Con đường bá chủ - Quyển 14

Phần 38

2024-06-05 15:39:00

Phần 38
Nghe thanh âm thông báo bên tai, Lạc Nam mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý vẫn không nhịn được nhảy dựng lên.

Khi học được môn Phật Kỹ này, với kiến thức và kinh nghiệm của mình… hắn đã sớm nhận ra nó vượt qua đẳng cấp Chí Tôn, dù là Cửu Phẩm Chí Tôn Phật Kỹ cũng không có được uy lực như thế.

Nhưng khi nghe Hệ Thống chính thức xác nhận đây là Cấm Kỵ Phật Kỹ, Lạc Nam vẫn cảm thấy toàn thân lâng lâng, linh hồn xuất khiếu phê hơn cả lên đỉnh.

Vô duyên vô cớ học được thủ đoạn lợi hại như thế khi vừa đặt chân đến Trung Châu, thử hỏi ai mà không sung sướng?

“Lạc Nam tiểu hữu, Phật Tử muốn gặp ngươi.”

Một vị cao tăng chắp tay lên tiếng.

Lạc Nam nghe vậy âm thầm giật mình, chẳng lẽ vị Phật Tử kia đã nhận ra ta học hết tuyệt kỹ của Vạn Phật Tự, muốn ta gia nhập Vạn Phật Tự sao?

Như nhận ra suy nghĩ của Lạc Nam, Thích Thì Chiều vỗ vỗ vai hắn nói: “Lão đệ ngươi an tâm đi, Vạn Phật Tự vốn chưa từng có ý bảo mật tuyệt kỹ của mình nên mới sắp xếp các pho tượng ở nơi đó, để bất cứ ai hữu duyên với Phật đều có thể tu luyện, vậy nên có thể học được bao nhiêu chính là bản lĩnh của ngươi, sẽ không ai trách ngươi.”

“Thì ra là vậy.” Lạc Nam nhịn không được biểu lộ kính nể, hắn nhìn sang Huyết Chiêu Dương hỏi:

“Nàng có học được môn nào không?”

Huyết Chiêu Dương sắc mặt tối sầm, hừ một tiếng đáp: “Ta không thấy gì cả, một đường đi thẳng lên núi.”

“Đã mấy ngày rồi?” Lạc Nam chậc lưỡi hỏi.

Nghe hắn hỏi câu này, sắc mặt của tất cả cao tăng đều biểu lộ ngưng trọng đến cực điểm.

Bởi vì thời gian vừa qua chỉ mới là 19 ngày.

Lạc Nam mất 18 ngày ở trong trạng thái vi diệu đi từ chân núi lên đến đỉnh núi, lại mất thêm trọn vẹn một ngày cuối cùng dừng lại trước pho tượng có truyền thừa cao cấp nhất.

Điều này đồng nghĩa hắn đã phá vỡ kỷ lục 49 ngày của Phật Tử, chênh lệch tận 30 ngày thời gian không thừa không thiếu.

Yêu nghiệt…

Thấy vị cao tăng kia đang chờ mình, Lạc Nam kéo tay Huyết Chiêu Dương, mới hướng lễ độ lên tiếng: “Mời dẫn đường!”

Vị cao tăng gật đầu, cũng không để tâm việc Lạc Nam mang theo nữ nhân, dẫn theo hai người chính thức đi vào Vạn Phật Tự, băng qua sân chùa lớn nơi có hàng vạn đệ tử Phật Môn đang tập trung tu luyện, tiến ra hậu viện phía sau, nơi có một thác nước từ trên mây đổ xuống liên miên không dứt.

Nếu nhìn thật kỹ, ngươi sẽ phát hiện dòng chảy của thác nước này vậy mà mang theo từng đường Phật Văn huyền ảo, vô cùng cao thâm khó lường.

Đứng phía trước thác là một vị hòa thượng trẻ tuổi, hắn có diện mạo rất bình phàm, thân mặc phật y màu xám tro, tay cầm một chuỗi Phật Châu đang đếm từng hạt, toàn thân mang theo cổ khí tức ôn hòa, tạo cảm giác rất dễ chịu cho những người lân cận.

