Con đường bá chủ - Quyển 14

Phần 91

2024-06-05 15:39:00

Phần 91
“Ra vẻ như vậy? Chẳng lẽ nữ nhân này mỗi lần đi đâu đều thuê người theo rải hoa hay sao?” Tịnh Dạ Tiên Tử bĩu môi hừ một tiếng.

Ở đây các nàng cũng đâu có ai là nhân vật tầm thường, không phải người đứng đầu thì chính là trưởng lão của một thế lực Chí Tôn, bất quá còn chưa từng phô trương như vậy a.

Lạc Nam cũng là âm thầm buồn cười, nhìn thấy mấy nữ Yêu tu xinh đẹp rải hoa phía trước thuyền, còn kết hợp một khúc cầm tiêu tăng thêm vài phần thần bí, hắn xém chút nhịn không được dùng Cảm Âm Loa phát ra một tràng liên khúc đánh rắm.

Bất quá Lạc Nam cũng cố gắng nhịn xuống, bằng không chính là phá hư đại sự.

Thuyền hoa tinh xảo rơi xuống mặt hồ, lại là không tạo nên chút gợn sóng nhưng đã thu hút ánh mắt của toàn trường.

Hàng trăm vị nữ Yêu tu xinh đẹp lúc này cũng tản ra bay lượn như tiên tử, mỗi người đều chọn một thuyền hoa khác nhau hạ xuống.

Nếu là ngày thường, đám nam nhân ngồi trên thuyền hoa chắc chắn sẽ dồn lực chú ý vào nữ nhân vừa đáp lên thuyền của mình, cùng các nàng đối ẩm cố gắng lấy lòng giai nhân, nói không chừng sẽ được nàng mời vào khoang thuyền nhất dạ xuân tiêu, hưởng hết nhân gian cực lạc.

Những nữ đệ tử Yêu tộc này đều tu luyện công pháp song tu cao cấp đặc biệt của Đạo Yêu Thánh Địa, có thể âm dương cùng hưởng cho nên rất thu hút khách, là một trong số các chiêu bài tạo dựng nên danh tiếng của Đạo Yêu Thánh Địa.

Bởi vì đối với phần lớn nữ tử Yêu tộc ở đây mà nói, bọn họ không quá mức xem trọng cái gọi là trinh tiết liệt nữ như Nhân tộc, lựa chọn tu luyện công pháp song tu để có thể làm ít công to, chỉ xem đối tác trải qua một đêm xuân với mình là một loại hình hỗ trợ tu luyện, lẫn nhau cùng có lợi mà thôi.

Chính vì lẽ đó, Huyễn Nhi cô nương thánh khiết ngời ngời, chưa từng mời bất cứ nam nhân nào lên thuyền của nàng liền trở nên cao quý hơn rất nhiều trong mắt nam nhân, nàng giống như hạc giữa bầy gà, thu hút hết sự chú ý.

Lúc này cũng giống như vậy, hầu hết nam nhân trên thuyền chỉ đều hướng mắt về thuyền hoa tinh xảo như thuỷ tinh kia, lại ít quan tâm hơn đến nữ tử Yêu tộc ở cùng thuyền của mình.

Đối với việc này, các nữ Yêu tộc cũng chẳng lấy làm lạ, chờ đến thời điểm khi Huyễn Nhi một mình rời đi, đám “công cụ” song tu này của các nàng lại nghĩ cách nịnh nọt các nàng mà thôi, đến lúc đó các nàng thậm chí có thể ra vẻ hờn dỗi để đổi về càng nhiều lợi ích.

“Tránh ra! Đừng làm vướng bận, ngoại trừ Huyễn Nhi cô nương không nữ nhân nào được phép lên thuyền của ta.”

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, chỉ thấy Ma Vô Lực phất tay đem nữ Yêu tộc vừa đáp xuống thuyền hoa của hắn đẩy ra ngoài, bất quá cũng không dám dùng lực tổn thương nàng.

Nữ tử Yêu tộc vừa xấu hổ vừa giận dỗi, đang định quay người rời đi, lại nghe một thanh âm ôn hòa vang lên:

“Lượng huynh, ngươi đối xử với nữ nhân như vậy thật khiến người ta thất vọng, bởi trên thế gian này mỗi một nữ nhân đều giống như một đoá hoa xinh đẹp, cần được nâng niu, chiều chuộng.”

