Dòng đời

Phần 5

2020-05-28 03:39:00

Phần 5
Mặt trời đang dần đứng bóng thẳng xuống xóm trọ. Nóng bức, kể cả thời tiết lẫn cả tâm trạng con người.

Ly đứng thở hổn hển mà không dám bước đi ra ngoài, vì phòng gần cuối – của Hải và Hùng đã mở cửa sổ. Và cô cũng không muốn bị bắt gặp trong tình trạng mặt nóng ran, đỏ ửng như thế này. Cho nên cô quyết định đứng đợi thêm chốc nữa để lấy lại tinh thần.

Sau khi bình tĩnh, bước lại gần phòng Hải và Hùng thì mới phát hiện là… chẳng có ai ở nhà cả, không biết đã đi đâu mà cửa khóa hết cả rồi. Thấy thế, cô mới rón rén vòng ra phía trước, mở cửa xóm trọ và bước ra ngoài, thẳng tiến bến xe Bus.

Trời nóng, vẫn lại là những buổi mùa hè ngột ngạt đến khó tả. Và ở đâu đó, có một cô sinh viên áo quần khá xộc xệch, mồ hôi đầm đìa bước lên xe 60 mà thẳng tiến.

Chiều, 2 mẹ con Huyền và 2 chị em Ly về đến xóm trọ, người nào cũng tay xách nách mang bao nhiêu là thứ. Thanh thì đang ở nhà, còn Luân thì không biết biến đi đâu mất.

An vị trong căn phòng mát mẻ của Ly, mẹ Huyền từ từ mở túi rồi lấy hoa quả và bánh trái từ quê mang lên cho mọi người trong phòng cùng ăn. Những câu chuyện bắt đầu được bàn luận trong khi rổ hoa quả thì càng ngày càng vơi đi.

Mẹ Huyền bảo Ly đưa cho mấy đứa trong xóm 1 ít gọi là quà mang từ quê, cây nhà lá vườn. Ly tủm tỉm vâng dạ, rồi đứng dậy mang hoa quả sang cho phòng bên cạnh. Thế nhưng xóm trọ phía dưới chỉ có mỗi phòng của Hải và phòng cuối cùng của dãy – 2 đứa con gái bạn Ly.

Thấy Hải đang ngồi chăm chú… chơi game, còn Hùng thì… ngơ ngác ngồi bên cạnh xem, Ly liền kéo luôn cả 2 anh em sang phòng cùng ăn hoa quả và nói chuyện cùng mọi người.

“Giới thiệu với 2 anh em, đây là Tâm – em gái Ly!” – Nàng đon đả chỉ vào Tâm.

2 anh em mỉm cười thân thiện, và ngoài dự đoán của mọi người, Tâm nép hẳn vào sau người Ly mà nhìn 2 người một cách tò mò, làm cho 2 anh em cười dở mếu dở chẳng nói được câu gì. Mẹ của Huyền cười, bảo con bé đang còn nhỏ mong 2 anh em thông cảm. Rồi tới lượt Ly giới thiệu mẹ con Huyền.

Cũng gần tương tự với Tâm, Huyền có vẻ ngại ngùng nhưng vẫn mỉm cười với 2 anh em mới quen – Hùng và Hải.

“2 Con bé sắp thi đại học tới nơi rồi mà cứ như con nít. Như này thì sau ra đời sao mà sống được hở con?” – Mẹ Huyền xởi lởi trách khéo các con, nhưng nghe trong giọng nói thì vẫn đa phần cưng chiều cả 2 đứa con gái.

“Em Hùng đây vừa mới đậu vào trường Công Nghệ đó dì! Gần tháng nữa là em ấy nhập học rồi đó!” – Ly cười xòa, xoa đầu em gái mình rồi thưa.

