Đào tạo dâm nữ

Phần 82

2024-04-09 05:39:00

Phần 82: Đồng đội kề vai
Trong khu rừng xanh mướt, có một khu vực đầm lầy không sâu lắm. Nhưng lại khá nhiều đất bùn, lầy lội. Lá cây phủ rậm rạp trên bề mặt. Đá sỏi lởm chởm. Khá là rộng, ước chừng chỉ khoảng 1000 mét vuông. Nửa tự nhiên nửa nhân tạo, nhìn qua thì không có chút gì nguy hiểm. Chỉ duy nhất một điều thôi! Mùi! Thối! Thật kinh khủng!

Mùi pha trộn đủ thể loại hỗn tạp, từ bao nhiêu năm tháng tích lũy. Hơn cả hố phân! Hơn cả xác rữa! Nơi đây được mệnh danh là ‘Ao huyền thoại’ cái tên được viết nguệch ngoạc trên một tấm bảng cũ mốc xanh màu rêu, treo lủng lẳng ở hàng rào kẽm bao quanh khu đầm lầy.

Đứng từ xa nhìn vào đã khó lòng chịu đựng. Vậy mà tất cả những người đã từng bước chân đến nơi đây, sẽ phải đắm mình trong ‘Ao huyền thoại’ này, hòa lẫn với thiên nhiên, để thử thách cực hạn của ý chí bản thân.

Vị chỉ huy bình thản nhìn cả đoàn người gập lưng nôn oẹ trước mặt:

– Hãy tận hưởng ngày hôm nay…

Một trận ồ oà vang lên phản đối.

Chỉ huy cười gật đầu, chỉ tay vào đầm lầy:

– Nhìn cho kỹ! Vì sao gọi là ao huyền thoại? Không phải vì cái mùi này! Mà đây, chính là nơi đào tạo ra gần 200 tay xạ thủ giỏi nhất quốc gia suốt trăm năm qua, đều được ghi nhận những chiến công lẫy lừng ở phòng trưng bày của học viện! Tất cả bọn họ đều đã từng hòa mình trong cái ao này hàng tuần liền mà không để lộ vị trí! Thậm chí mặt nước còn chưa từng dao động!

Ông dừng một nhịp, hắng giọng:

– Bài thi chỉ yêu cầu các cô cậu nằm đây 1 ngày. Hãy cho tôi xem, ai là người xứng đáng được vinh danh là đội đặc nhiệm học viện TW thế hệ kế tiếp? Ai? Sẽ là đội tuyển huyền thoại viết tên vào căn phòng danh giá đó? Ai muốn, thì bước vào cái ao kia! Nếu không, hãy cút ngay khỏi đây!

Hoét!

Tiếng còi vang lên. Một huy chương danh vọng treo lên trước mắt, thôi thúc tinh thần nhiệt huyết của đám thanh niên trẻ. Hầu hết đều cố đứng vững, tìm cách lấy áo bịt mũi, chần chừ suy nghĩ.

Lương Thế Tùng mặt mũi xanh mét, nắm chặt hai bàn tay bên người, nện bước chân đầu tiên, dẫn đầu bước vào thử thách, trước ánh mắt của gần một trăm con người.

Có người dẫn đầu, tất cả cũng lục tục dần bước theo sau. Trong tiếng rên rỉ ỉ ôi, xen lẫn vài tiếng la hét thất thanh của ai đó, vài người nôn oẹ tại chỗ, cũng cố dằn lòng chịu đựng tiến bước. Có người quay đầu bỏ đi, nhưng bị đồng đội túm lại, nửa lôi nửa kéo nhau. Có vài thanh niên trực tiếp ngất xỉu, bị đồng đội khiêng lên, ném thẳng xuống bùn…

Hoàng Bá Vương nôn xong, cắn răng đứng dậy, dưới sự giúp đỡ của Trần Văn Đông cũng lò dò đi vào.

Cù Nam Anh và Vũ Thanh Tâm lại gây sự chú ý của Trần Phong nhất, vì họ có vẻ quá bình thản với hoàn cảnh này. Cả hai cùng che mũi từ từ tiến bước, khiến Phong không khỏi bội phục. Phải chăng, những con người xuất thân hàn vi, hoặc đã vượt qua khó khăn, sẽ có sức chịu đựng tốt hơn hẳn so với người thường?

Ngay cả bản thân Trần Phong, quả thực không chịu được nổi! Khứu giác quá nhạy, từ xa xa tiến đến hắn đã ớn lạnh sống lưng rồi. Chịu đựng được đến giờ này là vì hắn tự phong bế huyệt Nghinh Hương ở hai bên mũi, điểm giao giữa chân mũi, rãnh mũi và miệng để ngăn cản sự cảm nhận mùi hương xung quanh.