Đinh.

Có thanh âm kiếm ngân nhẹ vang thanh thuý cực kỳ trong suốt, tiếng kiếm ngân nhưng lại khiến lòng người dễ chịu như nghe được tiếng đàn.

Một vị nam tử áo trắng như trích tiên vô thanh vô thức hiện ra trên đầu thuyền hoa lớn nhất, xa hoa nhất giữa hồ.

Tóc đen phiêu lãng, ánh mắt thâm thuý, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm như khắc gọt, tuấn mỹ vo song.

Hắn không mang theo kiếm, lại giống một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ như nội liễm phong mang, khiến lòng người ngưng trọng.

Gót giày nhẹ điểm, nam tử hiện ra phía trước nữ Yêu tộc vừa bị Ma Vô Lượng đuổi khỏi thuyền, dắt tay nàng lên thuyền của mình, ôn nhu nói:

“Phiền nàng giúp ta pha trà.”

Gò má nữ Yêu tộc ửng đỏ, hai mắt lấp lánh xuân tình, hiển nhiên đã bị phong thái của nam tử chinh phục, chỉ hận không thể leo lên giường của đối phương.

Mà rất nhiều nữ Yêu tộc cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lấy một màn này, có người đã không nhịn được hò hét cuồng nhiệt:

“Vô Mệnh công tử, ta yêu ngươi!”

“Haha, Hoa Vô Mệnh… ngươi vẫn luôn nguỵ quân tử như vậy.” Ma Vô Lượng bước ra khỏi kiệu, dáng người lực lưỡng cao lớn, diện mục cũng vô cùng phi phàm, bất quá lại mang đến cho người khác một cảm giác âm trầm lạnh lẽo.

Nam tử áo trắng vừa trở thành tâm điểm của toàn trường cũng không thèm để ý đến Ma Vô Lượng, ngược lại hướng về thuyền hoa thuỷ tinh tĩnh lặng giữa hồ kia, chắp tay nói rằng:

“Vô Mệnh có việc tại thân, chậm trễ không thể nghênh đón Huyễn Nhi cô nương, xin nàng chớ trách.”

Hắn vừa dứt lời, một tên nam nhân ngồi bên thuyền khác liền lớn tiếng thắc mắc:

“Vô Mệnh công tử si mê Huyễn Nhi cô nương hàng vạn năm nay, một lòng si tâm, vì lý do gì lại chậm trễ giai nhân như vậy?”

Hoa Vô Mệnh khẽ cười mang đến cảm giác ôn hòa như tắm gió xuân cho người xung quanh, chậm rãi nói rằng:

“Sáng nay vô tình phát hiện hành tung của Hái Hoa Lão Tặc, một đường đuổi giết, cuối cùng thành công trảm diệt.”

“Hít.” Toàn trường nghe vậy hít sâu một hơi.

“Hái Hoa Lão Tặc, đây chính là tên dâm tặc khét tiếng ở Trung Châu, đã có rất nhiều thiếu nữ bị đối phương bắt cóc gây tai họa, cuối cùng nhục nhã mà chết.” Một vị nữ yêu tán thán nói:

“Bất quá kẻ này là Cửu cảnh Chí Tôn, lại hành tung quỷ dị khiến vô số cường giả truy lùng nhưng không có kết quả, cuối cùng lại ngã xuống trong tay Vô Mệnh công tử, thật là tin vui lớn của nữ nhân chúng ta.”

“Hoa Vô Mệnh công tử là Chí Tôn Đệ Nhất Kiếm, Hái Hoa Lão Tặc dù lợi hại đến đâu cũng không phải đối thủ của hắn a.”

“Đúng đó, không ngờ Hoa Vô Mệnh còn vì nữ nhân chúng ta trừ hại, vì những nữ tử đáng thương kia báo thù.”

Có nam nhân không phục lớn tiếng quát: “Ngươi giết chết Hái Hoa Lão Tặc? Có bằng chứng hay không?”