Mọi người cứ câu qua, câu lại mà dần dần bắt chuyện với nhau. Còn Hùng? Hắn len lén nhìn Huyền – cái cô gái dễ thương và hay cười, nãy giờ cứ lén nhìn hắn rồi mỉm cười. Không biết vì chuyện mọi người vui, hay là tủm tỉm cười hắn?

Mọi người nói gì, kể chuyện gì hắn cũng chẳng biết nội dung. Hay nói cách khác là hắn không có chút tâm trí nào mà quan tâm tới chuyện mọi người đang kể. Bởi chỉ đơn giản là hắn bị thu hút bởi cô gái trước mắt này rồi. Đáng yêu và có gì đó dịu dàng, nhẹ nhàng như tính của hắn vậy. Còn cô bé gì cứ cúi đầu chăm chỉ gọt hoa quả, lắng nghe chuyện mọi người và thi thoảng ngước đầu lên hùa vào câu chuyện 1 chút, đồng thời… ngó qua nhìn nó mà tủm tỉm cười. Sau đó lại cúi đầu xuống lúi húi gọt tiếp, khi bắt gặp ánh mắt đáp trả của Hùng.

“Này, cô đang hỏi mày kìa?” – Hải vừa nói vừa thúc Hùng.

“Ơ dạ…” – hắn giật mình rơi bịch xuống đất khi đang mênh mang trên mây.

Quả thực từ nãy giờ trong đầu nó có quan tâm tới chuyện quái gì đang xảy ra chung quanh đâu. Quanh đi quẩn lại, trong mắt nó hiện giờ chỉ là muốn tìm cách làm quen với Huyền mà thôi. Mà cũng không thể bỗng nhiên tự nhiên mở mồm xin số điện thoại ở cái chỗ đông người như thế này được, nên nó mới ngắm nàng cho thỏa thích.

Hắn lúng búng chẳng biết nói gì, rồi ngó qua cầu cứu Hùng.

“Cô hỏi là mày học khoa nào, đã thuê được phòng trọ chưa?” – Hải quay lại đấm thằng đần này 1 phát rõ đau, làm nó nghiêng hẳn về… sàn nhà, rồi nói.

“Dạ, con học khoa CNTT. Đã thuê được phòng… khá gần đây… rồi ạ!” – Hắn lúng búng, đồng thời ngập ngừng khi bắt gặp cái ánh mắt như tò mò, nửa cười của cô bé Huyền.

Húng hắng vài cái cho đỡ ngượng, nó bất đắc dĩ gia nhập vào cuộc nói chuyện cùng với mọi người.

Ngồi nói chuyện và ăn uống thêm 1 lúc nữa rồi thì anh em Hùng xin phép về phòng để bắt đầu đi chợ nấu ăn. Tâm ở lại với 2 bà chị Ly và Thanh, còn mẹ con Huyền thì sang nhà bà ở Cổ Nhuế. Giải tán mỗi người 1 việc, mỗi người đi 1 đường.

Tối, Hùng vẫn còn lâng lâng với những gì vừa mới diễn ra lúc chiều. Thấy Tâm vừa quét nhà xong, đang chuẩn bị đi đổ rác liền đi tới gần muốn rủ đi đổ rác luôn. Nào ngờ… Tâm gật 1 cái có vẻ… ngại ngùng rồi chạy tuột vào trong nhà đóng cửa lại luôn.

Bà Thanh đi ra, thấy thằng này đang đứng tần ngần trước cửa, tay cầm bịch rác mà mặt cứ trơ ra, liền nheo mắt mà cạnh khóe.

“Muốn lợi dụng để tán em chị phỏng? Không dễ thế đâu nha em trai!”

“Ơ… không… không phải thế! Em đang chuẩn bị đi đổ rác mà!” – Hùng mếu máo chống chế.

“Chị mày là chị thấy mày lúc chiều nhìn nhỏ Huyền thế nào rồi nhé! Lo mà học cho tốt đi, mới tí tuổi đầu đã…” – Thanh bỏ lửng câu nói cuối rồi cũng quay lưng đi vào nhà.