Nhưng khi chứng kiến hòa thượng trẻ tuổi này, Lạc Nam liền kinh ngạc dị thường, thậm chí hơi há hốc mồm.

“Phật Tử, đã mang Lạc Nam tiểu hữu đến…” Vị cao tăng hướng hòa thượng trẻ tuổi lên tiếng.

“Nam Mô A Di Đà Phật.” Hòa thượng trẻ tuổi nhẹ gật đầu, cao tăng liền chắp tay rời đi.

“Ngộ Pháp?” Lạc Nam bỗng nhiên gọi lên một tiếng.

Hòa thượng trẻ tuổi vốn luôn bình tĩnh, nghe vậy thân thể rõ ràng hơi run một chút, ngoài ý muốn nhìn lấy hắn hỏi:

“Thí chủ nhận thức tiểu tăng?”

Lạc Nam âm thầm cảm thán, hòa thượng trẻ tuổi trước mặt này chính là Phật Tử của Tây Phương Giáo tại Nhất Thế Vũ Trụ, cũng là một trong những nhân vật thiên tài hàng đầu, đã từng tham gia Thiếu Đế Chi Chiến, sau đó còn cùng Tây Phương Giáo gia nhập Liên Quân Nghịch Long của hắn.

Không ngờ phúc duyên lại thâm hậu đến mức chạy đến Trung Châu, làm Phật Tử của Vạn Phật Tự rồi.

Xem ra mỗi một người đều có số mệnh của mình, tu vi lúc này của Ngộ Pháp chính là Chí Tôn, hoàn toàn không thua kém gì hắn.

Bất quá bởi vì ảnh hưởng của Thuỷ Trung Lao Nguyệt, Ngộ Pháp đương nhiên không còn nhớ gì về Lạc Nam, cảm thấy rất kinh ngạc vì hắn có thể gọi lên pháp danh ngày trước của mình.

Nghĩ cách giải thích, Lạc Nam mở miệng nói:

“Vân Duyên Công Chúa chính là hồng nhan tri kỷ của ta, nàng từng cho ta xem tư liệu về một số thiên tài đến từ Nhất Thế Vũ Trụ, trong đó có Ngộ Pháp ngươi.”

“Thì ra là như thế.” Hòa thượng trẻ tuổi cảm thán không thôi, chắp tay trước ngực lên tiếng:

“Tiểu tăng hiện tại đã gia nhập Vạn Phật Tự, được sư phụ ban cho pháp danh Thích Ngộ Pháp.”

Lạc Nam khóe miệng co quắp, chỉ thêm một chữ mà thôi, cũng chẳng có quá nhiều khác biệt.

Hắn tò mò hỏi: “Không biết vì sao ngươi lại gia nhập vào Vạn Phật Tự?”

Thích Ngộ Pháp ngẩng đầu nhìn dòng thác chảy, thanh âm không nhanh không chậm hồi đáp:

“Con đường Phật tu không có điểm cuối, sau khi được Trụ Việt Tông tạo cơ hội đặt chân đến Nguyên Giới, tiểu tăng một đường đi về phía trước thỉnh giáo Phật pháp các phương, lại nghe nói Vạn Phật Tự tại Trung Châu có Thiên Phật Sơn truyền thừa tuyệt kỹ bèn tìm đến cầu Phật, may mắn một đường lên đỉnh hữu duyên với Phật, từ đó học được tất cả… cũng được Trụ Trì thu làm đồ đệ.”

Nói xong, lại hướng về phía Lạc Nam hành lễ:

“Lần trước Bồ Đề Quả mà Thích Thì Chiều sư huynh mang về cũng được sư phụ ban tặng cho ta, nhờ thế thực lực đại tiến, tiểu tăng vẫn luôn muốn cảm tạ Lạc Nam thí chủ.”

