Cuộc sống mới

Phần 32

2021-06-28 01:35:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 32
Hàng về rồi hàng lại đi. Bình đúng là lõi nghề rồi. Cứ xong đống máy nào là hắn lại có mối đẩy ngay đi được, thế mới tài. Càng kiếm được thì Bình càng hăng máu, nhập thêm rõ nhiều. Trung la oai oái, nhưng đầy vui sướng trong bụng. Mệt thì mệt thật, nhưng mà nhìn xí nghiệp ngày càng lúc càng đông thì mọi sự mệt mỏi như được đền đáp.

Trời bắt đầu nóng hẳn, xí nghiệp dù có mấy cây cổ thụ nhưng không xua đi được cái nắng hè oi ả. Ve không kêu râm ran như lời bài hát nào đó mà là kêu inh ỏi. Trung đang ngồi đọc báo cáo lượng quạt tiêu thụ, trước anh là chị Ngà kế toán cùng bác Toàn. Trung khá đăm chiêu, anh lẩm bẩm những con số trong đầu rồi hỏi chị Ngà:

– Như vậy nửa tháng nay lượng quạt tiêu thụ giảm hẳn hả chị.

– Vâng, chỉ còn bằng 40% hồi trước, mỗi tuần chỉ được gần 100 cái.

– Số lượng tiêu thụ từ các đại lý thế nào.

– Thực ra lượng tiêu thụ quạt gần đây chủ yếu do đại lý. Nhưng càng ngày càng giảm dần.

– Có phải do giá chiết khấu cho đại lý thấp nên họ không mặn mà.

– Không, tôi đã hỏi mấy đại lý, họ bảo của bên ta là thuộc dạng cao nhất, xấp xỉ quạt tàu. Nhưng có lẽ do thương hiệu còn mới nên nhiều người ngại dùng.

– Chúng ta đã để rõ địa chỉ, có cả phiếu bảo hành. Thời gian bảo hành quạt của chúng ta cũng hơn hẳn các nơi khác cơ mà nhỉ.

– Tôi nghĩ do tâm lý. Như chúng ta hồi xưa, ăn sâu bén rễ là quạt phải điện cơ, tivi phải sony. Giờ có thêm các hang quạt khác nhưng họ cũng mất vài năm mới tạo được uy tín. Của chúng ta còn non nớt quá. Bác Toàn lên tiếng góp ý.

– Vậy theo bác chúng ta nên làm gì bây giờ để bứt khỏi tình trạng này. Dù rằng tôi không cho đây là hoạt động chính mang lại doanh thu nhưng rõ ràng đây là hoạt động chính quy của xí nghiệp, chứ không phải hoạt động sửa chữa hàng bãi kia.

– Tôi nghĩ thế này… có lẽ chúng ta nên đem quạt về vùng quê xa hơn, nơi người dân sẽ hào hứng hơn với giá cả của chúng ta.

– Về quê à… đó cũng không phải ý tồi chút nào. Chị Ngà, nghe nói quê mẹ đẻ chị có khu công nghiệp.

– Vâng, quê tôi ở Bắc Ninh. Giờ về quê thanh niên đi làm khu công nghiệp đông vui lắm. Ai cũng thích vì tiền tươi thóc thật, lại tiếp xúc thanh niên với nhau nhiều.

– Vâng, cái đó dễ hiểu. Tôi tính thế này có được không. Giờ mình sẽ mở rộng chào hàng đến các khu công nghiệp quanh đây. Giá cả cho đại lý thậm chí nhích hơn một chút. Chúng ta sẽ bù lại với các đơn hàng lớn hơn.

– Nhưng như vậy chúng ta sẽ lãi ít đi đấy. Chị Ngà tính toán.

– Tôi biết, nhưng lãi ít đi là nhà nước thôi. Còn công nhân thì không. Chúng ta cần bây giờ là tạo công ăn việc làm ổn định cho anh em công nhân, tạo dựng dần thương hiệu. Nhà nước bao năm nay có ăn được xu nào của xí nghiệp đâu, cũng không trả được lương cho anh em. Giờ chúng ta vừa nộp tiền cho nhà nước vừa tạo công ăn việc làm, ổn định đời sống cho anh em. Tôi thấy thế là được quá rồi.

– Haha… chả có giám đốc nào như anh cả. Bác Toàn cười vỗ đùi đen đét.

– Dân giàu thì nước mới mạnh mà bác. Mọi người xem có phải bổ sung thêm gì không.

