Cuối con đường

Phần 17

2021-10-03 11:36:00

Phần 17: Rẽ Hướng
Đau đớn.

Tức giận.

Ức chế.

Thống khổ cùng cực.

Tôi đang phải xem cái gì thế này?

Đây có phải địa ngục không?

Có khi địa ngục còn dễ chịu hơn!

Chị hai, người mà tôi yêu quý. Không phải thứ tình cảm chị em bình thường, mà là tình yêu, một tình yêu vượt qua mọi luân lý. Tôi yêu chị, muốn bên chị trọn đời, muốn khiến chị hạnh phúc mãi mãi.

Nhưng càng yêu chị bao nhiêu thì nỗi đau tôi phải cam chịu lúc này càng lớn bấy nhiêu. Một mối liên hệ tỉ lệ thuận chết tiệt.

Tên khốn đó, hắn xem chị tôi chẳng khác một món đồ chơi tầm thường. Hắn đày đọa thân thể chị, làm tất cả mọi thứ để khiến chị phải đau đớn…

… Bạn đang đọc truyện Cuối con đường tại nguồn: http://bimdep.vip/cuoi-con-duong/

“Ừ… tao biết rồi… lát qua chở mày!” Tôi cúp máy rồi xách ba lô ra cửa. Đang ngồi xỏ giày vào chân thì có hai quả núi khổng lồ đè lên vai. Không cần quay lại, tôi thừa biết ai đang ôm mình.

“Em bỏ chị?” Giọng chị hai buồn rầu.

“Em chỉ đi du lịch cùng câu lạc bộ hai ngày thôi mà…” Tôi quay lại hôn lên bờ môi đang bĩu ra của chị. Dạo này chị hai ngày càng nhõng nhẽo với tôi hơn. Thật ra việc này cũng không vấn đề gì cả, tôi cảm thấy rất vui là đằng khác. Có lẽ chị đã bắt đầu biết dựa dẫm vào tôi rồi! Điều đó cũng khiến tôi trở nên trưởng thành hơn.

Nhìn cái cơ thể trần truồng không mảnh vải của chị, thằng em tôi dù mới trải qua một trận chiến ác liệt tối qua vẫn ráng ngóc đầu dậy biểu tình. Chị hai tinh mắt phát hiện liền nhìn sang tôi rồi cười mỉm.

Tôi cũng hiểu ý chị, bật cười. Dù sao cũng còn sớm, làm một shot chắc vẫn kịp ấy nhỉ!

“Ah… ah… uh…”

Chị hai chổng mông lên cao, hai chân khép chặt để âm đạo bót hơn, bóp nghẽn thằng em của tôi. Nhưng dương vật của tôi đâu phải thứ dễ bắt nạt, nó vẫn xông pha trận mạc, phá tan thế trận chị bày ra.

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Chị hai có vẻ giật mình, âm đạo thoáng chốc siết lại trông thấy.

“Là… dì Mỹ…” Chị hai nhịn rên nói. Hôm nay dì đến sớm thế nhỉ?

Tôi biết chứ, tôi cũng đang tăng hết tốc lực giải quyết chuyện này rồi ra mở cổng cho dì đây!

“Ah… ah… chết chị mất…” Chị hai ra rồi, tôi cũng đến giới hạn, vội rút dương vật ra rồi đút vào cái miệng đang chờ sẵn của chị, tôi xuất tinh ào ạt.

Chị hai không ngần ngại nuốt sạch tinh dịch, thậm chí còn tỏ ra rất ngon miệng nữa chứ. Tiếng chuông cửa lại vang lên kéo chị trở về với hiện thực. Chị hai vội vã chạy lên lầu trong khi tôi ra mở cổng mời dì Mỹ vào.

“Nay con đi đâu hả Minh?!” Thấy tôi đeo chiếc balo bự sau lưng, dì Mỹ không khỏi tò mò.