“Thì ra là thế…” Lạc Nam cảm khái vô cùng, ngẫm lại năm đó mình được Bồ Đề Thụ của Tây Phương Giáo ban tặng Bồ Đề Quả, hiện tại lại vô tình đem Bồ Đề Quả đạt được từ Hệ Thống đưa đến chỗ Ngộ Pháp của Tây Phương Giáo, quả thật là số mệnh an bài.

Mà Ngộ Pháp quả thật cũng là một Phật Tử danh xứng với thực, xuất thân từ tiểu vũ trụ nhưng có thể học được tất cả truyền thừa của Vạn Phật Tự, bao gồm Vạn Phật Triêu Tông.

Cơ duyên quá lớn, so với đám Hắc Trư còn vượt lên…

“Nói đến hữu duyên với Phật, Lạc Nam thí chủ sợ rằng không kém gì tiểu tăng, ngộ tính và Phật căn lại càng vượt xa tiểu tăng.” Thích Ngộ Pháp nhìn hắn cảm thán:

“Nếu như Lạc Nam thí chủ mong muốn, liền lập tức có thể trở thành tân nhiệm Phật Tử của Vạn Phật Tự, dù sao thì không hề có quy định không thể có hai Phật Tử.”

“Tiểu tăng cũng rất muốn có thể trở thành đồng môn huynh đệ của thí chủ.”

Lạc Nam lập tức nhảy dựng lên, vội vàng lắc đầu:

“Ta là may mắn mà thôi, ngươi xem ta có rất nhiều thê tử, ngay cả nữ nhi cũng đã có rồi, thật sự không thích hợp quy y hay xuất gia.”

“Thí chủ lời này sai rồi, không có khái niệm may mắn ở đây.” Thích Ngộ Pháp nghiêm trang nói:

“Muốn hữu duyên với Phật và tiến vào trạng thái truyền thừa vi diệu kia, đòi hỏi mỗi một người chúng ta sở hữu một lương tâm không hổ thẹn, chưa từng làm ra hành vi trái nghịch với bản tâm.”

“Bằng không dù ngoài mặt có ăn chay niệm Phật nhưng tâm địa bất lương, là một kẻ cùng hung cực ác cũng không thể được Thiên Phật Sơn tán thành.”

Lạc Nam nghe lời này liền chậm rãi nhắm mắt, dụng tâm cảm thụ, đặt tay lên lồng ngực.

Quả thật một đường tu luyện đến nay, hắn vẫn luôn giữ vững nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người.

Những kẻ từng ngã xuống trong tay hắn đều là địch nhân, đều là những kẻ đáng phải chết.

Người ngoài nhìn vào thấy hắn phong lưu đa tình, nữ nhân như trăm hoa đua sắc vây quanh… nhưng hắn lại giành tình cảm của mình cho từng người, chưa từng vô trách nhiệm hay làm tổn thương ai.

Vậy nên Lạc Nam có thể khẳng định mình không hổ thẹn với lòng, không làm trái với bản tâm và nguyên tắc của bản thân.

Có lẽ chính nguyên nhân đó khiến hắn được Thiên Phật Sơn công nhận, không liên quan gì đến việc sở hữu Phật Cốt, Phật Nhãn… hay các thủ đoạn liên quan đến nhà Phật.

Huyết Chiêu Dương đứng bên cạnh âm thầm kinh ngạc, nàng không ngờ đến Lạc Nam một đường tu luyện, một đường trở thành yêu nghiệt hàng đầu lại chưa từng làm ra hành vi không chuẩn mực.

Ngược lại bản thân nàng từng vì một vài lợi ích của bản thân, tính kế các nhân vật, các thế lực trong thiên hạ, chẳng trách không được Thiên Phật Sơn tán thành.

Ví dụ như việc nàng từng vì an nguy của sư phụ mình mà tiết lộ việc Lạc Nam sở hữu Bất Tử Thụ dù nàng và hắn không thù không oán, đây rõ ràng là hành vi vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn.

Nhưng thử nghĩ trong thế đạo tàn khốc ngày nay, được bao nhiêu người như Lạc Nam cơ chứ?

Trong lúc nhất thời, Huyết Chiêu Dương thật sự khâm phục Lạc Nam.