– Không, chúng tôi thấy thế khá ổn.

– Vậy bác và chị thống kê cho tôi các khu công nghiệp tiềm năng. Tôi sẽ sắp xếp đi một vòng để tuyển đại lý. Chúng ta phải phấn đấu sản lượng tiêu thụ luôn ổn định, đó là điều quan trọng nhất.

Trung giao cho chị Ngà xử lý mọi thứ, anh còn mang đống tài liệu thành tích lên lại cơ quan cũ cho ông Huấn. Ông không yêu cầu nhưng anh phải lên khoe chứ. Có gì còn thêm ưu đãi. Mang tâm lý hồ hởi như một đứa bé vừa mới đạt được thành tích, Trung đã bị ông Huấn dội gáo nước lạnh:

– Quạt của cậu là hàng bãi hả.

– Hàng mới tinh sao chú lại bảo bãi. Bên cháu có sửa chữa hàng bãi, cháu cũng đưa vào tài liệu mà.

– Hàng mới mà lấy nguồn cung cấp vật liệu nhiều lúc trôi nổi. Tôi thấy có những thứ cậu mua ghi của anh Minh, của anh Quang, của chị Lan… đây là cái gì. Làm sao chứng thực được nguồn gốc, hàng mua có hóa đơn hay không.

– Có cái có, có cái khó chú ạ. Vì hàng nhà máy người ta không bán, đây là hàng tàu. Không thì của tư nhân sản xuất, giá lại rẻ hơn của nhà máy.

– Đây chính là cái sai của cậu. Tôi thấy cậu hạch toán giá thành thế này, thì rõ ràng là lãi được. Mấy cái thứ không có hóa đơn cậu phải dẹp ngay. Cậu lười bây giờ, cậu nghĩ như thế là tốt là có lợi, nhưng sau này sẽ thành bất lợi cho cậu. Người ta sẽ vin vào cái đống không có hóa đơn này quy chụp cho cậu, nói cậu kê khống các kiểu.

– Nhưng giờ nhiều nơi mua bán cũng không có hóa đơn mà chú.

– Không được, cậu phải làm thế nào để nguyên tắc bên bán xuất hóa đơn cho cậu. Tôi dạy cậu là dạy bài bản về lâu dài, chứ nếu cậu chỉ muốn làng nhàng ở cái xí nghiệp đó thì mặc cậu.

– Vâng, cháu biết rồi. Cháu sẽ xem xét và khắc phục những gì chú nói.

– Thứ nữa, tôi chưa biết mẫu mã thế nào. Nhưng hàng không có đánh giá chất lượng là không ổn. Cậu đi xem quy trình thế nào, đi đăng ký ISO ngay cho tôi. Người ta nhiều khi không hiểu, nhưng thấy có cái biểu tượng ISO trên quạt là yên tâm. Của cậu làm ra không có tiêu chuẩn, không ai thẩm định thế là không đạt.

– Vâng, cháu sẽ làm ngay.

– Đi qua chỗ cô Hoa phòng tài chính, nhà cô ấy có quan hệ với bên làm chứng chỉ ISO.

– Vâng, tí cháu đi ngay.

– Còn nữa, cái vụ nhập đồ cũ của cậu khá ổn, nhưng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Vì giờ vẫn chưa có nhiều quy định về nhập đồ cũ, nhà nước cũng không khuyến khích. Tôi biết để nhập hàng về thì bên cậu chắc cũng chạy chọt, nhưng phải cẩn thận. Rồi cậu hợp tác cùng công ty kia nữa. Thứ 1 không để người ta lừa. Thứ 2 là giấy tờ cẩn thận. Nếu không cậu sẽ bị đánh rất đau, mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể. Giờ cậu chưa cảm nhận được, nhưng sau cậu lên càng cao, cậu sẽ hiểu hai từ quan trường nghĩa là gì.

Trung lè lưỡi chạy khỏi phòng ông Huấn. Ông cứ nói như thể anh sắp lên làm chủ tịch tỉnh rồi đấy. Đến ông giỏi thế mà già hai thứ tóc cũng chỉ làm chuyên viên, anh thì tuổi gì. Giờ đã sắp trưa rồi, anh phải qua gặp chị Hoa rồi đi ăn trưa thôi. Hôm nay anh muốn mời một người ăn bún đậu. Dường như không gặp chị ít lâu mà anh cảm thấy thật nhớ nhung, khác hẳn cái cảm giác khi vẫn làm việc ở văn phòng, thì thoảng liếc thấy chị hàng ngày.

