị Nguyên Hội với giá ưu đãi ba mươi phần trăm.”

“Đạo Xu cũng là công cụ dùng để đấu giá lần này, ai trả nhiều Đạo Xu hơn sẽ là người thắng cuộc.”

ẦM ẦM.

Mặt đất lại rung chuyển, hàng trăm căn phòng kín được dựng lên giữa quảng trường, chính là các điểm quy đổi Đạo Xu.

“Rườm rà như vậy?” Một người bất mãn quát lên:

“Mấy lần trước đấu giá cũng là dùng Nguyên Thạch, không dùng Nguyên Thạch thì sử dụng vật phẩm tương ứng trao đổi, tại sao lần này phải quy ra Đạo Xu?”

“Bởi vì chúng ta vừa mới nghiên cứu ra Đạo Xu mà thôi.” Dị Nguyên Hội Trưởng híp mắt nói:

“Các vị cũng không cần lo lắng, Đạo Xu có thể dùng để tu luyện, bên trong nó ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ vượt xa Nguyên Thạch Cực Phẩm, là do Dị Nguyên Hội phối hợp Trân Bảo Lâu tốn rất nhiều tâm huyết mới tinh luyện thành.”

Tuần Ngạo mở miệng: “Chẳng may bên trong Đạo Xu cất chứa thứ gì gây hại cho chúng ta thì sao?”

“Với danh dự của hai thế lực chúng ta, không cần thiết phải làm như vậy.” Trương Nhã Trâm điềm nhiên nói:

“Lại thêm các vị đều là người có kiến thức, nếu phát hiện Đạo Xu có gì không ổn, hoặc cẩn thận không muốn sử dụng… vậy cứ việc trả lại cho chúng ta sau khi đấu giá kết thúc nhằm thu về tài nguyên tương ứng.”

“Nếu đã như vậy thì được…” Lúc này đám người mới hết thắc mắc.

Dù sao thì tu sĩ bọn hắn chỉ cần tài nguyên tu luyện, Đạo Xu nếu chỉ là công cụ bình thường dùng để giao dịch như tiền tệ của phàm nhân bình thường thì có cho cũng không thèm cất giữ.

Nhưng nếu Đạo Xu cũng là tài nguyên, vậy thì có càng nhiều càng tốt.

“Các nàng chờ ta đi đổi Đạo Xu!” Lạc Nam hứng thú nói với mấy nữ, hắn bước vào một quầy giao dịch, nóng lòng muốn xem thử đồ vật mà Dị Nguyên Hội và Trân Bảo Lâu nghiên cứu ra.

Bên trong quầy có một lão già ngồi đợi sẵn, thấy hắn đi vào liền mỉm cười khách khí:

“Lạc Gia Chủ, ngươi muốn đổi bao nhiêu Đạo Xu?”

“Cho xem hàng trước.” Lạc Nam gật gù.

Lão già phất tay, trên bàn đã xuất hiện mười loại đồng xu.

Đồng xu này có màu đen là chủ đạo, bên ngoài hình tròn ở giữa thì có lỗ hổng hình vuông giống như tượng trưng cho bầu trời và mặt đất, kích thước chỉ to hơn đầu ngón cái một chút, mặt trước và mặt sau đều có một chữ “Đạo” được điêu khắc vào.

Lạc Nam cầm lên đồng xu liền giật mình, thật khó tưởng tượng hắn cảm nhận được nguồn Nguyên Khí như thác lũ ẩn chứa bên trong, chỉ một đồng Đạo Xu này đã có được cường độ Nguyên Khí sánh bằng một mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.

“Làm thế nào các vị có thể dồn nén nhiều Nguyên Khí như thế vào đồng xu nhỏ như thế này?” Hắn nhịn không được hỏi.

Phải biết rằng ngay cả thân thể của tu sĩ cũng chỉ chứa được nguồn Nguyên Khí giới hạn, hấp thụ quá nhiều sẽ bạo thể mà chết, vậy mà Đạo Xu nhỏ bé tầm thường này lại chứa đựng nguồn Nguyên Khí khổng lồ, không có phương pháp đặc thù là không tạo ra được.

