Con đường bá chủ - Quyển 5

Phần 3

2021-08-10 18:45:00

Phần 3
Một động phủ hoang vắng, nơi không có ánh mặt trời, Tiên Khí cực kỳ thưa thớt… nằm tại góc hẻo lánh trên Lam Cực Tiên Tinh, khỉ ho cò gáy, quanh năm chẳng có ai thèm đặt chân đến.

Chẳng ai ngờ rằng… trong động phủ này, lại có một tiểu Truyền Trống Trận, liên kết với Ngọc Tiên Môn đại danh đỉnh đỉnh, sừng sững tại Lam Cực Tiên Tinh.

Lạc Nam cùng với Huỳnh Thảo từ trong động phủ bước ra…

ẦM ẦM ẦM…

Truyền Tống Trận theo sau đó băng liệt, động phủ cũng triệt để sụp đổ… không để lại chút manh mối nào.

Hiển nhiên vì bảo lưu huyết mạch mang theo hy vọng cuối cùng của Ngọc Tiên Môn, các vị tiền nhân ngày xưa đã suy tính cực kỳ cẩn thận khi bố trí ra Trận Pháp thoát hiểm cỡ nhỏ này.

“Thiếu Chủ… kế tiếp, chúng ta nên làm gì?” Huỳnh Thảo nhìn bóng lưng “Ngọc Hải”, lấy can đảm mở miệng nhợt nhạt hỏi.

Từ đầu đến cuối, nam nhân này đều chưa nhìn nàng dù chỉ một chút… điều này khiến Huỳnh Thảo trái tim như rỉ máu, cảm giác tổn thương dâng tràn trong tim.

Lạc Nam quay đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo bình thản nhìn lấy Huỳnh Thảo, như có thể xuyên thấu tâm linh của nàng, rốt cuộc mở miệng:

“Mạng của ngươi sở dĩ được giữ lại là vì Ngọc Hải, có biết không?”

Huỳnh Thảo trong lòng nao nao, bất quá vẫn hít một hơi nhẹ gật đầu: “Thiếp thân biết!”

Đó là lời mà Ngọc Chấn Lôi cùng đám trưởng lão căn dặn, Huỳnh Thảo nhờ đó mới được sử dụng Truyền Tống thoát hiểm quý giá, nàng sao lại không hiểu?

Trong mắt Ngọc Tiên Môn cao tầng, Huỳnh Thảo nàng chỉ là một công cụ để chăm sóc Ngọc Hải mà thôi.

“Không tệ, vậy ta giao hắn cho ngươi!” Lạc Nam nói một câu mà Huỳnh Thảo không hiểu, ý niệm vừa động.

BỤP…

Một thân ảnh rơi xuống mặt đất…

Trong ánh mắt kinh hồn táng đảm của Huỳnh Thảo, người thực vật Ngọc Hải đã ngây ngô nằm dưới mặt đất, sắc mặt mang theo mỉm cười… tu vi toàn diện bị phế bỏ, thân thể tràn ngập vết thương, như sọ dừa lăn lộn.

“Cái này…” Huỳnh Thảo toàn thân chấn động, một cảm giác như đang nằm mơ, một cảm giác không chân thật bao phủ toàn bộ tâm trí, cơ thể nàng ngã quỵ xuống đất bên cạnh Ngọc Hải, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng.

“Mạng của ngươi là do Ngọc Hải nên còn lại, ta giao hắn cho ngươi… muốn làm sao thì tùy, đương nhiên nếu ngươi muốn giết hắn… chịu khó chờ Ngọc Tiên Môn bị diệt rồi hãy ra tay!”

“Ta không muốn hy vọng cuối cùng của một vị phụ thân… sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng!”

Lạc Nam thở ra một hơi, nếu Ngọc Hải hiện tại chết đi… phía bên kia Ngọc Chấn Lôi sẽ lập tức cảm ứng được.

Chỉ sợ khi đó một phụ thân chân chính… sẽ chết không nhắm mắt.