Trung định đi mà anh bị ngáng chân. My ngồi kiểu gì mà giơ hẳn chân ra ngoài. Anh chợt đứng lại, vừa trêu mà cũng tiện ngắm luôn chân nàng. Tội gì không ngắm, cố tình giơ chân khoe hàng trước mắt anh. Cô gái trẻ có đôi chân thật là đẹp, thon dài nhưng không quá gầy. Anh có thể nhìn thấy đôi bàn chân nhỏ nhắn với những ngón chân xinh xắn trắng hồng. Cái cổ chân đeo cái lắc bạc làm đôi chân thêm khêu gợi, làm dâng lên dưới háng anh một cảm giác khác lạ. Dường như từ ngày anh ra ở riêng, cái con thú anh tưởng là con vịt hóa ra nó cũng là mèo rừng hay con báo. Những khao khát, nhu cầu không biết từ đâu hay khiến anh có nhu cầu về chuyện ấy.

Trung nhìn cho đã rồi đi qua. Anh cũng không muốn dính dáng gì tới My. Nàng thuộc thế hệ khác với anh, và anh cũng không có mong muốn dây dưa gì về tình cảm với nàng. Chợt cái chân My giơ lên cao làm anh tí vấp té. Trung vồ vào bàn, giả vờ ngã thật.

– Ối dồi ôi… ai mà ác thế… ngáng cái gậy giữa đường làm tôi vấp té.

– Cái đồ… nhìn cho sướng mắt rồi dám nói cây gậy. Anh dậy ngay, chỉ giả vờ thôi.

– Ai… đau thật. My à… em nói gì anh không hiểu. Anh nhìn gì đâu.

– Nhìn gì anh tự biết. Có đẹp không.

– Cái gì đẹp cơ.

– Trả lời đi, anh đừng giả vờ.

– Đẹp, quần lót màu xanh da trời, hiếm đấy. Chất liệu ren hay bóng nào, ren đúng không.

My lần này có vẻ giận thật, nàng giờ chân co lên đạp Trung. Anh bật cười né tránh, nhưng cái chân lại tiếp tục đạp. Cực chẳng đã, anh phải giữ chân nàng lại. Cảm giác cầm chân thiếu nữ thật thích, mềm mại và mát. Trung chợt nhìn My, cái tư thế này làm anh có thể nhìn thấy giữa hai chân của My. Đúng là… màu xanh da trời… lại còn ren mỏng. Anh có thể thấy thấp thoáng ít lông đen của nàng. Trung tim đập rộn, vội bỏ chân My ra. Anh bỗng kêu oai oái, là My vừa nện giày vào chân anh.

– Đau quá… em thấy trong phòng không có ai nên bạo hành anh à. Ông Huấn còn bên trong kia kìa.

– Cho anh chết. Anh dám sàm sỡ em.

– Anh có làm gì đâu. Em cứ giơ chân ra giữa đường chứ. Em khoe thì anh nhìn thôi, chân em đẹp, anh xác nhận luôn, không cần khoe nữa.

– Hứ… ai bảo anh nhìn chân. Em đang định khoe anh… hình xăm ở chân.

Trung giờ mới để ý, ánh mắt anh săm soi chân My. Nàng nghiêng chân ra để anh thấy. Hóa ra có hình xăm thật, lại còn ở cổ chân nữa. Thế mà lúc nãy thế nào anh chỉ nhìn thấy cái vòng chân. Trung nhìn kỹ, hình xăm bông hoa được xăm tỉ mỉ, không quá to nhưng đủ để đàn ông dí mắt vào. Cổ chân My như gợi cảm hơn thật. Anh nghĩ có lẽ ngoài mình ra thì cánh đàn ông trong cơ quan nhìn thấy hết hình xăm này rồi.

– Sao… có đẹp không.

– Đẹp… cái gì cũng đẹp.

– Em bảo hình xăm ý, anh định bảo là cái gì.

– Thì hình xăm đẹp, gợi cảm.

– Lúc nãy, anh vừa bảo cái gì cũng đẹp. Anh định nói gì nữa.

Nhìn My mặt mũi hình sự làm Trung bật cười. Anh giả vờ ngẫm nghĩ, rồi mắt thật gian nhìn My cười:

– Cái quần lót đẹp lắm. Anh thích. Ren thêu rất đẹp, bên trong có vẻ còn đẹp hơn. Hôm nào anh khám phá nhé.

