Con đường quan lộ

Phần 178

2024-04-03 03:52:00

Phần 178: NGƯỜI CHỊ YÊU LÀ AI?
Trở lại Cục công an thành phố…

Đại đội phó Khương Bằng lập tức chạy đến văn phòng đại đội hình sự, gọi các anh em không tham gia ngày hôm nay đến, nét mặt hớn hở kể lại những gì đã xảy ra tại hội trường.

– Các cậu không nhìn thấy biểu hiện của đội trưởng ngày hôm nay đâu, vừa đẹp trai vừa phong độ. Cô MC xinh đẹp của chương trình muốn làm khó đội trưởng của chúng ta, nhưng đội trưởng của chúng ta là ai chứ! Chỉ cần nói dăm ba câu thôi là cô MC kia đã đụng ngay vài cái đinh. Chỉ tiếc là những chỗ tuyệt vời nhất thì có lẽ là các cậu sẽ không được nhìn. Tôi đoán, tiết mục chiếu vào buổi tối chắc chắn là đã có cắt giảm bớt. Dù sao thì hài hòa vẫn là trên hết mà.

Lúc này thì Quả ớt nhỏ và tiểu Triệu đứng một bên Khương Bằng, cùng các chị em ở phòng thư ký và phòng trang thiết bị đứng xì xầm bàn tán… thậm chí cả hai nữ pháp y của phòng pháp y nghe thấy cũng chạy tới góp vui.

Buổi trưa, Lương Thần bị bắt mời đồng nghiệp trong đội dùng cơm. Xem như xui xẻo, gặp mấy kẻ thừa cơ hội muốn làm hao tiền của người khác vậy.

Mà cùng lúc đó, ba cô: Liên Tuyết Phi, Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược đã đến quán ăn trưa từ sớm, đi cùng còn có thêm Lý Hinh Đình vừa từ sở luật sư tới.

– Buổi sáng thế nào?

Vừa gặp mặt, Lý Hinh Đình đã không giấu được sự lo lắng, liền mở miệng hỏi. Khi nãy cô đã gọi cho Lương Thần và biết được hắn đang ở bên ngoài dùng cơm cùng đồng nghiệp nên đã không gặng hỏi gì thêm. Tuy vậy trong giọng nói của Lương Thần lại không hề có gì đó không vui. Thế nhưng vì đã quen thuộc với sự xảo quyệt của Liên Tuyết Phi nên cô vẫn có chút lo lắng.

– Chẳng sao cả!

Liên Tuyết Phi dường như bị ai đó chạm đến vết thương, vẻ mặt lạnh lùng đáp lại.

Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên không nhịn được một phen cười thầm và nói với Hinh Đình:

– Chị Hinh Đình, chị không biết chị Tuyết Phi sáng nay chịu thiệt thòi à?
– Thiên Thiên, cô dám nói vậy à?

Liên Tuyết Phi trừng mắt, khuôn mặt bừng bừng sát khí.

– Em không có nói!

Liên Thiên Thiên lấy tay che cái miệng bé xinh của mình, rồi nở một nụ cười nham hiểm quay sang Liên Tịch:

– Vậy để chị Tịch Nhược nói!
– Tịch Nhược cũng không được nói!

Liên Tuyết Phi tức giận quát. Mọi người lúc này nếu còn nói nữa thì sẽ không yên thân…

– Không cần phải nói, nhìn sắc mặt người này là tôi biết!

Lý Hinh Đình lắc lắc tay. Đôi mắt phượng xinh đẹp đầy khiêu khích, cô cười:

– Buổi phỏng vấn buổi sáng không phải rất thuận lợi sao? Bị Tiểu Thần phản công à?
– Là mình nể mặt cậu thôi!

Liên Tuyết Phi nói trong hơi thở yếu ớt, sau đó quay sang nhìn Lý Hinh Đình. Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược. Thấy mỗi người đều mang vẻ mặt kỳ lạ, cô tức giận nói:

– Tốt lắm tốt lắm! Tôi thừa nhận đã xem nhẹ hắn ta. Chỉ dựa vào mồm mép của hắn, đã có thể là luật sư như cậu, cần gì phải làm cảnh sát nữa!
– Nói cho tôi biết, rốt cuộc là chịu thiệt thế nào?

Lý Hinh Đình quan tâm hỏi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy được vẻ mặt buồn bực như vậy của bạn mình. Trong tâm trí của cô Liên Tuyết Phi vốn nổi danh là “kẻ độc mồm”. Kể từ khi làm phóng viên đến nay, cô ta chỉ làm khó người khác, hỏi cho người ta cứng họng chứ bị người ta bật lại, đây quả thực là mở ra một kỷ nguyên mới!

Liên Tuyết Phi vẫn không chịu kể, nhưng cô em họ Liên Thiên Thiên nhanh miệng đã kể lại vanh vách cuộc phỏng vấn một lần nữa, cuối cùng còn hào hứng nói:

– Chị Hinh Đình, người em trai học cùng trường của chị thực sự rất giỏi, nhất là trong trò chơi phá án cuối cùng, ánh mắt khi nhìn chị Tịch Nhược như sáng bừng lên!
– Tịch Nhược là một cô gái xinh đẹp, đàn ông con trai nhìn thấy đều sáng mắt!