Dù sao việc một Cửu cảnh Chí Tôn bị giết không phải chuyện nhỏ, nhất là đó còn là kẻ hành tung khó lường khiến nhiều cường giả truy tìm thất bại.

“Tại hạ giết Hái Hoa Lão Tặc chỉ vì muốn thay nữ tử trong thiên hạ đòi lại công đạo, không phải để kể công lao.” Hoa Vô Mệnh ung dung nói rằng:

“Các hạ có tin hay không cũng được.”

Lời vừa nói ra, không ít người càng âm thầm thán phục lòng dạ của đối phương, so với Ma Vô Lượng quả thật không biết cao hơn bao nhiêu lần.

“Vô Mệnh công tử, tỷ muội chúng ta cũng muốn xác nhận cho an tâm a, bằng không thật nhiều người vẫn sẽ sợ Hái Hoa Lão Tặc tồn tại.” Một nữ Yêu tu mong chờ lên tiếng.

Hoa Vô Mệnh lúc này mới thở dài một hơi: “Đã như vậy… mời các vị nhìn!”

Hắn phất tay, trong lòng bàn tay hiện ra một chiếc mặt nạ dính máu.

Chỉ thấy mặt nạ này đã bị kiếm khí cường đại chẻ làm hai mảnh, nếu ghép lại với nhau chính là có hình dạng như đầu heo.

“Đầu Heo Mặt Nạ, đây chính là Chí Bảo hàng đầu của Hái Hoa Đạo Tặc, nghe đồn có công dụng che đậy thiên cơ, giấu đi diện mạo, cũng là lý do rất nhiều cường giả tinh thông thiên cơ không thể tìm được hắn.” Vài nhân vật có kiến thức kinh hô:

“Hiện tại Đầu Heo Mặt Nạ bị chém đôi, bên trên còn lưu lại máu, rõ ràng Hái Hoa Lão Tặc đã thật sự bị Vô Mệnh công tử giải quyết rồi.”

“Các vị nữ nhân có thể an tâm.” Hoa Vô Mệnh khẽ cười, phiêu nhiên trở về thuyền hoa, chắp tay đứng dưới ánh trăng trong có vẻ vô cùng tiêu sái.

Hình tượng này càng làm cho tất cả nữ nhân đều nhìn không chớp mắt.

Nếu nói Huyễn Nhi cô nương chính là đối tượng được nam nhân toàn trường chú mục, thì Hoa Vô Mệnh lại là nhân vật được ngàn vạn nữ nhân truy phủng.

Vừa xuất hiện đã trở thành toàn trường tiêu điểm, ánh mắt của Hoa Vô Mệnh lại chỉ luôn hướng về thuyền hoa của Huyễn Nhi cô nương mà thôi.

“Vô Mệnh công tử một tấm chân tình, Huyễn Nhi sư tỷ không biết có rung động chăng?”

Không ít nữ Yêu tu của Đạo Yêu Thánh Địa thậm chí tán thành, có ý muốn tác hợp cho Hoa Vô Mệnh.

Nam nhân muốn dung mạo có dung mạo, muốn thực lực có thực lực, muốn gia thế có gia thế, lại đối xử tử tế với nữ nhân như vậy trên đời này đốt đuốc đi tìm a.

“Đẹp trai nha!” Lạc Nam ngồi ở trên bờ, hai mắt tỏa sáng nói:

“Vô Mệnh công tử, ca cũng muốn gả!”

“Phốc.” Bốn nữ nhân nhịn không được bật người.

“Đứng đắn một chút.” Thập Khánh Huyên trừng mắt nhìn hắn.

“Khà khà, tiểu tử thư sinh này biết cách tán gái đấy, chỉ tiếc lựa chọn sai đối tượng.” Lạc Nam cười xấu xa, thịt mỡ trên mặt động đậy.

“Hừ, tuổi của hắn lớn gấp vạn lần ngươi, còn gọi người ta là tiểu tử.” Tịnh Dạ Tiên Tử khinh bỉ nói.

“Xem người ta vạn năm chung thuỷ với một nữ nhân, không cùng bất cứ nữ nhân nào quan hệ, còn ngươi chung thuỷ với cả hậu cung.” Huyết Yêu Cơ liếc xéo hắn.