Trung nói xong thì chạy biến thật nhanh. Anh chỉ kịp nghe loáng thoáng mấy câu My chửi. Trung chạy vội như bị My đuổi, anh quên không gõ của mà xộc thẳng vào phòng tài chính. Chị Hoa đây rồi, may quá chị chưa đi ăn.

Nụ cười trên môi Trung chợt dừng lại. Đôi chân phanh kít lại. Bỏ mẹ rồi, quả này thật là vỡ mồm con chó xồm. Anh thế mà vô duyên, chạy xộc vào không gõ cửa. Đã vậy lại còn chạy thẳng giữa phòng. Cái thằng nào kê bàn mà ngu quá thể. Đằng trước Trung là bàn làm việc của chị Hoa. Chị vốn quay lưng về phía cửa, nhưng giờ đã xoay lại. Cả Trung và chị đều như đứng hình không nói được gì. Trên cái màn hình máy tính đang có một video phim, những tiếng rên rỉ dù ai không nhìn cũng có thể hiểu được là đang chiếu phim gì. Hai đùi chị Hoa đang dạng ra, tay chị đặt nơi háng mình.

– Xin lỗi… em xin lỗi… em định vào tìm chị… có việc… tí em quay lại… lúc khác em quay lại…

Trung vội chạy biến, đúng là ngu người. Anh lại chạy thẳng về phòng, mặc kệ My vẫn như đang giận anh ngồi phịch xuống. Trung vớ cái bình nước của ai tu đại, đầu óc thì loạn chuyển. Chị Hoa trong công ty vốn tính ghê gớm, dạo này lại thất thường như đến ngày đến tháng. Trung vẫn nhớ có lần anh bị thằng Vân cùng phòng lừa đưa hộ tài liệu qua cho chị, bị chị mắng té tát vì làm ăn cẩu thả. Dù anh có làm đâu, là thằng Vân làm. Quả này nhìn thấy cảnh nóng của chị, không hiểu chị có xé xác Trung ra không. Quả này chỉ có chạy, chạy ra khỏi cơ quan cái đã.

Trung định đứng dậy thì My đi tới, gác chân chắn đường anh.

– Thôi thôi em ơi anh biết lỗi rồi. Em tha anh hôm nay. Giờ anh có việc phải đi gấp.

– Gấp gì cũng dừng lại. Anh sao dám nhìn chỗ đó của em. Mà lại còn biết bên trong em mặc gì nữa. Anh nhìn trộm em lúc nào.

– Ôi bà cô tôi ơi. Em xem lâu lắm anh mới về cơ quan. Anh vào phòng ông Huấn rồi ra ngay, bà con cô bác cùng phòng còn chả kịp chào hỏi. Anh có nhìn gì em đâu.

– Thế sao anh lại biêt… bên trong màu xanh.

– Anh đoán. Trung khẽ nháy mắt cười trong sự bực mình của My.

– Anh nói điêu, sao anh đoán được.

– Thế mới giỏi chứ. Để anh xem nhé, áo ngực em cũng màu xanh da trời đúng không. Chất liệu ren như dưới.

– Cái đồ xấu xa này… anh chắc chắn nhìn trộm em lần trước. Đây là lần thứ 2 em mặc.

– Không có, không có thật. Đừng có cầm quyển đó đánh anh… đau… ai a… cứu…

My đánh Trung mấy cái thì cũng dừng. Có lẽ nàng chỉ làm bộ vậy, hoặc Trung kêu to làm My sợ ông Huấn biết. Nàng bỗng dẫm chân lên đùi Trung, ấn cái mũi giày vào đùi anh.

– Nói, không em ấn xuống là anh thành thương binh.

– Đã bảo đoán mà. Em không biết có những người rất giỏi tán gái à. Anh đây, cao thủ luôn.

– Điêu. Cái mặt anh. Đần thộn nhất công ty.

– Em đùa, em có biết câu thỏ không ăn cỏ gần hang không. Anh làm gì cũng có nguyên tắc. Chứ anh mà ra tay thì em biết cũng lăn vào vòng tay anh ngay.

– Hứ… có mà mơ. Anh xem anh đi, già lắm rồi đấy. Mặt đâu có trẻ trung nai tơ được mà đòi cua ai.

– Cái đó gọi là phong trần. Đàn ông có tuổi chút dễ thu hút phụ nữ. Trông anh thế này thôi, ăn mặc ngon lành vào đi cạnh em không kém cạnh gì. Em trông anh càng ngày càng có tướng giám đốc không. Em đi cạnh anh đảm bảo ai cũng tưởng đi cùng tổng giám đốc công ty nào đấy.