“Đó là bí mật mà chỉ có những nhân vật hàng đầu của Trân Bảo Lâu và Dị Nguyên Hội chung tay nghiên cứu, lão phu chỉ là một chấp sự nên không thể biết được.” Lão già từ tốn đáp:

“Giá trị quy đổi cũng rất đơn giản, một mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm sẽ đổi được một Đạo Xu… cứ thế quy ra giá trị của các loại Công Pháp, Vũ Kỹ, Pháp Bảo, Bí Thuật và nhiều tài nguyên khác.”

“Không lỗ.” Lạc Nam thoải mái đáp ứng.

Vừa rồi Bá Đỉnh đã nhẹ phản ứng một chút khi cảm nhận được Đạo Xu, chứng minh nguồn lực lượng dồi dào và tinh khiết bên trong nó thích hợp để tu luyện, thậm chí hắn cảm thấy cái giá quy đổi này có phần tiện nghi cho mình.

Thế là hắn thoải mái mua sắm tràn lan từ Cửa Hàng May Mắn, đầu tư 1000 vạn Điểm Danh Vọng để mua đủ loại vật phẩm đẳng cấp Đế Cấp, Chí Tôn Cấp… sau đó mang ra trao đổi Đạo Xu, xem như quy đổi gián tiếp từ Điểm Danh Vọng thành Đạo Xu.

Đạo Xu này là đồ tốt, mang về cho các lão bà tu luyện cũng ổn.

Hắn cố gắng tiết kiệm và tích luỹ Điểm Danh Vọng trong thời gian qua chính là chờ đợi giờ khắc này, đương nhiên phải xõa tung nóc, cơ hội mạnh lên hiếm hoi mới đến, không thể bỏ lỡ, vừa ra tay chính là một nửa Điểm Danh Vọng hiện có.

Về phần lão già chấp sự đã sớm trợn mắt há hốc mồm, quầy giao dịch đã chất chồng vật phẩm các loại như một ngọn núi.

Ông ta hãi hùng khiếp vía vội vàng truyền âm, liền có thêm ba người chấp sự khác chạy vào trong quầy hỗ trợ kiểm kê vật phẩm.

“Đạo Xu không đủ, mau lấy thêm cho Lạc Gia Chủ.” Một vị chấp sự quát, ánh mắt quái dị nhìn lấy Lạc Nam, thầm nghĩ vị này vừa đi cướp bảo tàng về à?

Cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Lạc Nam lại hái một ngàn quả bàn đào, một ngàn nhánh Tre Cổ Việt và hàng vạn khối Chí Tôn Thi Thuỷ từ Chí Tôn Thi Hải múc ra giao dịch.

Hồi lâu sau, Lạc Nam thoải mái từ trong quầy bước ra ngoài, phát hiện ánh mắt của toàn trường đều nhìn về phía mình.

Thì ra mấy cái quầy giao dịch khác đã sớm chốt xong từ lâu, tất cả khách mời tham gia đấu giá đều đang chờ đợi hắn hoàn thành quy đổi, nào ngờ phải chờ đến tận ba ngày.

Trong lúc nhất thời, một đám thầm nghĩ chẳng lẽ con hàng này ngủ trong quầy giao dịch?

“Đổi được nhiều không?” Tịnh Dạ hỏi.

“Yên tâm đi, lát nữa các nàng thích gì cứ nói với ta.” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực.

“Lão đại đừng quên tiểu đệ.” Hắc Trư nịnh nọt nói.

“Vô tư đi.” Lạc Nam gật gù.

“Còn có ta nữa lão đại.” Bọ Hung chen miệng vào.

“Ngươi cái rắm, ngươi đâu phải đệ ta?” Lạc Nam sắc mặt tối sầm.

“Hắc hắc, tương lai làm đệ nha.” Bọ Hung cười gian xảo nói.

“Ngươi tốt nhất cẩn thận, thói quen trộm cắp khó bỏ, ra tay ở đâu không ai cứu được ngươi.” Lạc Nam cảnh báo.

“Nơi này chỉ có thể tu mới hoạt động được, rất nhiều thủ đoạn của ta bị hạn chế, không thể cướp hay trộm.” Bọ Hung bất đắc dĩ nói.