“Nàng ngây thơ như vậy?” Lạc Nam dùng ánh mắt nhìn nàng như nhìn đứa ngốc:

“Nếu hắn là Hoa Tam Nhất ta còn tin rằng hắn không cùng nữ nhân hoan ái, còn hắn là Hoa Vô Mệnh thì thôi quên đi.”

“Hoa Tam Nhất là ai?” Nam Thiên Tố tò mò hỏi.

“Đại tổng quản của ta ở Nhất Thế Vũ Trụ.” Lạc Nam nói.

Chúng nữ bật cười, đúng là chỉ có Hoa Tam Nhất mới không dây dưa cùng nữ nhân.

Mà lúc này, một thanh âm như nước chảy mây trôi, như ca như thán khiến tất cả rùng mình vang lên:

“Huyễn Nhi thỉnh thoảng ghé qua Hồ Hồng Đăng vậy mà nghe được dâm tặc Hái Hoa Lão Tặc đã chết, xem như không uổng công một chuyến.”

Thanh âm vừa dứt, cửa rèm trên thuyền thuỷ tinh hé mở, một chiếc ngọc thủ thon dài tinh tế trắng nõn duỗi ra vén màn.

“Ực.”

Chỉ mới là bàn tay, lại khiến tất cả nam tử trái tim như ngừng đập.

Theo sau đó, một vị mỹ nhân như đến từ hư ảo hiện ra giữa ánh trăng.

Nàng khoác trên người thất thải váy dài lộng lẫy nhưng không loè loẹt, nàng như đoá hoa nở rộ giữa vườn hoa, nàng như tập hợp của tất cả vì sao trên bầu trời, sáng hơn cả ánh trăng.

Tóc dài thướt tha chải dài xuống bờ mông vểnh cong như ngân hà vắt ngang vũ trụ đầy huyền ảo, dung mạo được che đậy bởi một lớp sương mờ như ẩn như hiện, chỉ để lộ đôi mắt thanh tịnh như mặt hồ.

Vừa hiện thân đã diễm áp quần phương, khiến tất cả nữ Yêu tộc ở đây gộp lại cũng chỉ như ngọn đèn dầu so với ánh dương chiếu rọi.

Lúc này thậm chí có một số tên nam tử nhịn không được vô thức sinh ra tự ti mặc cảm, chỉ cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục ngắm nhìn sẽ là một loại khinh nhờn giai nhân.

Nàng có một cỗ khí chất như gần như xa, khiến người ngỡ rằng nàng ở ngay bên cạnh, thật ra nàng lại cao cao tại thượng trên chín tầng trời làm ngươi vô pháp với đến.

Nàng vốn dĩ không nên thuộc về thế giới này như vậy.

Toàn bộ Hồ Hồng Đăng lặng ngắt như tờ, tất cả đều chìm đắng trong dung nhan không chân thật kia.

Dưới vô số đèn lồng và dạ minh châu chiếu rọi, nàng vẫn tỏa sáng nhất.

“HẮT XÌ!”

Bỗng có tiếng vang lớn khiến tất cả giật mình, cả đám âm thầm mắng chửi, thầm nghĩ tên nào thô bỉ như vậy, phá tan hết mọi ý cảnh.

BẸT.

Lại có tiếng đánh rắm vang lên.

“Uống trà đá chứ đâu ăn hột mít, sao lại đau bụng thế này?” Một tiếng mắng chửi vang lên.

Lúc này thì tất cả mọi người đều không chịu được nữa, đưa mắt nhìn về nơi âm thanh đáng xấu hổ vừa mới phát ra.

Chỉ thấy ngồi bên bờ hồ là một lão trung niên nhân béo ục ịch, cả người đeo đầy đồ trang sức, bên cạnh còn có bốn tiểu thị nữ xinh đẹp tháp tùng.

Bất quá so với tất cả đều ngồi trên thuyền hoa giữ hồ, các ngươi lại ngồi trên cái ghế quái quỷ gì ở ven bờ thế kia? Còn dùng ánh mắt hài hước như xem kịch đánh giá chúng ta?

Huyễn Nhi nhẹ chau mày liễu, nàng không ngờ sự xuất hiện đầy thơ mộng của mình lại bị phá hư theo cách như vậy.

