Đánh thức tình thu

Phần 6

2021-11-18 12:38:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 6
Nhân cơ hội bố em không chú ý đến tôi, tôi đẩy hắn một cái ngã lăn ra đất, tôi chạy thục mạng ra ngoài phòng khách, lao vút đi ra cổng và như một Vận động viên điền kinh đang chạy nước rút, tôi phóng vút đi với tốc độ gần 40km/h.

Tôi chạy một mạch đến quán tạp hóa, bác chủ tròn mắt nhìn tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phía dưới chân tôi còn lại hai đôi tất, giầy tôi vẫn còn đang ở trong phòng ngủ nhà em, tôi thở hổn hển nói không thành tiếng:

“Cháu… cháu… cháu bị… bị chó đuổi”

Tôi rút từ ví ra một tờ 20k đưa cho bác ấy, rồi dắt xe đạp, trèo lên, đạp đi, nhưng có gì đó không đúng lắm, tôi nhìn ra hai cái lốp xe, nó đã bị xì hơi hết sạch, tôi hoảng hốt, vẫn còn quá nguy hiểm, tôi đẩy xe, chạy vút đi, tôi cố luồn lách vào các con ngõ nhỏ tránh đi đường to tránh sự truy đuổi của bố em.

Chạy được một lúc phía dưới chân tôi đau nhói vì dẫm vào mấy viên đá nhọn, hình như phía dưới đã chảy cả máu. Tôi đi chậm thật chậm, cố kiếm một quán sửa xe nào đó để bơm xe. Đi mãi một lúc như sắp kiệt sức đến nơi tôi tìm thấy một quán sửa xe đạp, rất nhanh xe tôi được bơm đầy hơi, tôi đạp xe đi về, trên chân vẫn còn hai chiếc tất tôi chưa cởi ra, bác sửa xe đạp nhìn tôi một cách khó hiểu.

Tôi vội vàng đạp xe về nhà, chạy lên phòng, tôi thở hổn hển, người tôi nhễ nhại, nhếch nhác, chân tôi thực sự đau đớn, tôi cởi tất ra, nó thực sự đã chảy máu, đau nhói.

Tôi bật nóng lạnh, một lúc sau đủ nhiệt độ tôi đi vào tắm rửa, rửa qua vết thương ở bàn chân, nhẹ nhàng mở hộp y tế ra và lấy một số vật dụng rồi đi vào phòng để rửa vết thương.

Thời tiết bên ngoài lại bắt đầu lạnh, đây gần như là đợt không khí lạnh cuối cùng trong mùa xuân này (thời tiết ngoài Bắc là vậy, đến mùa xuân vẫn có vài đợt lạnh từ phương bắc tràn về)

Tôi đau đớn rửa vết thương, nghĩ lại cảnh vừa xảy ra, tôi nơm nớp lo sợ, chỉ cần có tiếng động lớn nào bên ngoài là tôi giật mình sợ hãi, sợ bố em đến tận nhà đòi mạng tôi, tôi cứ thế sống trong lo sợ, đến đêm tôi vẫn còn sợ, đêm khuya, cảm giác sẽ không có nguy hiểm nào nữa tôi mới chợp mắt đi ngủ.

Đến sáng thứ hai thức dậy, thời tiết khá lạnh, tôi mặc thêm áo ấm, không dám đến trường sớm, đến sát giờ tôi mới đi vì lúc đó đông người, bố em sẽ không quá manh động mà cầm dao lao vào chém tôi.

Tôi khép nép, lo sợ nhìn tứ phía, nhẹ nhàng, thận trọng đạp xe đến trường, tôi không dám tìm em nữa, chỉ cần nhìn thấy em tôi lại nghĩ đến bố em, nghĩ đến cảnh bố em cầm dao đòi “thiến” tôi là bên dưới tôi rụt lại lo sợ, kết hợp với thời tiết lành lạnh nữa thì thôi, nó trốn rất kỹ rồi.

Vào trong trường, tôi khá yên tâm vì ở trường an ninh khá tốt, sẽ không có ai dám đi vào trong trường chém người đâu.

Thứ hai, thứ ba, thứ tư, tôi không dám gặp hay tìm em nữa, đi học tôi cũng đi vào giờ đông người nhất, tan học tôi phi xe thật nhanh về nhà, khóa cửa thật chặt, cố thủ trong nhà luôn, tôi rất sợ bị bố em truy sát.

Đến ngày thứ năm, tôi bình tĩnh hơn, tôi bắt đầu suy nghĩ về sự việc này, tính ra thì tôi còn chưa làm gì em, em vẫn còn nguyên vẹn, tôi chỉ mới sờ mó chút thôi, bố em cũng không thể bắt đền tôi được, tôi còn chưa thực sự đạt được điều gì đó.