Thích Ngộ Pháp tiếp tục lên tiếng: “Tu Phật cốt lõi ở việc tu tâm, vậy nên các vị có thể thấy sư huynh Thích Thì Chiều của ta ăn thịt, uống rượu… nhưng hắn chưa từng làm ra hành vi sai trái và hổ thẹn với lương tâm, vậy nên vẫn là một phần tử được công nhận của Vạn Phật Tự…”

“Điều này đồng nghĩa Vạn Phật Tự cũng không để ý việc Lạc Nam thí chủ có nhiều mối quan hệ khác giới, cũng không để ý việc thí chủ đã lập gia đình hay có dòng dõi…”

“Chỉ cần thí chủ gật đầu, tiểu tăng sẽ thỉnh giáo sư phụ thu ngươi làm vị Phật Tử thứ hai.”

Lạc Nam nghe vậy liền hiếu kỳ hỏi: “Trụ Trì không có ở Vạn Phật Tự sao?”

“Đúng vậy, sư phụ tuyên truyền Phật Pháp khắp thiên hạ, cũng không biết đang ở nơi nào…” Thích Ngộ Pháp kính trọng nói.

Lạc Nam thở phào, đã Trụ Trì không có ở đây, hắn càng không sợ mình bị lôi kéo vào Vạn Phật Tự.

Tuy rằng Thích Ngộ Pháp đã nói Vạn Phật Tự sẽ không để ý đến những chuyện ở thế tục của hắn, nhưng Lạc Nam không muốn trở thành hòa thượng nha.

Tham vọng của hắn chính là Bá Chủ…

Nhưng nghĩ đến bản thân mình đã học hết thủ đoạn của người ta, ngay cả Cấm Kỵ Vũ Kỹ cũng đã luyện thành, nếu phủi sạch quan hệ thì thật sự vô tình vô nghĩa…

Nghĩ đến đây, hắn chắp tay trước ngực, nghiêm trang nói:

“Tuy rằng vì lý tưởng và hoài bão của bản thân, tại hạ không thể trở thành một đệ tử chân chính của Vạn Phật Tự… nhưng ta vẫn hy vọng có thể trở thành đệ tử tục gia của Vạn Phật Tự.”

Khác với đệ tử xuất gia phải tuân theo giới luật, phải sống ở trong tự, phải cạo đầu… đệ tử tục gia hoàn toàn tự do sau khi rời khỏi tự, nhưng thời gian ở trong tự vẫn phải tuân theo quy định không khác nào tăng nhân.

Lạc Nam không phủ nhận việc mình có duyên với Phật, ở Nhất Thế Vũ Trụ tuy rằng từng có chút mâu thuẫn với Tây Phương Giáo nhưng cuối cùng vẫn đứng cùng một phe, còn được Bồ Đệ Thụ ban tặng Bồ Đề Quả… hiện nay đến Trung Châu, hắn lại giao hảo với Vạn Phật Tự, học hết tuyệt kỹ của Vạn Phật Tự.

Cho nên cam tâm tình nguyện trở thành một đệ tử tục gia của Vạn Phật Tự.

Việc này cũng có thể giúp hắn danh chính ngôn thuận thi triển tất cả tuyệt kỹ của Vạn Phật Tự mà không làm ảnh hưởng đến danh tiếng cũng như uy nghiêm của chùa chiềng.

“Nếu ý của thí chủ đã quyết, tiểu tăng liền giúp ngươi làm lễ…”

Thích Ngộ Pháp trịnh trọng nói.

… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: http://bimdep.pro/con-duong-ba-chu-quyen-14/

Tỉnh tâm ở tại Vạn Phật Tự ba tháng thời gian, Lạc Nam và Huyết Chiêu Dương dưới sự đưa tiễn của Thích Ngộ Pháp và các vị cao tăng lên đường xuống núi.

Ba tháng, thực lực của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, lại có thêm một thân phận mới.

Tục gia đệ tử của Vạn Phật Tự.