“Đại sư tỷ, có muốn ta đem bọn hắn đuổi đi?” Một yêu nữ khẽ hỏi.

“Không cần, chúng ta cũng không có quyền gì cấm cản người ta.” Huyễn Nhi nhẹ lắc đầu.

“Huyễn Nhi cô nương trạch tâm nhân hậu, bất quá có kẻ dám phá hư tâm trạng tận hưởng của ta, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.”

Ma Vô Lượng nhận thấy cơ hội thể hiện của mình đã tới, liền nháy mắt cho hai tên thuộc hạ Chí Tôn.

Hai tên Chí Tôn nhận lệnh rời đi, hóa thành hai cái bóng đen kịt lẫn vào bóng tối âm thầm tiếp cận.

Lạc Nam thấy vậy hoảng sợ quá đỗi, liền lớn tiếng hô lên: “Vô Mệnh công tử, bốn nữ nhân của ta sắp bị người Ma Trụ Tông làm thịt rồi, cầu ngươi bảo vệ các nàng.”

Hoa Vô Mệnh thay đổi sắc mặt, vốn hắn không định xen vào chuyện của Ma Vô Lượng nhưng trước đó đã nói sẽ bảo hộ tất cả nữ nhân như những đoá hoa, lúc này cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được.

Nghĩ đến đây, trong tay Hoa Vô Mệnh xuất hiện một thanh kiếm màu trắng, thân kiếm thon thả dài chừng ba mét, vỏ kiếm tinh khiết như các vì sao.

Nhất kiếm rút ra, Quang Minh chiếu rọi rực sáng một vùng trời.

Theo động tác rút kiếm của hắn, hai luồng kiếm khí xé tan màn đêm, đem hai tên Ma tu Chí Tôn vừa mới ẩn vào bóng tối chém bay ra ngoài.

“Hoa Vô Mệnh, ngươi có ý gì?”

Ma Vô Lượng thấy tình địch dám xen vào hành động của mình, nhất thời nổi nóng quát lạnh, Ma khí vận chuyển, sau lưng hiện ra hư ảnh một thanh Ma Trụ khổng lồ đâm thủng vân tiêu.

Mặt hồ dậy sóng, các con thuyền hoa lắc lư kịch liệt trước khí thế của Ma tu có tiềm năng đột phá Cấm Kỵ nhất thiên hạ.

“Một chút tội nhỏ mà thôi, bọn họ không đáng chết.” Hoa Vô Mệnh trầm giọng nói.

Không ít nữ Yêu tộc đồng cảm gật đầu, mặc dù tên nam tử trung niên kia phá hư phong cảnh, nhưng chút chuyện nhỏ như vậy đã muốn giết người, Ma Vô Lượng khó tránh khỏi quá mức hung hăng.

Bất quá tính khí của Ma Vô Lượng chính là như vậy, hắn sớm chướng mắt Hoa Vô Mệnh dám thể hiện trước mặt Huyễn Nhi cô nương, liền nhân cơ hội này làm khó dễ:

“Bổn ma muốn giết ai thì giết, cần phải hỏi ý kiến của Hoa Vô Mệnh ngươi sao?”

Hoa Vô Mệnh ánh mắt lóe lên, kiếm một lần nữa đã rút ra khỏi vỏ, quyết đoán nói:

“Phải hỏi qua kiếm trong tay của ta.”

“Haha, bổn ma giết người há một kẻ xếp hạng thấp hơn trên Chí Tôn Bảng như ngươi có thể ngăn cản?” Ma Vô Lượng khinh miệt nói.

“Thứ hạng trên Chí Tôn Bảng đôi khi cũng không phản ánh chính xác.” Hoa Vô Mệnh tự tin ngạo nghễ:

“Một khi kiếm trong tay ta chém ra, thứ hạng trên Chí Tôn Bảng phải thay đổi.”

Huyễn Nhi không muốn nhìn thấy hai kẻ này chiến đấu quấy rối tâm trạng của mình, đang muốn mở miệng hòa giải, lại chợt nghe tên trung niên mập kia buồn chán nói:

“Hạt dưa ta đã lấy ra rồi, sao các ngươi còn chưa đánh vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 14

Số ký tự: 0