Hắn đứng một mình… cười khổ. Tự dưng đâu ra chuyện rơi từ trên trời xuống như thế này? Ra chưa được mấy ngày, ở chưa nóng đít thì tự dưng đâu ra cái bà chị cứ khăng khăng… Chắc bả còn đang ức mình về vụ trộm hôm trước.

Nói rồi hắn im lặng mà lủi thủi đi ra ngoài đổ rác, mặc kệ luôn bà chị kia thích nói gì sau lưng thì cứ nói. Đổ xong nó viện cớ mệt rồi leo lên giường nằm ngủ luôn, để cho Hải cứ ngồi… cày game theo như thường lệ, mà coi như không có thằng em đang nằm trên giường.

Xóm trọ chìm dần vào đêm, lặng lẽ và tĩnh mịch. Chỉ có những chiếc xe máy dần dần về trong khoảng từ 10h – 11h và hầu như tất cả đều là ở khu bên đối diện, nhà tầng.

Thi thoảng ở tầng 3, mấy đứa con trai kéo nhau ra hành lang hút thuốc và…

“Trận rồi như khỉ. Đánh đéo bơm gì hết mày?”

“Đoạn đó mi mà tấn thì…”

“Điên, 4 BA xóc rồi…”

Những câu chuyện huyên thuyên xoay trong đêm tối của xóm như là một điểm nhấn cho vẻ tĩnh lặng của nhà trọ. Đâu đây vẫn có những phòng đỏ đèn học, hoặc chơi game. Có những phòng yên tĩnh, điện tắt và đi ngủ – những người đã đi làm.

Tất cả, chỉ là bình thường như những ngày khác trong xóm. Ngoại trừ, ở 1 phòng nào đó có 1 thằng con trai đang không ngủ được, thẫn thờ vì khoảnh khắc quá ngắn khi gặp được một cô bé dễ thương và đáng yêu.

Năm học mới bắt đầu, Hùng được chọn làm bí thư của lớp bởi hồi cấp 3 hắn đã là bí thư rồi cho nên khi nhìn vào trong sổ học bạ thì hắn là đứa duy nhất có kinh nghiệm làm bí thư so với những đứa khác. Quả thực làm vị trí này hắn cũng thấy mừng lắm, nhưng mà cũng thấy lo lo trong người. Vì nghe mấy ông anh trước, và nhất là kinh nghiệm của chính nó thì bí thư phải chạy lên trường suốt, phải tham gia những hoạt động của khoa, rồi cổ động, lôi kéo lớp mình tham gia vào những phong trào đó. Đôi khi còn có những hoạt động của trường nữa chứ.

Như vậy thời gian dành cho học hành rất là hạn chế. Với lại bố mẹ hắn còn dặn hắn là lên thành phố thì lo mà học chứ không được lo chơi, thành ra hắn cũng đang phân vân việc bố trí công việc học hành ở nhà như thế nào để mà có thể tham gia hoạt động trên trường được.

Những ngày đầu vào học, thằng lớp trưởng tự dưng quăng luôn nhiệm vụ điểm danh cho nó. Dở dở ương ương. Mới quen được mấy đứa thì mấy tiết đầu luôn nghỉ, điểm danh thì vắng – dở, có đứa điểm danh thay, hắn biết được – dở. Cũng không biết nên để cho bọn nó “thoáng” tí xíu lấy lòng anh em hay là cứ… viện cớ thầy bắt mà làm bây giờ?

Cuối cùng hắn cũng bấm bụng, cho… điểm danh hộ.

Nhìn cái lớp gần 50 đứa, vắng đến 9 đứa, mà 1 thằng điểm danh hộ đến… 5 thằng khác. Có khi còn… tên con trai nhưng mà lại tiếng con gái “có” mới sợ. May mà mấy thầy cô đầu giờ sáng có vẻ đang… buồn ngủ nên cũng chẳng để ý, chứ nếu không thì chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ phát hiện ra ngay.