Chỉ với một tầng thân phận này, Lạc Nam hành sự ở Trung Châu sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Tục gia đệ tử cũng là đệ tử, Lạc Nam thậm chí được xem như đại diện cho mặt mũi của Vạn Phật Tự hành tẩu ở Trung Châu, kẻ nào dám nhắm vào hắn cũng nên cân nhắc có đủ tư cách đắc tội Vạn Phật Tự hay không.

Đây là thế giới cường giả vi tôn, Vạn Phật Tự các vị cao tăng cũng không phải quả hồng mềm, mỗi người đều có tự thân thực lực cường đại.

Đương nhiên Vạn Phật Tự cũng không phải vô địch, vậy nên Lạc Nam vẫn cần cẩn trọng, nhất là đối với các kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối.

Vừa xuống núi, hắn lập tức mở ra một Không Đạo Na Di, mang theo mình và Huyết Chiêu Dương đến chi nhánh Trân Bảo Lâu gần nhất.

Trung Châu quá mức rộng lớn, vậy nên chi nhánh Trân Bảo Lâu cũng có vô số.

Lạc Nam và Huyết Chiêu Dương thuê một phòng khách quý, tiến vào bên trong.

“Ngươi thật sự cẩn thận.” Huyết Chiêu Dương lười biếng ngồi trên ghế.

Ở bên trong Trân Bảo Lâu được bảo mật thông tin tuyệt đối, không cần lo sợ có tai mắt của địch nhân âm thầm theo dõi.

Tuy nhiên cảm giác phải lẫn tránh khắp nơi này vẫn khiến Huyết Chiêu Dương cảm thấy khó chịu.

“Khà khà, nàng an tâm đi… rất nhanh ta sẽ tìm đến tận cửa bọn chúng.” Lạc Nam nở nụ cười đáng sợ.

Lúc này, hắn quyết tâm sử dụng Thiên Cơ Lâu thăm dò, ít nhất cũng phải biết được lai lịch và gốc gác của một trong những kẻ đang nhắm vào mình.

Kiểm tra Điểm Danh Vọng của bản thân, Lạc Nam nhất thời cả kinh từ trên giường nhảy dựng.

Hắn thậm chí hoài nghi mình nhìn lầm.

1100 vạn Điểm Danh Vọng.

Nhảy vọt hơn gấp đôi…

“Trời ạ, Điểm Danh Vọng ở đâu ra?” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh.

“Ngươi bị động kinh à?” Huyết Chiêu Dương lần đầu thấy bộ dạng này của Lạc Nam, nhịn không được nhíu mày, con hàng này chẳng lẽ tự kỷ?

Lạc Nam không rảnh để ý đến nàng, lúc này hắn đã phần nào đoán ra nguyên nhân, miệng cười không khép lại được.

Dị Nguyên Hội Trưởng không để hắn thất vọng a, xem ra danh tiếng của Độc Văn Tổ Sư đã lan truyền khắp chốn.

Mà đây càng là tiếng tốt, tiếng để người đời kính nể… để vô số Độc Sư tôn sùng cho nên mới nhận được nhiều Điểm Danh Vọng như thế.

Mở ra Thiên Cơ Lâu, Lạc Nam kích động hạ lệnh:

“Sử dụng một lần miễn phí dò xét, ta muốn biết lai lịch, gốc gác, chỗ dựa, thế lực sau lưng và ý đồ của tất cả những kẻ nhắm vào ta tại Trung Châu này.”

“KENG, phát hiện hành vi gian lận, ký chủ chỉ có thể biết thân phận cá nhân và ý đồ của những kẻ này trong một lần dò xét, không thể khám phá đến toàn bộ gốc gác hay thế lực của bọn họ.” Thanh âm máy móc vang lên.

Lạc Nam âm thầm nhứt cả trứng, quả nhiên muốn gian lận không phải chuyện dễ dàng a.

“Đồng ý.” Hắn vẫn chấp nhận, đã sớm chán cái cảnh địch trong tối, ta ngoài sáng rồi.

Bất kể các ngươi là ai, ta cũng phải nắm đầu từng tên một kéo ra.

“KENG, dò xét thành công!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 14

Số ký tự: 0