“Dạ… nay con đi biển với câu lạc bộ của con!” Tôi lanh lẹ đáp. Đúng lúc này, chị hai tôi bước ra. Công nhận chị mặc đồ nhanh thiệt chứ. Chỉ mới có một phút mà đã kịp mặc cái váy ngủ mỏng tanh rồi bước xuống như chưa có gì.

“Chào dì Mỹ…”

Chị hai giả vờ ra tiễn tôi, đợi khi dì Mỹ vào nhà, chị mới bộc lộ cái bản chất dâm đãng của mình. Chị kéo tôi nấp sau chiếc xe hơi, trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt vội vã.

… Bạn đang đọc truyện Cuối con đường tại nguồn: http://bimdep.vip/cuoi-con-duong/

Gửi xe xong xuôi, tôi cùng Khải ra ngoài cổng trường đứng đợi. Hiện tại đã có 2 chiếc xe do câu lạc bộ thuê có mặt. Chúng tôi vẫn đang chờ thêm 1 chiếc nữa.

Nói sơ qua về chuyến đi lần này, chúng tôi sẽ đến biển Cam Bình để xả stress sau chiến dịch Xuân Tình Nguyện gần đây. Ngoài việc vui chơi, chúng tôi còn tổ chức một buổi lễ tuyên dương những thành viên đóng góp tích cực trong các chiến dịch. Mặc dù không muốn đi nhưng vì nắm chức vụ khá quan trọng nên tôi không có cách nào để từ chối.

“A, tới rồi!” Khải la lên làm tôi tưởng chiếc xe thứ 3 đã đến, nhưng không, nó đang nói đến sự xuất hiện của một người đặc biệt.

“Lan…”

Kể từ cái hôm tuyển quân ấy, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Lan. Nàng ta vẫn thế, khí chất lạnh lùng đến đáng sợ, nhiều lúc tôi cảm giác xung quanh nàng có một bức tường vô hình nào ấy ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trước đây chúng tôi không tiếp xúc quá nhiều, lại gần như xa lánh nhau hơn 4 tháng, nhưng không hiểu vì sao cô nàng này luôn mang đến cho tôi cảm giác đặc biệt, dường như có một mối liên hệ nào đó gắn kết tôi với Lan.

Khải vui vẻ trò chuyện với Lan, phải rồi, nó vẫn thích nàng ta mà. Tôi đứng cạnh bên cũng chỉ chào hỏi sơ sài, Lan cũng không để tâm lắm. Nói chuyện một lúc thì thấy Trung và Ngọc cùng đến. Hai đứa này vẫn còn yêu nhau lắm, sáng sớm đi phát cơm chó khắp nơi.

Cuối cùng, chiếc xe thứ 3 cũng đã đến. Anh Định, trưởng câu lạc bộ ra hiệu cho mọi người lên xe. Ngồi cùng với Khải, nghe thằng này luyên tha luyên thuyên mệt thật. Tôi đeo tai nghe vào rồi ngủ gật lúc nào chả hay.

Khi đến nơi, Khải gọi tôi dậy. Mơ mơ màng màng xách balo ra khỏi xe, tôi vô tình đụng trúng Lan.

“A… có sao không?”

Lan không đáp, chỉ lắc đầu rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Lan, một cảm giác khó chịu trỗi dậy trong tôi.

… Bạn đang đọc truyện Cuối con đường tại nguồn: http://bimdep.vip/cuoi-con-duong/

Sau cả buổi vui đùa trên biển, câu lạc bộ của chúng tôi dắt nhau đi nhậu, đồng thời tổ chức lễ tuyên dương các cá nhân xuất sắc. Nói chung cũng khá vui, nhưng tính tôi không hợp những nơi ồn ào thế này, sau khi thấy hơi ngà ngà, tôi lấy lý do đi vệ sinh rồi chuồn luôn.

Nhưng nếu giờ về khách sạn thì chán quá, tôi quyết định đi dạo một vòng. Xem thử có gì hay ho thì mua về cho chị hai. Đang rảo bước ngắm nghía thì tôi nhận được tin nhắn của chị hai.

“Ăn tối chưa em trai?”