Và 1 vụ… “thảm sát đau lòng” đã xảy ra với nó vào sáng hôm nay.

Chả là sáng nay lại đến giờ tiếng Anh, thầy dạy có việc cho nên nhờ giáo viên mới vào dạy thay 1 buổi. Đúng 7h, hắn đang ngồi ở bàn thứ 2 ngơ ngơ ngáo ngáo vì quá 5′ rồi mà chưa thấy ông thầy vô lớp, lại đúng cái ngày cuối tuần thức xem bóng đá, giờ đang ngơ ngác thì… bỗng nhiên 1 bóng hồng lướt qua. Cái eo thon thon, cái mông cong tớn, hai trái đào tiên cao vun vút, mái tóc dài chấm lưng…

Ủa, lớp này cả tuần nay Hùng địa hết đứa này đến đứa khác rồi mà chưa biết chỗ nào chui ra 1 em ngon như thế này. Mà lại… ủa, sao đi đến bàn giáo viên vậy cà?

Nàng quay lại. Con trai cả lớp ngã ngửa.

Cái bộ mặt như đười ươi của cô khiến cho không thằng sinh viên nào có hứng mà có thể tiếp tục lào xào như lúc cô đi vào.

“Nguyễn Thị…”

“Trần Văn…”

“Hoàng Trần…”

Những tên người được xướng lên một cách từ tốn từ cái miệng “oanh vàng” của cô. Kể cũng lạ, xấu nhưng “kết cấu” lại chuẩn mực và đẹp tuyệt vời. Giọng cô dịu dàng và nữ tính đến không ngờ, ngoại trừ cái mặt… khỉ đang giơ mồm lên… nói.

“Trần Thành Long” – Tên của thằng Hải Phòng mà hôm trước hắn mới quen nhau ở Căng Tin. Kể ra thì thằng này cũng lạ, cứ bô lô ba la hoài không ngớt hết chuyện này đến chuyện khác, từ chuyện thế giới đến trong nước, từ chuyện… hút thuốc lá hay thuốc lào ngon hơn chuyển sang chuyện tán gái như thế nào. Như thể nó là cuốn từ điển sống mà tuôn ra ào ào hết chuyện này đến chuyện khác vậy.

“Thưa cô, cho em vào lớp” – Tiếng cô vừa dứt thì hắn xuất hiện ngay ở cửa lớp.

“Em đến muộn” – cô giáo ngẩng đầu nhìn nó 1 phát rồi lạnh tanh.

“Ủa, nhầm lớp à? Lớp mình thầy dạy mà?” – Thấy cô lạ hoắc, hắn đưa tay cầm cuốn sổ lên xem thời khóa biểu. Rồi nhìn cô, rồi nhìn mấy đứa trong lớp – lạ hoắc. Rồi hắn nhìn Hùng, mới quen và chém gió mấy hôm trước trong trường.

“Êu, lớp CNTT phải không mậy?” – Hắn khều luôn con nhỏ đang ngồi ở sát cửa rồi hỏi.

“Ờ, đi muộn rồi giả lảng chi vậy? Tui hổng quen à nha!” – Con nhỏ chí chóe.

“Ủa, sáng nay tiết Anh là thầy dạy mà?” – Hắn thắc mắc.

Thấy hắn quay quay như gà mắc tóc trước cửa mà không dám bước vô, cô giáo cứ nhìn hắn chằm chằm mà cũng chẳng có nói câu gì giải thích hết.

“Sáng nay thầy nghỉ, cô dạy thay!” – Con nhỏ đáp lời nó.

“Chết cha! Gặp khỉ đột!” – Hắn đưa tay che che cái mặt rồi tự thì thầm.

“Em có vào lớp không hay là đứng luôn đó?” – Cô giáo cất tiếng hỏi nó.

“Thưa cô, em đi muộn có lý do!” – Hắn táo tợn.