Chưa làm gì nên cũng không thể đè tôi ra bắt đền hoặc tệ hơn là đòi truy sát tôi, có thể tôi đã quá nhạy cảm và sợ hãi, thực sự bố em sẽ không làm gì tôi cả, bây giờ tôi chỉ lo tin tức này bị bố mẹ biết được thì tôi to đầu. Mà bố mẹ biết thì có làm sao chứ, con trai đã từng này tuổi, có thể yêu đương đôi chút cũng không sao và đặc biệt là chưa làm hại con gái nhà người ta thì lại càng không sợ. Cùng lắm thì tôi thế sẽ cưới em khi đủ tuổi là được chứ gì, việc đó thì tôi còn đang mong chờ ấy chứ.

Tôi tạm thời yêu tâm với những suy luận của mình, tôi nhắn tin cho em, cứ một lúc lại nhắn, nhưng không thấy em phản hồi, đến tối lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi do dự mãi, cuối cùng tôi ấn gọi… nhưng đáp lại tôi là: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”

Cả đêm tôi không ngủ nổi, liệu em có bị bố đánh, la mắng nhiều không, liệu em có bị sao không, em đang nghĩ gì, đang làm gì, có đang nghĩ đến tôi không? Thời tiết bên ngoài vẫn còn khá lạnh.

Ngày hôm sau, tôi thức giấc rất muộn, mắt thâm xì như cú mèo, tôi uể oải đi đến trường, ngay từ cổng trường tôi nhìn thấy Hồng và đám bạn của em, dạo này tôi không để ý, có phải em cũng đang tránh mặt tôi hay không?

Tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, khi Hồng cất xe, tôi tiến đến hỏi:

“Hồng ơi, Thu đi học không em, sao anh không thấy nhỉ”

“Hai người đang giận gì nhau ạ”

“À… cái đó… thì… có chút truyện”

“Kiều Thu xin nghỉ ốm cả tuần nay rồi, anh không biết à”

“Hả, Thu bị sao cơ”

“Em cũng không rõ, nó không ở nhà, hôm qua vẫn ở Bệnh viện”

“Bệnh viện, làm sao vậy?”

“Em không rõ lắm, hôm thứ tư lớp em đi thăm hình như bị cảm lạnh với cả…”

“Sao em”

Hồng nhìn ngó xung quanh, hình như có gì đó rất bí mật, Hồng kéo tôi đến một góc, thì thầm vào tai tôi:

“Em nói cái này, anh là người yêu nó nên em mới nói cho anh biết, nó hình như bị sao ấy, đòi tự tử”

“CÁI GÌ…” Tôi hét lên.

Mọi người giật mình, nhìn chằm chằm vào tôi với Hồng.

“Em chỉ nghe bác Hồng kể thôi, anh đừng kể cho ai biết, nhiều người biết sẽ không hay, anh hiểu chứ?”

“Ừm, cái này anh biết, cảm ơn em nhé”

“Vâng, em lên lớp đây”

“Ok, chào em nhé”

“Vâng”

“Mà khoan, cho anh xin địa chỉ bệnh viện với”

Để em nhắn vào điện thoại cho anh nhé…

“Cảm ơn em”

Lòng tôi nặng trĩu trở về lớp, trong đầu có vô vàn câu hỏi, cả buổi sáng tôi hầu như không học được gì, không ghi chép gì, tôi chỉ nhớ đến em, thử gọi điện, nhưng vẫn không được.

Buổi chiều từ hơn 1h tôi đã đạp xe rời khỏi nhà, thẳng hướng bệnh viện đi đến, tôi gửi xe ở dưới, hồi hộp đi lên trên bệnh viện, em đang điều trị ở tầng 3, tôi chạy nhanh lên đó, thở dốc, đẩy cửa bước vào, có hai người bệnh cũng đang nằm đây, nhưng không thấy em đâu cả. Có lẽ em đang đi vệ sinh hay đi ăn hay đi đâu đó chưa về.

Tôi cứ đứng đó đợi một lúc khá lâu, đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy em về. Tôi lại một lần nữa đẩy cửa nhìn vào, vẫn không thấy em đâu cả.

Một cô bệnh nhân hỏi tôi: “Cháu tìm Thu à”

“Vâng, thu đang đi đâu hả cô”

“Thu xuất viện trưa nay rồi cháu”

Tôi tròn mắt: “Thế ạ, vâng, cháu cảm ơn cô nhé”

Tôi lại chạy vù xuống, đạp xe như điên đến nhà em, mồ hôi ướt như tắm, con Miu của em chạy đến vẫy đuôi, nhưng bên trong không có ai ở nhà, cánh cửa đóng chặt, khóa ngoài, bụng con Miu hóp lại, hình như nó bị bỏ đói mấy hôm nay rồi, vẫn có nước cho nó uống, chỉ là không thấy nó có gì ăn, bát cơm của nó đã khô khốc từ lâu.