“Em ăn rồi!”

“Vậy có muốn ăn món này không?”

Một bức ảnh được gửi vào khiến tôi tá hỏa, vội chạy ra chỗ vắng để xem. Chị hai tôi bạo quá, gửi hẳn cho tôi bức ảnh chị khỏa thân. Kiếm mãi mới thấy một con hẻm, tôi vội vàng đi vào trong. Mở điện thoại lên thì… chị đã gỡ mất tấm ảnh hồi nãy rồi.

“Cay thế nhờ!!”

Tôi năn nỉ chị gửi lại nhưng chị nhất quyết không, còn bảo nếu muốn thì về đây mà xem. Được lắm, chị dám làm vậy với tôi. Đến khi về tôi sẽ dạy dỗ chị!

Chợt tôi nghe thấy tiếng nói của ai đó bên trong hẻm. Sau đó một đám người mặc vest đen bước ra, xém tí tôi chết ngộp trước khí thế hùng hồn của bọn họ. Nhất là khi bước ngang qua, ánh mắt họ cẩn thận dò xét đến từng chi tiết nhỏ nhất trên người tôi, điều này làm tôi khó chịu cực kì.

Nhưng dù sao họ cũng chỉ đề phòng tôi mà thôi, chẳng có vấn đề gì cả. Tiếp tục đi dạo nào!

Mặc dù dự định sẽ mua cho chị hai cái gì đó, nhưng tôi lại để quên tiền ở khách sạn mất. Đành phải quay về lấy thôi.

Rảo bước dọc bờ biển, ngắm nhìn những con sóng đêm lao mình về bờ rồi tan ra, cảm giác cuộc sống này thật thú vị, cứ như có một vòng lặp nào đó đang chi phối thế giới này. Gần về đến khách sạn, tôi chợt thấy Lan đang đứng một mình, đôi mắt đẹp thẩn thơ ngắm nhìn chuyển động của biển cả bao la.

Tôi nên làm gì bây giờ nhỉ? Có lẽ nên bơ như bình thường. Hai chúng tôi giờ như đang sống trong hai thế giới khác nhau vậy.

“Minh…”

Tiếng gọi của Lan làm tôi giật mình. Nàng ta vừa gọi tên tôi! Thật sự là vậy. Có một chút bất ngờ hòa cùng lo lắng vì giọng Lan có vẻ khá nghiêm trọng.

“Lan…” Tôi cố gắng tỏ ra bình thường.

“Mình… có chuyện muốn hỏi…” Lan có vẻ khá căng thẳng.

“Chuyện gì?” Tôi chờ đợi.

“Chị của Minh…”

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lan reo lên.

“Xin lỗi, đợi mình chút…” Lan áp điện thoại vào tai. Trong lúc đó, tim tôi đập rất nhanh. Vì tôi cảm nhận mình sắp được biết thêm điều gì đó.

Tôi còn nhớ sau buổi ân ái tội lỗi ở nhà chị Hằng, sáng sớm hôm sau, chị ấy đã dặn dò tôi rất kĩ rằng tuyệt đối không được nói chuyện về Lan cho chị hai nghe. Tôi không rõ vì sao lại như vậy nhưng chắc chắn giữa Lan và chị hai có một mối quan hệ mật thiết nào đó.

Lan vẫn đang nghe điện thoại, nhưng sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

“Cái gì… ba mẹ đã…”

Tôi nhíu mày khi thấy Lan lần đầu bộc lộ cảm xúc mạnh đến thế. Dường như đã có chuyện gì rất nghiêm trọng liên quan đến ba mẹ nàng. Bỗng dưng tôi nhớ về bức ảnh hôm đưa Lan về nhà. Tôi khá chắc đó là một bức ảnh gia đình, tôi đã thấy ba và mẹ Lan. Hai người này cũng trạc tuổi ba mẹ tôi nhưng khí chất họ toát ra rất khác. Dù chỉ nhìn qua một bức ảnh, tôi vẫn cảm nhận được họ là những con người thành đạt và giàu sang. Bên cạnh đó, tôi còn thấy Lan lúc nhỏ và một người nữa, có điều phần mặt của người đó trên bức ảnh đã bị xé mất. Theo như những gì tôi biết, rất có thể người đó là anh trai Lan.