“Thì tất nhiên muộn là có lý do rồi, chứ chẳng lẽ cậu thích đi muộn lắm sao?” – Cô thắc mắc.

“Hôm qua em có dọn đến ở cùng phòng với bạn này!” – Hắn táo tợn bịa luôn ra lý do rồi chỉ vào Hùng. – “Sáng nay ngủ dậy muộn, may vẫn kịp giờ. Nhưng mà bạn này nói là phải lên lớp điểm danh, cho nên nhờ em chạy qua văn phòng khoa xem có thông tin gì mới để về phổ biến cho lớp, vì thế em mới muộn!”

Hắn đối đáp tỉnh bơ trong khi thằng Hùng đang còn há hốc mồm chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Hắn chuyển tới ở cùng lúc nào? Đâu ra việc mình nhờ hắn chạy qua văn phòng khoa lúc sáng?

“Được rồi, em vào chỗ đi!” – Cô đáp cụt ngủn rồi tiếp tục điểm danh, chẳng thèm nhìn hắn lấy 1 cái nào gọi là.

Giờ ra chơi.

“Ê mày, tự dưng nói chuyển qua phòng tao lúc nào vậy? Lại còn nói tao nhờ mày qua văn phòng đoàn nữa chứ?” – Hùng bực bội hỏi hắn.

“Hề… bất đắc dĩ thôi, huynh đệ. À, mà tao cũng đang tìm phòng thật đó chứ bộ, hôm qua đi suốt cả buổi chiều mà chưa có phòng nào kìa! Nghe nói mày ở 1 mình hả? Tao chuyển qua ở với nha! Đang ở phòng ông anh, bí quá!” – Hắn bối rối khai tất tần tật những chuyện lúc sáng.

“Ờ thì chuyển qua, nhưng nói trước là cấm có bịa chuyện tao à nghe!” – Hùng dứ dứ nắm đấm vô mặt hắn rồi dọa.

Quả thực ở 1 mình thì Hùng cũng khoái lắm. Nhưng chỉ được có vẻn vẹn 1 tuần đầu là thoải mái, đến tuần thứ 2, hắn thấy ngột ngạt vì không có ai nói chuyện, không có ai… dọn dẹp đống bát đũa sau mỗi bữa ăn cùng hắn lắm rồi. Cho thằng này vào cũng… tạm được.

Thế là hắn đồng ý ở chung với thằng bạn mới quen. Chưa biết sau này thế nào, nhưng mà trước mắt hắn thấy thằng này chỉ được cái lắm mồm, còn tính thì hiền khô. Cũng thuộc dạng… giáo dục được.

“Khi nào thì qua mày?” – Hùng hỏi.

“Càng nhanh càng tốt, tao khó chịu ông anh vê lờ rồi!” – Hắn trả lời. – “Hay lát nữa học xong rồi ông nấu cơm, tui chạy qua phòng mang đồ chuyển qua luôn!”.

“Gì vậy mày? Mày chuyển đồ còn bắt tao nấu cơm là sao mậy?” – Hùng nhăn nhó.

“Ờ ha! Vậy thôi, mày chạy qua cùng tao dọn dẹp đồ đạc, trưa tao đãi mày ăn, ok?”

“Ok!”.

Và thế là 2 đứa bắt đầu ở cùng nhau, sáng sớm lên trường, trưa chiều ở nhà tự học hoặc la cà quán trà đá trước nhà, chơi xu, điện tử…

Mọi việc được phân công một cách rõ ràng. Buổi trưa 1 đứa đi chợ nấu cơm, 1 đứa rửa bát, còn buổi chiều thì đổi vai. Cứ sáng học xong thì qua luôn “chợ Sinh Viên” mua đồ ăn rồi về nấu, mua luôn cả buổi chiều.