Mắt tôi ướt nhòe, chạy đến một quán cơm gần đó, mua 1 suất cơm, may quá họ vẫn còn thừa một ít cơm và canh, tôi đạp xe vù đến nhà em, cho con Miu ăn qua 1 cái khe hở ngoài cổng, tôi không đi vào trong được vì nó đang đóng kín.

Đúng là con Miu bị bỏ đói thật, nó ăn rất mạnh, nhanh.

Tôi lấy điện thoại, gọi ngay cho Hồng.

“Em nghe anh ơi”

“Em ơi, Thu xuất viện rồi, nhưng anh không thấy có ở nhà”

“Thế ạ, em cũng không rõ đâu”

“Em hỏi giúp anh được không, hỏi cô chủ nhiệm xem”

“Vâng, thế anh đợi em chút để em hỏi”

“Cảm ơn em”

Tôi rất sốt ruột, con miu vẫn đang ăn rất ngon lành, tôi khóc to hơn, con Miu ái ngại nhìn tôi, dường như nó cũng đang nhận ra điều gì đó khác thường từ tôi, nó ngoe nguẩy vẫy đuôi.

Một lúc lâu sau thì Hồng gọi và nhắn địa chỉ nhà Bác của Thu cho tôi, tôi lập tức đạp xe như bay đến đó, đùi tôi mỏi nhừ, bắp chân tôi cũng rất đau, mỏi. Luồn lách qua những con phố, tôi hỏi được đường đến nhà bác em.

Tôi bấm chuông cửa, không có ai phản hồi, tôi lại bấm chuông cửa thêm nhiều lần nữa, bỗng tim tôi đau nhói khi có một hình bóng quen thuộc đi ra, em tiều tụy mặt trắng bệch không còn một chút sức sống nào, tay trái em có vải trắng quấn quanh cổ tay, em thấy tôi, cả hai mắt ướt nhòe.

“Em sao vậy, nói cho anh biết đi, anh tìm em mãi”

“Em xin lỗi”

“Sao lại phải xin lỗi, người xin lỗi phải là anh mới đúng”

“Sao em lại như này”

“Huhu…” em không trả lời tôi mà chỉ khóc.

“Nói cho anh biết đi, em làm sao vậy”

“Huhu… anh ơi… em… em không muốn sống nữa”

“Sao vậy, hôm đó bố có làm gì em không… tay em là sao thế này, là do bố em làm à?” Tôi chỉ vào cổ tay trái em.

“Huhu… không phải… em tự cắt”

“Sao em lại phải làm thế”

“Huhu, em không muốn sống nữa, em muốn đi cùng mẹ, em nhớ mẹ”

“Có anh ở bên em, em đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy, được chứ”

“Huhu…”

“Có phải bố em đã đánh, mắng chửi em rất tệ, đúng không?”

Em vẫn cứ khóc và lắc đầu. Tôi ôm lấy em, không dám ôm mạnh vì sợ chạm vào chỗ đau của em.

“Ngoài ở tay ra em còn đau ở chỗ nào nữa không?”

“Chỉ ở tay thôi, em đã ra với mẹ và… và tự làm điều đó… lúc đó trời mưa rất lạnh… mấy hôm em bị sốt phải nằm viện…”

“Sao anh gọi cho em không được”

“Điện thoại… điện thoại…” tôi nhìn vào mặt em, em như đang hồi tưởng lại điều gì đó có vẻ rất kinh khủng… em vẫn ấp úng…

“Điện thoại… bị hỏng rồi”

“Không sao, anh sẽ mua cho em cái mới…”

“Anh ơi… em… em không muốn về nhà đâu…”

“Sao vậy… sợ bố mắng em nữa à”

“Huhu… em sợ… em sợ…”

“Sợ gì chứ, chắc bố giận em vụ hôm đó đó, nhưng chúng mình chưa làm gì quá giới hạn mà, không sợ, anh sẽ về cùng em giải thích với bố”

“Khôngggg, huhu… khôngggg…”

“Nhưng mà nãy anh sang, không có ai ở nhà cả, con Miu bị bỏ đói đó”

Em hơi ngẩng đầu lên: “Em cũng nhớ Miu”

“Không lo, anh vừa cho nó ăn, nếu mai nó đói nữa anh lại đến cho nó ăn”

“Ừm, cảm ơn anh”

“Không sao, em cứ an tâm tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi đi, mà… mà bố em đi đâu vậy?”

“Em không biết”

“Em đã gặp bố chưa”

Mặt em hoảng hốt khi tôi nhắc đến bố em: “Không, từ lúc vào viện bố em chưa thăm em lần nào”

Tôi bất ngờ: “HẢ, thế bố em… bố em sao lại làm như vậy?”