Lạc Nam gật gù, đó cũng là một phần nguyên nhân Đấu Giá Đặc Biệt được tổ chức ở đây.

“Không làm mất nhiều thời gian của các vị, Đấu Giá chính thức sẽ bắt đầu, do Trương Tiểu Thư của Trân Bảo Lâu chủ trì đấu giá, lão phu phụ trách tọa trấn.” Dị Nguyên Hội Trưởng cao giọng tuyên bố.

Trương Nhã Trâm bước lên đài cao, hướng toàn trường nhẹ nhàng thi lễ.

Lạc Nam âm thầm cảm thán, đích thân tiểu thư của Trân Bảo Lâu đứng ra chủ trì và đích thân Dị Nguyên Hội Trưởng tự mình trấn thủ, đủ thấy tầm quan trọng của cuộc đấu giá lần này.

Nhớ lại trước đó Dị Nguyên Hội Trưởng dễ dàng hóa giải Hàng Long Phục Hổ Quyền của mình, Lạc Nam đã có thể khẳng định lão ta là Cấm Kỵ áp chế tu vi…

Bằng không chẳng có Cửu Cảnh Chí Tôn nào đủ khả năng nhẹ nhõm như thế ngăn chặn một quyền toàn lực của hắn.

“Không để quý vị mất nhiều thời gian, đấu giá diễn ra theo cách cơ bản, công cụ giao dịch là Đạo Xu mà các vị vừa quy đổi được, nếu quá trình đấu giá tiêu hết Đạo Xu có thể tiếp tục vào quầy giao dịch trao đổi.” Trương Nhã Trâm điềm tĩnh nói, mạng che mặt mông lung huyền bí, thanh âm rõ ràng trong trẻo:

“Sau khi đấu giá đặc biệt kết thúc, các vị có thể tiếp tục giao lưu trao đổi vật phẩm của bản thân mình, đồng thời tiến vào Truyền Tống Trận rời đi.”

“Chỉ có 50 loại vật phẩm được lên sàn đấu giá lần này, các vị tranh thủ đoạt lấy đừng để lỡ hẹn vật phẩm mình cần.”

Toàn trường âm thầm ngưng trọng, ở đây có đến gần 300 vị khách… nhưng lại chỉ có 50 vật phẩm được đấu giá, chứng tỏ sẽ có những người tay trắng rời đi.

Trong lúc tất cả suy tư, Lạc Nam ra sức vỗ tay khích lệ.

Trương Nhã Trâm nhịn không được liếc xéo hắn, tiếp tục thánh thót nói:

“Không làm mất thời gian của các vị, mời vật phẩm đầu tiên lên sàn!”

Nàng vừa dứt lời, một cột sáng từ trên không trung phủ xuống đài cao ngay ở bên cạnh nàng, từ bên trong cột sáng có kèm theo một vật phẩm.

Ánh sáng tan đi, lộ ra một quyển trục xưa cũ, rách nát nhưng xung quanh lại có kiếm khí mênh mông ngất trời.

Quyển trực vừa xuất hiện đã khiến kiếm của không ít kiếm tu có mặt ở hiện trường reo vang, ầm ầm dậy sóng.

Ngay cả Quy Kiếm Tổ Phù trong cơ thể Lạc Nam cũng có chút báo động.

“Chẳng lẽ là một môn Cấm Kỵ Kiếm Kỹ?” Vài người lặng lẽ suy đoán.

Trương Nhã Trâm tay nâng quyển trục, điềm tĩnh nói:

“Đây là ghi chép về quá trình đột phá Cấm Kỵ của một vị Kiếm Tu, bên trong ẩn chứa lại Kiếm Khí mênh mông của hắn ngay khi đột phá kèm theo Quy Tắc Kiếm Đạo, trải qua quá trình thẩm định của chuyên gia, có thể khẳng định được quyển trục này có thể giúp các vị Kiếm Tu đề thăng ngộ tính, từ đó ngộ ra phương pháp lột xác Chí Tôn Pháp Tướng, hơn nữa có thể cho nhiều nhất năm vị Kiếm Tu cùng lúc lĩnh ngộ.”

“Đồ tốt.” Không ít Kiếm Tu biểu lộ nhiệt tình.