Thằng Long không biết nấu ăn, chỉ biết mỗi món thịt rán cho nên lúc nào cũng tranh phần cắm cơm và rửa bát, còn Hùng thì khi nào cũng lọ mọ đi chợ và nấu thức ăn. Thoát được cái cảnh rửa bát, Hùng cũng sướng lắm rồi. Vì lúc ở nhà, lúc nào cũng bị mẹ bắt rửa bát thành ra nó nhờn, không muốn sống cuộc sống sinh viên mà… rửa bát nữa.

Long có cái tật là đến 17h là phóng xe lên Phố Huế để nghe kết quả xổ số rồi gọi điện về báo cho mấy người ở quê. Sau này Hùng mới biết là hắn được thuê để làm như thế, và tiền lương mỗi tháng đủ cho cuộc sống của hắn ở trên này mà không cần phải xin bố mẹ nhiều.

Từ khi Long đến ở chung đến nay đã được 2 tuần rồi. Ngày thứ bảy, trời khá đẹp…

“Ê mày, đi xem phim không?” – Long hỏi.

“Điên, tự dưng 2 thằng con trai rủ nhau đi xem phim. Đồng tính à?” – Hùng bĩu môi.

“Có mày khùng ấy! Đi xem với bồ tao và bạn nó chứ đi với mày mà thần kinh à?” – Long cự lại.

“Sao trước giờ không nghe thấy mày nói gì về bồ cả. Mới quen à?” – Hùng nghi ngờ.

“Yêu từ thời cấp 3 mà. Xinh nhất khối đó! Làm tao phải tán mãi 2 năm trời mới đổ đấy!” – Long tự hào.

“Thế 2 năm trước đó, em ấy của người khác chứ gì?” – Hùng cười khinh khỉnh.

“Ờ, yêu 1 thằng khác lớp. Sau đến 12 mới quay lại yêu tao!” – Gãi gãi mũi, hắn trả lời.

“2 Đứa mày đi đi, tao làm bình phong làm cái quái gì?” – Hùng nhún vai.

“Nói như mày thì nói làm đéo gì! 2 Đứa 2 xe chở 2 em, hiểu chưa?”

“Ờ ờ! Thế còn…”

“Tiền mày không cần lo. Đúng 7h mày phóng tới trước trường Văn Hóa đợi tao rồi đi!” – Hắn chốt luôn.

“Ờ ờ… Được thôi!” – Hùng nhún vai rồi lẳng lặng nấu ăn tiếp.

Đúng 7h, hắn có mặt trước trường Văn Hóa, gọi mãi thằng Long mới nhấc máy, hóa ra hắn… đứng bên kia đường. 2 thằng kéo nhau đi ăn tối xong xuôi rồi chạy qua chỗ trọ của 2 nàng.

“Á nồ, bọn anh đến cửa rồi nhé!” – Long đứng trước ngõ, gọi vào cho bồ.

“Ờ ờ… rồi thì đợi!” – Và sau khi nghe được vài câu thì nó ấp úng, rồi đứng đợi luôn.

Ngõ thì gần trường, mà lại ít người ra vào, đèn đường thì cách đó chừng phải 20m thành ra 2 thằng đứng trước ngõ mà giống y chang mấy thằng đang rình tìm đối tượng mà cướp.

“Ể, bồ mày có xinh không mậy?” – Hùng hỏi, mở đầu câu chuyện kéo dài thời gian chờ.

“Xinh nhất luôn. Mà lúc trưa cho mày xem ảnh rồi còn gì?” – Long ngạc nhiên.

“Ảnh thì có thể chỉnh sửa được mà! Còn ngoài đời thì chưa chắc à nha!” – Hùng nghi ngờ.

“À, thế cái đứa ở cùng phòng thì có ngon không mày?” – Hùng hỏi tiếp.

“Á ha ha… tao tưởng chuyện gì, hóa ra là muốn hỏi xem con nhỏ mày sắp đèo có xinh không chứ gì? Xời, mày cứ yên tâm đi, bạn thân của vợ tao thì xinh phải biết luôn!” – Long phá lên cười.