Nhắc về anh trai Lan, tôi lại nhớ đến sự căm phẫn của nàng, đó không phải là kết quả của xích mích bình thường. Dường như giữa hai anh em họ đã có mâu thuẫn nào đó rất kinh khủng, thậm chí mâu thuẫn giữa chị hai và ba mẹ tôi còn chưa bằng một nửa.

Từng chút manh mối về Lan hiện ra trong đầu tôi, khiến tôi càng tò mò về mối liên hệ giữa nàng và chị hai.

“Không thể nào…” Trên gương mặt Lan lộ rõ vẻ u buồn, hoang mang.

Cúp điện thoại đi, Lan vẫn đứng đó nhưng cơ thể run lên bần bật.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi không khỏi tò mò kèm theo chút lo lắng.

“Minh… hãy nói với chị Linh… hắn trở lại rồi…”

Mắt Lan hoảng loạn như thể nàng đang thấy một thứ gì đó khủng khiếp.

Nhưng hắn là ai?

Tại sao lại liên quan đến chị hai tôi?

“Này… rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Cảm giác bất an trào dâng, tôi thật sự cần biết việc gì đang diễn ra.

Nhưng Lan bất ngờ nhận ra điều gì đó, nàng ta kéo tay tôi bỏ chạy. Tôi ngoái đầu lại thì thấy, một người đàn ông mang vest đang đuổi theo. Tôi chẳng việc gì phải chạy cả, nhưng đến khi phát hiện ra ông ta giấu súng trong áo thì tôi không còn cách nào khác.

… Bạn đang đọc truyện Cuối con đường tại nguồn: http://bimdep.vip/cuoi-con-duong/

Sau một hồi lẩn trốn trong đám đông đi đường, tôi cuối cùng cũng cắt đuôi được tên mặc vest đen. Lan và tôi tìm đến một con hẻm vắng nọ rồi đứng thở dốc. Chưa bao giờ tôi mệt đến thế này.

“Hộc… hộc… hộc… chuyện gì vậy Lan? Người đàn ông kia là ai… Sao hắn lại mang súng!!”

Lan cũng thở dốc liên tục, nhưng nàng vẫn cố trả lời tôi: “Hắn là người của anh tôi!”

“Cái gì, vậy là sao? Lẽ nào anh trai Lan muốn giết…” Tôi biết mình chỉ đang phỏng đoán thôi, nhưng tôi cảm giác mình đã nói đúng. Và điều đó được xác nhận bằng cái gật đầu của Lan.

“Xin lỗi đã kéo Minh chạy theo… nhưng hắn đã thấy Minh ở đó… rất có thể…”

Lan dường như nghẹn lại câu nói tiếp theo ở cổ họng. Nhưng không cần nói, tôi cũng đoán ra được bản thân mình đang gặp nguy hiểm. Tim tôi đập thình thịch, tay bất giác run lên. Tôi không nghĩ mình nhát gan, nhưng khi nghe thấy mạng sống có thể bị đe dọa thì ai mà chẳng sợ chứ?

Ráng bình tĩnh lại, tôi nói: “Chúng ta phải báo cảnh…”

Một thứ gì đó lạnh tanh kề vào gáy tôi.

“Minh!” Lan tính hét lên nhưng không được vì nàng ta cũng rơi vào tình cảnh như tôi, bị một kẻ khác chĩa súng vào đầu.

“Cất điện thoại vào! Cho hai tay lên đầu!”

Giọng lạnh lẽo của tên phía sau khiến tôi chỉ biết làm theo trong vô thức. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy cái chết cận kề mình đến vậy. Khi hắn chĩa súng vào đầu, trái tim tôi như ngừng đập lại một nhịp rồi sau đó nó đập loạn xạ. Từng cử động của tôi trở nên cứng nhắc, không, cả cơ thể tôi hoàn toàn cứng đờ.