Lạc Nam thì chậc lưỡi một tiếng, quyển trục này hắn bắt buộc phải có, lão bà ở nhà có không ít là Kiếm Tu đây.

“Tạm gọi nó là Kiếm Đạo Quyển Trục, giá khởi điểm một vạn Đạo Xu.” Trương Nhã Trâm nói rằng.

Một vạn Đạo Xu đã tương đương với một vạn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, quả thật là giá trên trời.

Nhưng so với giá trị của Kiếm Đạo Quyển Trục mang lại, ở trong mắt đa số kiếm tu vẫn còn thấy rất rẻ.

“Hai vạn Đạo Xu.” Hoa Vô Mệnh lên tiếng, bàn tay siết chặt, hắn quá thèm Kiếm Đạo Quyển Trục này, thậm chí cảm thấy đây chính là vật phẩm mình cần nhất ở Đấu Giá lần này.

Hắn đang là Chí Tôn Đệ Nhất Kiếm, được đánh giá là nhân vật có tiềm năng đột phá Cấm Kỵ nhất đương thời, nếu như có thể sở hữu Kiếm Đạo Quyển Trục, còn sợ gì không thể đột phá?

“Bốn vạn Đạo Xu.” Đã có Kiếm Tu khác ra giá gấp đôi.

“Năm vạn.” Hoa Vô Mệnh cắn răng, dù tốn hết tài sản hắn cũng phải đạt được.

“Mười vạn…” Lạc Nam nhàn nhạt lên tiếng.

“HÍT.” Toàn trường hít một ngụm lãnh khí.

Mười vạn Đạo Xu ứng với mười vạn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm a, nội tình của Lạc Gia khủng khiếp đến thế sao?

“Mười hai vạn.” Vương Bằng thay mặt nghĩa đệ của hắn tranh đoạt.

“Đại ca giúp đệ, nếu đạt được Kiếm Đạo Quyển Trục này… đệ sẽ vì huynh bán mạng.” Hoa Vô Mệnh cầu khẩn.

“Yên tâm.” Vương Bằng tự tin, hắn không muốn Lạc Nam đắc ý.

Nhưng Lạc Nam hiện tại thứ không thiếu nhất chính là Đạo Xu, thản nhiên nói tiếp:

“15 Vạn Đạo Xu!”

“18.” Vương Bằng nghiến răng.

“20 Vạn!” Lạc Nam ứng tiếng.

Sắc mặt Hoa Vô Mệnh trắng nhợt, mà Vương Bằng cũng nhíu mày an ủi: “Đừng lo, ngày sau ta lại tìm cách giúp ngươi.”

Hắn không muốn bỏ ra cái giá quá lớn cho Hoa Vô Mệnh, bởi vì hắn vẫn còn cần tranh đoạt vật phẩm khác của bản thân mình.

Hoa Vô Mệnh chỉ có thể sầu não chịu thua, 20 vạn Đạo Xu nếu như bỏ ra, Thiên Kiếm Các của hắn sẽ phải tẩu tán hết tài sản.

Trên người hắn không có nhiều của cải đến như thế…

“20 Vạn lần thứ nhất…” Trương Nhã Trâm mỉm cười.

“20 Vạn lần thứ hai…”

Vẫn không ai đáp lại.

“Chốt!” Trương Nhã Trâm tuyên bố nói: “Chúc mừng Lạc Gia Chủ đạt đến Kiếm Đạo Quyển Trục.”

Lạc Nam than thở không thôi, lần trước cùng mấy nữ vơ vét sạch sẽ một cửa hàng chỉ tốn 4 vạn Nguyên Thạch, lần này mở hàng ở đấu giá hội đã tốn 20 vạn Đạo Xu tương ứng gấp 5 lần giá trị.

Nhưng nghĩ lại Kiếm Đạo Quyển Trục có thể giúp mấy lão bà Kiếm Tu của mình đều tiến bộ, cảm thấy cái giá này còn khá ổn…

“Vật phẩm tiếp theo.” Trương Nhã Trâm bí hiểm nở nụ cười:

“Một luồng tàn hồn của Cấm Kỵ Cường Giả!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 14

Số ký tự: 0