“Ờ ờ…” – Hùng xấu hổ vì bị đá trúng tim đen. Sau đó vội lảng sang chuyện khác để khỏi bẽ mặt.

Sau 15′ chờ đợi, trong ngõ đi ra 2 người.

“Đây rồi, làm chờ mãi!” – Thằng Long ngước nhìn rồi cười.

Đi bên phải là 1 cô gái tóc uốn xoăn, xinh xắn, dễ thương và mặc 1 cái quần vải rất ngắn. Lần đầu tiên ngoài Ly ra, Hùng mới thấy một đứa con gái ăn mặc ngắn như thế này. Mà Ly thì mặc ở nhà, đằng này đang chuẩn bị đi chơi mà cô gái này lại ăn mặc ngắn quá cỡ đi. Cái áo trắng với khuy cài tô điểm thêm cho gương mặt vốn đã dễ thương lại càng thêm hút hồn Hùng.

Bên trái là một cô gái dịu dàng thùy mị, mặc áo khoét ngực thật khêu gợi.

Hùng cứ mê mẩn nhìn cả 2 người, còn thằng Long thì cứ tủm tỉm khen.

“Trang điểm sao mà lâu vậy? Rườm rà!”

“Hihi… bắt anh đợi cho biết tay!” – Cô gái với cái áo khoét ngực cười trả lời.

Rồi cô leo lên xe Long, hắn cười tình thật dâm đãng, còn cô gái thì cứ nhè vai hắn mà đập – “Không được trêu vợ như thế!”.

“À giới thiệu với mày, đây là Hiên bạn thân của vợ tao!” – Long quay sang cô gái mặc áo trắng rồi nói với Hùng. – “Giờ ra rạp luôn ấy nhỉ?”. Và không chờ xem Hùng như thế nào, Long quay lại thủ thỉ luôn với vợ.

Và 2 cái Nouvo đen và xanh lá cây lần lượt nổ máy rồi thẳng tiến tới rạp chiếu phim Quốc Gia.

3 gói bỏng ngô và 4 chai pepsi được 2 thằng cầm vào cùng cho 2 nàng. Rạp chiếu phim tối nay vắng tanh như chùa bà Đanh, lèo tèo được vài mống. Không biết có phải vì đây là phim hành động hay là vì bọn nó chọn nhầm ngày mà khu vực ghế ở khu gần cuối cùng chỉ trơ trọi 4 cái của bọn nó, còn lại vắng hoe. Mà 5 cái hàng ghế đầu thì lại chật ních người, lúc vào phim thì lại di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác mà tách ra thành các nhóm nhỏ, chủ yếu là các đôi với nhau.

Hùng và Long ngồi 2 bên, còn 2 cô nàng thì ngồi ở giữa.

Đèn tắt, bóng đen bao phủ căn phòng. Và…

“Ầm ầm…”

“Bùm… Pằng chíu…”

“Aaaa…”

“Get out…”

Những âm thanh chát chúa của bộ phim hành động vang lên ngay từ đầu phim. Kể ra phim cũng hay, có sự tham gia của diễn viên hành động nổi tiếng là Vin Diesel và diễn viên nữ người Nga xinh đẹp. (Cái phim gì gì mà đến đoạn giữa phim, con này chạm vào ngực thằng Vin Diesel một lúc, sau đó… có thai luôn, Vãi!)

“Anh là bạn của anh Long à!” – Cô gái tên Hiên bắt đầu mở lời hỏi nó.

“À, mình là bạn cùng lớp với Long!” – Hùng ấp úng.

Giữa tiếng phim ầm ầm, lùng bùng trong tai với những tiếng súng nổ, bom rơi… hắn đâu có nghe được Hiên nói rõ gì đâu, và cô gái cũng vậy. Phải nói vài lần mới hiểu được bên kia đang hỏi cái gì.