Lý Hinh Đình cười trêu chọc nói. Tâm trạng cô thật sự rất vui. Liên Tuyết Phi thất thế có thể chứng minh rằng những người đàn ông lọt vào mắt mình quả là không tầm thường.

Trong vẻ đẹp nhã nhặn, yêu kiều của Liên Tịch Nhược lộ ra chút gì đó suy tư. Trong đầu đang nhớ đến ánh mắt dường như có thể nhìn thấu được tâm can cô.

Qủa thực là Thiên Thiên không hề nói quá. Là người trực tiếp bị quan sát, cô đích thực là cảm nhận được, dường như trong mắt của chàng cảnh sát trẻ chứa đựng một thứ ánh sáng lạnh lùng khó đoán, khiến tim người khác loạn nhịp. Dường như trong nháy mắt có thể hoàn toàn nắm rõ mọi hành động của cô.

Người đàn ông này, quả nhiên là rất đặc biệt!

– Đúng vậy, anh Văn Chương có phải cũng muốn đến Liêu Dương không?

Liên Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ ra một chuyện khác, liền quay sang hỏi Liên Tuyết Phi và Liên Tịch Nhược.

– Đúng vậy, chắc là chuyến bay ngày mai.

Nhắc đến đứa em họ của mình, Liên Tuyết Phi bỗng nhướn mày, vẻ mặt buồn rầu bỗng tan biến. Trên khuôn mặt lạnh lùng lại nở một nụ cười.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Liên Tuyết Phi, Lý Hinh Đình, Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược đều hốt hoảng, họ rất hiểu cô ấy, nên cũng hiểu rõ vẻ mặt ấy thể hiện điều gì. Mười phần thì có đến chín là cô chị cả của nhà họ Liên này vừa nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì đây!

– Nghe nói, dì Lưu của nhà họ Diệp muốn giới thiệu bạn gái cho anh Văn Chương?

Liên Thiên Thiên đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của mình lên cằm, hút một ngụm nước trái cây, tròn mắt hỏi.

– Đúng vậy, nói không chừng, Thiên Thiên sau này sẽ có thêm một chị họ tương lai.

Liên Tuyết Phi lắc nhẹ ly bia, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, nụ cười càng thần bí.

– Cô gái đó có xinh đẹp không? Có nữa, có xinh đẹp bằng chị Tịch Nhược của em không? Có xinh đẹp bằng Hinh Đình không?

Liên Thiên Thiên tò mò hỏi.

– Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!

Khi Liên Tuyết Phi đang dủng từ ngữ để miêu tả, nét mặt không giấu được sự ganh tị. Bất kể là Diệp Thanh Oánh hay Diệp Tử Thanh, thậm chí là người phụ nữ trung niên Vương Phi Hạm đều rất xinh đẹp. Cô thường ngày cũng tự tin rằng mình đẹp, nhưng so với ba người kia, rõ ràng là thấp hơn một bậc.

– Đẹp đến vậy à?

Ban đầu Liên Thiên Thiên tỏ vẻ không tin, tiếp theo là không phục. Cô hất khuôn mặt xinh đẹp nói:

– Nói như thế, ngày mai tôi không thể không đi xem mặt rồi.

Liên Tịch Nhược cũng có đôi chút ngạc nhiên, bởi vì cô nhìn ra đánh giá của chị cả không phải là ba hoa, chẳng lẽ thực sự có cô gái xinh đẹp như vậy sao?

– Hinh Đình, nếu chuyện của Văn Chương xong xuôi, vậy là cô đã mất đi một tình địch lớn rồi đấy.

Liên Tuyết Phi liếc mắt nhìn Hinh Đình, mỉm cười, nói.

– Diệp Thanh Oánh hay là Diệp Tử Thanh?

Lý Hinh Đình đổi sắc mặt, giờ cô đã hiểu ra, cô gái xinh đẹp đang được nói đến không ngờ chính là chị em nhà họ Diệp.

– Còn chưa xác định?

Nụ cười của Liên Tuyết Vụ đầy châm chọc.

– Đứa em họ của tôi hiện giờ rất khó lựa chọn, nói không chừng còn có ý đồ trái ôm phải ấp ấy chứ.
– Mấy cô Diệp Thanh Oánh, Tử Thanh gì đó, chính là tình địch của chị Hinh Đình à?

Liên Thiên Thiên bỗng nhiên hỏi:

– Chị Hinh Đình, người mà chị yêu là ai?

Lý Hinh Đình đỏ mặt, chỉ lắc đầu không nói gì.

Liên Tịch Nhược bỗng lóe lên một ý tưởng, liền thốt lên:

– Chẳng lẽ là học đệ (người em trai học cùng trường) của chị Hinh Đình, là Lương đội trưởng à?

Buổi tối, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cùng nhau xem chương trình phỏng vấn hệ thống pháp luật trực tuyến. Cũng như suy đoán của Lương Thần, bốn mươi phút phỏng vấn bị cắt giảm gần một nửa.

Cả đoạn Liên Tuyết Phi hỏi về mối quan hệ hắn và Lâm Tử Hiên, kể cả trò chơi cuối cùng cũng bị cắt hết. Đoạn trước bị cắt phỏng chừng là do đề cập đến nhà họ Lâm cũng như dễ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực, đoạn sau à vì buổi phỏng vấn này không phải là chương trình giải trí. Đưa mấy trò chơi vào sẽ làm cho mất đi tính nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường quan lộ

Số ký tự: 0