“Bỏ súng khỏi bạn tôi!” Lan hùng hổ nói.

“Tiểu thư, cô bớt nóng! Chúng tôi sẽ không làm gì bạn cô nếu cô chịu hợp tác.” Tên đang chĩa súng vào Lan có mái tóc vàng đặc biệt, hình như hắn là người ngoại quốc. Hắn tỏ ra khá thân thiện, nghiêng đầu như chờ đợi Lan.

“Được rồi, tôi sẽ nghe theo các người, hãy thả bạn tôi ra!”

“Được thôi, nhưng tôi muốn chắc rằng bạn cô sẽ không báo cảnh sát nên chắc phải dẫn bạn cô đi cùng chúng ta một chuyến!”

Sau đó một cảm giác tê tái truyền đến não tôi. Điều cuối cùng tôi còn nhớ là tôi đã gục xuống.

… Bạn đang đọc truyện Cuối con đường tại nguồn: http://bimdep.vip/cuoi-con-duong/

Sau khi tỉnh dậy, tôi thấy hai tay mình bị trói chặt, không rõ là trói bằng thứ gì, cảm giác khá giống dây thừng. Mất một lúc sau, tuy là hơi mơ hồ, nhưng tôi đã có thể nhận biết được xung quanh. Tôi đang ngồi trên một chiếc xe được lái bởi tên chĩa súng vào đầu mình lúc nãy. Còn tên tóc vàng đang ngồi bên ghế phụ.

“Minh… tỉnh rồi à?”

Giọng Lan thì thào ngay bên cạnh khiến tôi sực tỉnh hoàn toàn, định quay sang Lan nhưng không thể vì cơn đau tê tái ở gáy. Tôi chỉ có thể liếc mắt sang hỏi Lan: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Lan thở dài: “Chúng ta đang đến chỗ anh trai tôi!”

Anh trai của Lan rốt cuộc là tên điên nào? Hắn sẵn sàng thuê người cầm súng đến bắt em gái sao? Lan là ai? Bọn kia gọi nàng là tiểu thư? Chị hai tôi có liên quan gì đến bọn này sao? Tôi nên làm gì lúc này? Tôi có thể bị giết không? Bọn chúng nói tha cho tôi liệu có phải là thật?

Hàng trăm hàng vạn câu hỏi liên tục xuất hiện khiến đầu tôi đau nhức dữ dội.

Những lo lắng bất an như dòng nhung nham ùng ục trong lòng núi lửa. Khi chiếc xe dừng lại, ngọn núi lửa ấy trong tôi phun trào.

Tôi chỉ muốn chạy khỏi chỗ này thật nhanh, thật xa. Nhưng bọn này có súng, nếu tôi tìm cách bỏ chạy, e rằng sẽ chạy đến miền cực lạc mất. Giờ chỉ còn biết chờ đợi tình hình xem sao. Mạng tôi bây giờ cũng như con cá nằm trên thớt, mặc cho bọn đáng sợ này quyết định.

Bước ra khỏi xe, tôi thấy mình đang ở một biệt thự rộng lớn, xung quanh có hơn 10 tên mặc vest đen khác. Khoan đã, bọn này chẳng phải là bọn mà tôi đã gặp trong hẻm sao?

Đảo mắt quan sát một tí, tôi nhận ra không có ngôi nhà nào khác quanh đây. Hi vọng sống của tôi lại càng mong manh rồi. Lỡ chúng giết tôi ở đây chắc chẳng có ai làm nhân chứng.

“Thả trói cho bạn tôi!”

Lan thẳng thừng ra lệnh. Hai tên bắt cóc nhìn nhau gật đầu rồi cởi trói cho tôi. Trong chúng có vẻ rất nghe lời Lan.

“Tiểu thư, mời đi lối này!”