Sau những gì chứng kiến, Lạc Nam cảm thấy mình không đủ nhẫn tâm để lập tức giết chết Ngọc Hải.

“Haizzz, chắc có lẽ ta chưa đủ tàn nhẫn!” Lạc Nam trong lòng thở dài…

Thiên Địa có thể vô tình… nhưng người là hữu tình…

Quá khó để hắn đích thân đạp đổ hy vọng trước khi chết của Ngọc Chấn Lôi chỉ vì thỏa mãn một chút khoái cảm trả thù Ngọc Tiên Môn.

“Công tử dạng này… mới là người các nàng ấy yêu mà, không phải sao?” Kim Nhi cười cười nói, hiếm thấy nàng tán thành hắn khi nương tay với địch nhân.

Quang Nhi với Hỏa Nhi trong cơ thể Lạc Nam cũng tràn đầy đồng cảm, một Lạc Nam trọng tình trọng nghĩa… dù đối với kẻ thù sống chết vẫn lưu lại một tia tôn trọng, chính là điểm hấp dẫn các nàng.

Các nàng không cần một Lạc Nam tự xưng Anh Hùng, chuyên cầm Kiếm hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo…

Các nàng cần một Lạc Nam lúc này, đã là đủ rồi…

XOẸT…

Một túi Tiên Thạch xuất hiện trước mặt Huỳnh Thảo, chính là Lạc Nam đặt xuống…

“Cầm lấy nó mà sống!” Lạc Nam mở miệng, mối quan hệ này cũng nên kết thúc rồi.

Huỳnh Thảo nhìn thấy túi Tiên Thạch, lại nhìn Ngọc Hải vẫn như đứa trẻ ngây thơ ngu ngốc lăn tròn tròn trên đất, môi nàng cắn đến mức rỉ máu, khó khăn ngẩng đầu…

ẦM…

Trời đất quay cuồng, Huỳnh Thảo cảm thấy Linh Hồn chấn động, một ngụm máu tươi cuồng phún ra khỏi miệng, không dám tin những gì mình chứng kiến.

Không biết từ bao giờ… Lạc Nam đã khôi phục diện mạo thật sự, lạnh nhạt nhìn lấy Huỳnh Thảo.

“Ngươi… làm sao có thể?”

Huỳnh Thảo dùng một tay bấu chặt da thịt mình, muốn xác nhận bản thân có nằm mơ hay không…

Một nam nhân nàng từng có thoáng qua tình cảm, một nam nhân nàng từng đã cố gắng xóa nhòa khỏi tâm trí, một nam nhân tưởng chừng nhỏ yếu đã chìm vào lãng quên…

Lúc này lấy một tư thái chưởng khống toàn cục, nắm trong tay tất cả mọi thứ, trêu đùa Ngọc Tiên Môn cao cao tại thượng trong lòng bàn tay… xuất hiện trước mặt nàng.

Huỳnh Thảo xém chút hôn mê, vô tận hoang đường dâng tràn trong lòng, khiến nàng không cách nào mở miệng, hô hấp không thông…

Lạc Nam không có ý định giải thích, lại đem một chiếc Nhẫn Trữ Vật có chứa công pháp, thân pháp, vũ kỹ các loại của Ngọc Tiên Môn đặt trước mặt Huỳnh Thảo:

“Có những thứ này ngươi có thể tự mình tu luyện đến Ngọc Tiên, từ hôm nay trở đi… chúng ta xem như chưa từng quen biết!”

Nói xong, Huyễn Quang Vô Cực Triển khai, thân thể đã hóa thành luồng sáng biến mất…

Huỳnh Thảo như trời trồng ngồi ở nơi đó, ánh mắt thất thần dõi theo bóng lưng nhanh chóng khuất dạng kia…

Không biết qua bao lâu…

“HUHUHU!”

Âm thanh nữ nhân khóc rống vang vọng đất trời, chỉ tiếc chẳng một ai nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 5

Số ký tự: 0