Trong đầm lầy tương đối rộng, nhưng cùng một lúc chứa quá nhiều người nên cứ xen kẽ nhau mà nằm xếp lớp như đám cá khô phủ bùn dưới trời nắng gắt. Mỗi người tự tìm lấy một góc riêng để đắm chìm hưởng thụ mùi hương nồng nặc theo hơi nước xông lên mũi. Trần Phong cũng chọn được một góc dưới tán cây rậm rạp, khá khuất sau một tảng đá to. Tương đối cao so với mực nước bùn bình thường. Nếu dựa vào ven đầm lầy thì được gần nửa người khô ráo. Vừa chắn gió, vừa che nắng là quá lý tưởng! Bên cạnh tình cờ là Vũ Thanh Tâm và các đồng đội rải rác tiếp theo.

Đầm lầy hơn một trăm người, tiếng lao xao đã dần bình ổn. Tiếng nôn oẹ cũng bớt đi nhiều. Trần Phong nằm bắt chân chữ ngũ, nhắm mắt nhớ đến cái điện thoại đã cất giấu kỹ của mình. Giờ mà có điện thoại cùng với cái trò chơi độc quyền của riêng mình ở đây thì có phải đỡ nhàm chán?

Khi Trần Phong vừa định bụng ngồi dậy núp sau tảng đá, tận dụng thời gian minh tưởng thì nghe tiếng hét thất thanh ở phía xa xa. Cả đội ngóc đầu dậy xem xét tình hình. Thì ra ai đó va phải một bộ mô hình xương người nên hoảng sợ…

Vũ Thanh Tâm bên cạnh thì thầm vào tai Phong:

– Bụi rậm, rừng núi đầm lầy như thế này thì cẩn thận rắn!
– Ừ…

Trần Phong nhìn qua, Vũ Thanh Tâm đang nằm chìm cả lưng trong nước bùn, hắn dịch người chừa ra một khoảng nhỏ:

– Nằm xích lại đây đi, khô ráo hơn chút!

Vũ Thanh Tâm hơi ngần ngừ trong khoảnh khắc nhưng cũng tiến lại gần, dựa khá sát vào hắn.

Vài mẩu bùn dính lấm lem trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Trần Phong thở dài, bất chợt đưa tay, ôm ngay eo cô nàng, lật cô qua người mình, rồi đặt xuống phía bên kia. Trần Phong cười cười nhìn ánh mắt linh động bỗng nhiên trợn tròn ngơ ngác của Vũ Thanh Tâm:

– Bên này dễ chịu hơn!

Trần Phong giơ tay lau đi vệt bùn trên má Vũ Thanh Tâm:

– Chịu khó chật một chút vì…

Đầu ngón tay hắn gạt trên làn da nâu nâu vì rám nắng, cảm giác mềm mịn đặc trưng của con gái truyền đến, Trần Phong chợt thấy thương cho cô gái nhỏ, lăn lộn giữa cuộc sống vất vả, từng bước vượt qua những bài huấn luyện gian khổ. Cô nằm đây, giữa đống bùn hôi hám ngập trời, thay vì ăn diện phấn son trang điểm xinh đẹp như những cô nàng cùng độ tuổi khác ngoài kia.

Trần Phong đã từng nhìn thấy toàn thân cô nên hắn biết rõ. Cô không phải không trắng trẻo, mà là mặt trời đã đổi màu da của cô. Hắn ở chung với cô đã lâu cũng chưa từng thấy một lần cô dưỡng da hay thỏi son nào có trong phòng ký túc xá. Hắn chỉ thấy một cô gái nhỏ miệt mài rèn luyện ngày đêm, trưng ra vẻ khó gần để che đi những thiệt thòi mà không ai hay biết.

Đưa mắt lên một chút, đôi mắt kia… vẫn đang chăm chú nhìn hắn. Đôi mắt to tròn, thông minh linh động, lúc này lại càng như biết nói bao điều cảm xúc.

Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, ngón tay vẫn nơi gò má mềm, Trần Phong là người giật mình rụt tay, quay đi trước:

– … nằm chật một chút vì tôi không muốn ngâm bùn đâu!

Vũ Thanh Tâm hơi cụp mắt, giấu đi chút cảm xúc lẫn lộn, xen lẫn chút gì đó thất vọng:

– Cậu sợ nằm ngoài có rắn thì có! Còn mạnh miệng?

Phong gác tay sau đầu, nhắm mắt không trả lời. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Trong khoảnh khắc giao nhau ấy, một cảm xúc không nên có trỗi dậy trong lòng Trần Phong. Hắn phải gạt đi. Bởi hắn biết, có lẽ, hắn chẳng có bao nhiêu thời gian… thậm chí có bao nhiêu nguy hiểm. Không nên dính lấy người vô tội. Huống gì, cuộc sống của hắn đã có bao nhiêu người con gái mà bản thân phải chịu trách nhiệm!

Chỉ là… Ấy?

Trần Phong quay sang ngạc nhiên nhìn. Vũ Thanh Tâm gối đầu lên khủy tay hắn. Cô nói:

– Đồng đội kề vai tác chiến đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đào tạo dâm nữ

Số ký tự: 0