“Em không biết, đừng nhắc đến ông ấy nữa”

“Uhhh, được rồi, được rồi… mà có ai ở nhà không?”

“Bác em đi làm rồi, giờ không có ai ở nhà”

“Em thèm ăn gì không, để anh đi mua”

“Không, em nhớ anh, rất nhớ… mấy hôm nay hôm nào em cũng mong gặp anh, nhưng em không dám gọi cho anh, sợ anh buồn, ghét bỏ em…”

“Sao lại thế được, em đừng suy nghĩ lung tung… anh sẽ luôn bên cạnh anh, có gì cứ nói cho anh biết, hoặc nhắn tin cho anh”

“Em nhớ số anh mà, nhưng… nhưng em không dám gọi, sợ làm phiền anh học…”

“Em không nhắn anh lại càng thêm lo, lại không tập trung học được ấy, nên là có gì cứ nhắn anh, để anh yên tâm, được chứ”

Tôi hôn nhẹ vào má em một cái, em dường như được tiếp thêm sức mạnh, má hơi có chút sức sống hơn rồi.

Em vào nhà đi, để anh đi mua ít đồ cho em tẩm bổ.

“Không cần đâu”

“Cứ vào nhà đi, anh đi lát anh về thôi”

“Vâng”

Tôi chạy ra ngoài tạp hóa và quá hoa quả mua ít đồ cho em tẩm bổ, ví tôi không mang theo nhiều tiền nên chỉ mua được giới hạn, không là tôi bê cả quầy hoa quả về cho em rồi.

Tôi lỉnh kỉnh xách đồ vào trong nhà cho em…

“Anh mua gì nhiều thế”

“Cho em tẩm bổ, nhanh khỏe lại còn đi học”

“Em cũng muốn đi học lắm”

“Thế nên là em ăn uống nhiều, tẩm bổ vào nhé, tuần sau còn đi học”

“Vâng”

Tôi tháo nắp điện thoại ra, lấy sim ra, đưa điện thoại của tôi cho em:

“Em cầm điện thoại của anh dùng tạm mấy hôm đi”

“Thế còn anh”

“Anh sẽ mua tạm 1 con cục gạch dùng để liên lạc với em”

“Nhưng mà, em không có sim, sim kia bị hỏng luôn rồi”

“Anh hết tiền rồi, hì hì” tôi gãi gãi đầu.

“Thôi anh cầm máy về đi, em không cần dùng đâu”

“Thế thì liên lạc kiểu gì? Em cứ cầm đi, không thì nghe nhạc cho đỡ buồn cũng được, còn có ảnh và video của tụi mình để em xem mà”

“Vâng”

“Trời sắp tối rồi, chắc anh phải về, không bác em về nhìn thấy lại không hay, với cả mẹ anh lại cằn nhằn nữa”

“Vâng, đúng đấy, anh về sớm đi”

Tôi hôn vào má em một cái, xong tôi chờ đợi, lấy ngón tay chỉ vào má tôi, em tiến đến gần hôn vào má tôi một cái rồi em lùi lại ngại ngùng. Nhìn em đã có sức sống trở lại rồi.

Tôi bước ra ngoài cửa, em chạy ra: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ mãi bên em chứ, anh sẽ không khinh thường, ghét bỏ em chứ?”

“Tất nhiên, anh sẽ mãi luôn bên em, mà em lạ thế, sao lại hỏi anh như vậy?”

“Không có gì, anh về đi, về cẩn thận”

Tôi phi xe về nhà, đập luôn con lợn tiết kiệm của tôi, chạy ra ngoài tiệm điện thoại mua 1 con cục gạch cũ.

Đến tối có tin nhắn SMS, có thể là tin nhắn khuyến mại của tổng đài, nhưng tôi vẫn mở ra xem. Là em nhắn tin, nhưng với số mới, em nói là nhờ bác em mua 1 cái sim mới cho em dùng rồi (hồi đó mua sim dễ lắm, cứ ra quán là có sim rác, khỏi phải làm gì nữa luôn, nhanh gọn lẹ). Thế là chúng tôi thông được đường liên lạc lại với nhau. Tôi mừng rỡ, đêm hôm qua thiếu ngủ, giờ tôi mệt nên chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Tôi gặp ác mộng, tôi thấy có kẻ nào đó bắt nạt em, đánh đập hành hạ em dã man em khóc rất nhiều, nhưng tôi bị trói chặt, bất lực, không thể giúp gì được cho em cả.

Sáng thứ bảy thức giấc, đầu tiên là phải nhắn tin cho em 1 cái, em cũng nhắn lại cho tôi, tôi yên tâm đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đánh thức tình thu

Số ký tự: 0