Lũ áo vest đứng dạt sang 2 bên, mở lối cho Lan đi. Xem ra bọn này khá kính trọng nàng. Tôi cũng vội bám sát theo Lan, giờ chỉ còn biết tin tưởng vào nàng ta thôi.

Cửa biệt thự mở ra, tôi bước vào trong. Đập vào mắt là một không gian sang trọng, nội thất toàn hàng đắt đỏ. Một áp lực vô hình nào đó đè nén lên tôi, không phải từ sự giàu sang của nơi này, cũng không phải từ bọn mặc vest. Theo từng bước chân, áp lực ấy càng lớn, hai chân tôi ngày càng khó giữ vững, nó run lên cầm cập. Từng hơi thở dần trở nên nặng nề hơn khi bọn tôi dừng lại trước một căn phòng.

Tên tóc vàng bước đến vặn tay nắm cửa, trước khi kéo cánh cửa ra, hắn nói: “Mời vào, anh trai cô đang đợi ở trong này!”

Cánh cửa mở ra, một âm thanh kinh hãi vang lên từ trong phòng.

“Ahhhh…”

Tôi có thể cảm nhận sự đau đớn trong tiếng thét đó.

Nuốt một ngụm nước bọt, tôi bước vào trong phòng. Hai mắt tôi gần như cứng đờ bởi khung cảnh trước mắt. Một cô gái đang bị treo ngược ở giữa phòng, hai chân cô ta banh rộng ra, ở âm đạo có cắm một cái phễu.

“Làm ơn… đừng… nóng… ahhh…”

Cô gái chua xót van xin. Hiện tại cô nàng đang khỏa thân nên tôi dễ thấy những vết thương còn tươi mới hằn trên da thịt. Một vài vết thương còn đang rỉ máu. Thật không thể tin được ở cái thời đại này, vẫn có người phải chịu hình thức tra tấn dã man, vô nhân tính như vậy. Và kẻ gây ra chuyện này lại đang rất hưởng thụ…

“Chà… thật là một cái bồn chứa rượu hoàn hảo!”

Hắn, một gã đàn ông còn khá trẻ, gương mặt thanh tú và có chút hiền lành. Nhưng hành động hắn đang làm hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của mình. Hắn cầm chai rượu đổ vào trong cái phễu kia, càng đổ bao nhiêu, hắn càng cười lớn bấy nhiêu. Dường như sự đau đớn của cô nàng kia là niềm vui của hắn.

“Thưa thiếu gia, tiểu thư đã về rồi!”

Tên tóc vàng tỏ ra khá cung kính với gã đàn ông tàn bạo kia.

“Ồ… em gái ta, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhỉ?”

Ánh mắt của gã đàn ông kia đổ về phía Lan. Nhưng hắn bỗng chuyển hướng sang tôi.

Tôi bất giác rùng mình.

Tôi không tin giác quan thứ 6 lắm, nhưng lần này tôi thật sự cảm nhận được một mối nguy hiểm đang cận kề.

Gã đàn ông tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy tôi, hai mắt hắn cứng đờ, miệng há hốc.

Tên tóc vàng lên tiếng: “Đây là bạn của tiểu thư, hắn đã lỡ thấy quá nhiều việc, tôi đem hắn về để hỏi ngài cách xử lý!”

Nhưng dường như gã đàn ông ấy chẳng quan tâm đến tên tóc vàng. Hắn vội vã bước về phía tôi, gương mặt vẫn còn giữ nét ngạc nhiên như giây phút đầu tiên hắn nhìn thấy tôi.

Cơ thể tôi lúc ấy cứng đờ, chỉ biết cầu nguyện hắn sẽ không làm gì mình.

Bàn tay hắn vươn đến và chạm vào má tôi rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Chả thà hắn đánh tôi thì còn đỡ sợ, chứ cái hành động này của hắn làm tôi bất an vô cùng.

Hắn chợt thốt lên một câu: “Vũ… Ngọc Linh!”

Khoảnh khắc ấy, tôi như chết lặng.

Tại sao hắn lại biết tên chị tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuối con đường

Số ký tự: 0