Trung chém gió làm My phì cười. Nàng bỏ chân xuống không dẫm chân Trung nữa. Bỗng My không cười nữa mà nghiêm lại.

– Anh nói điêu lắm. Em chả tin. Nhưng anh đúng là có tướng giám đốc thật. Giờ để đền bù vì trêu em, em phạt anh phải giúp em một việc.

– Ặc, giúp gì cơ chứ. Anh giờ còn bao nhiêu việc dưới xí nghiệp.

– Kệ, em bảo thì anh phải theo. Giờ em mới nhớ là đang cần một tay vịn cho buổi sinh nhật con bạn. Anh cần đóng giả làm bạn trai em, được không anh tổng giám đốc.

– Ặc, cái việc này… em kiếm ai khác cũng được mà. Anh già rồi, không hợp mấy cái khoản sinh nhật rồi tiệc tùng. Rồi còn đi bar gì nữa… anh không quen. Gái gú nó dính hơi vào anh, vợ anh giết anh chết.

– Thôi đi, ai đi vào mấy chỗ đó mà anh cứ nói như đúng rồi. Mà chuyện của anh… em cũng biết rồi.

Trung nhìn vào mắt My, anh thấy nàng dường như nói thật. Không biết ai nói, nhưng chắc chắn không phải chị Miên. Cái môi trường công sở thật phức tạp và đáng sợ. Chắc do gần đây anh phải gửi lại giấy tờ cập nhật về tiểu sử khi chuyển tới xí nghiệp. Trung nhìn My đầy phức tạp, nhưng anh cũng không có ý trách cô.

– Ngoài em còn ai biết không.

– Ai cũng biết rồi.

– Vậy à… vậy cũng tốt.

– Em xin lỗi… em không cố ý…

– Không sao… chuyện qua lâu rồi. Thế vụ sinh nhật là sao nào, anh không có nhiều thời gian đâu.

– Chỉ tầm hơn tiếng thôi, tối thứ 7 tuần tới.

– Được, nếu không đi được anh sẽ báo. Anh dạo này nhiều việc lắm. Riêng việc ký giấy tờ cũng phải vài tiếng mới xong.

Trung ra vẻ tổng giám đốc, anh ăn một cú véo nhói eo của My mới thoát được. Trung đi ra, la sát đang đứng đợi anh ở cửa. Trung nhìn chị Hoa mà cười như mếu:

– Chị… chị… lâu lắm không gặp chị. Em đi ăn cái chị nhé.

– Dừng lại đã tổng giám đốc. Chị cần nói chuyện với em.

Chi Hoa lừ lừ đi về phòng, Trung cun cút đi theo. Anh đứng còn chị ngồi ghế như cô giáo chuẩn bị xử lý học sinh.

– Chị… em xin lỗi… em không cố ý… tại vừa rồi em quên… em không nói gì đâu.

– Cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Đó là việc cá nhân của chị, em nhớ đừng nói ra. Ai cũng có nhu cầu riêng mà. Sắp có đợt đánh giá cán bộ. Chị cũng muốn được đánh giá tốt, sắp tới còn bầu phó phòng nữa. Việc của em vừa rồi em tự biết, cái chốn này việc gì người ta cũng hóng, rồi bàn ra tán vào, thật cũng thành giả mà giả cũng như thật.

– Em biết rồi… em sẽ kín miệng như bưng. À… mà em không biết gì… không biết gì…

– Phì… nhìn cái miệng em kìa. Ai cũng bảo em hiền, chị trông chả hiền tí nào, trêu gái cứ tanh tách. Thế có việc gì vội mà tìm chị.

– À… ông Huấn bảo em qua… à không… công ty em cần làm cái chứng chỉ ISO.

Trung không nghĩ cứ thế mà qua ải. Chị Hoa vậy mà không xé xác anh ra chấm muối ớt. Trung trình bày xong, chị hứa sẽ về rồi bảo người nhà chị xuống kiểm tra quá trình vận hành sản xuất. Nếu đạt yêu cầu sẽ cấp chứng chỉ sớm cho xí nghiệp. Chị Hoa chỉ lưu ý về nguồn gốc xuất xứ linh kiện và tỉ lệ tự sản xuất. Trung dạ vâng, cái đó cũng là thứ anh đang cần quan tâm và xử lý.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc sống mới

Số ký tự: 0