Sau 1 lúc tầm 30′, cả 2 mới rút được kinh nghiệm là phải ghé mặt gần lại với nhau thì mới rõ được bên kia đang nói gì. Và câu chuyện cứ tiếp tục như thế, mặc kệ bộ phim đang nói về điều gì.

“Bên trường anh có hay tổ chức gì không? Bên trường em á, nhiều lắm nha! Nào là…” – rồi cô nàng hào hứng kể từng chuyện, từng chuyện trong trường, trong lớp từ hôm đầu nhập học cho đến giờ. Nào là cuộc sống ở đây khác với Hải Phòng, cảm thấy không thích hợp nhưng mà vẫn phải chịu đựng để học tập cho tốt. Nào là học Đại học thì thích hơn cấp 3, có nhiều người với nhiều lứa tuổi khác nhau. Tuần rồi còn có 1 anh xin nghỉ 1 tuần để về quê… cưới vợ…

Hùng chỉ biết mỉm cười nhìn cô gái huyên thuyên đủ mọi chuyện, thi thoảng mỉm cười và chêm vào đôi ba câu làm cô có hứng mà tiếp tục câu chuyện.

“Bùm bùm… choeng choeng…” – những tiếng động chát chúa kéo hai người về với hiện tại.

Màn đuổi rượt diễn ra, thằng con trai (Vin Diesel đóng), kéo cô gái thoát khỏi đám người đang rượt theo như một màn biểu diễn Hiphop. Cả 2 ngó mặt lên nhìn rồi thi thoảng xuýt xoa khen hay.

“À này…” – Hùng quay sang tính kiếm cớ bình luận pha vừa rồi. Cũng đúng lúc Hiên quay sang, trùng hợp 2 người cùng nói 1 câu.

2 cái mũi chạm nhẹ vào nhau, đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Cả 2 bất ngờ rồi “đứng hình” trong giây lát. Nói đúng ra thì mắt Hùng đang nhìn vào mũi của Hiên và mắt cô thì lại đang nhìn vào mắt Hùng. Cứ thế vài phút trôi qua trong tĩnh lặng, hơi thở thơm tho của Hiên nhẹ nhàng len vào mũi của Hùng làm cậu ngất ngây không dám thở mạnh.

Thời gian như ngừng trôi với 2 người. Và cảm nhận ra được sự thẹn thùng này, 2 người vội vàng quay đi, bẽn lẽn nhìn lên trên màn ảnh mà không nói thêm câu nào. Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt 2 người.

“Em xin lỗi, đáng ra…” – Hiên bẽn lẽn ghé sát vào Hùng như ban đầu.

“Ơ, là lỗi của mình mà! Lúc nãy Hiên hỏi chuyện gì à?” – Hùng cũng bối rối trả lời.

“Cái đôi này lúc nào đi xem phim cũng bỏ em 1 mình hết trơn á!” – Hiên giận dỗi.

Bất ngờ điện thoại lóe sáng, Hiên vội đọc tin nhắn rồi hí húi nhắn tin trả lời. Trong khi đó, Hùng ngó sang nhìn xem đôi bên kia đang làm gì.

Long đang kéo vợ vào lòng mà hôn chùn chụt liên tục. Có lẽ không phải là lần đầu, và cũng có thể là hôn nhau từ đầu phim cho đến giờ, vì thấy 2 người này say mê lắm. Tay Long vòng qua vai, lọt thỏm giữa khe áo và đang bóp 1 bên ngực của vợ liên tục. Thi thoảng Hùng còn phát hiện ra rằng 2 đứa đang rên nhẹ ngay bên cạnh Hiên nữa.

Bối rối, hắn quay lại nhìn màn ảnh. Một lúc sau, Hiên nhắn tin xong và 2 đứa lại tiếp tục trò chuyện bình thường. Hùng cảm giác được như hơi nóng lan tỏa từ má của Hiên truyền qua cho hắn. Vừa nói chuyện, 2 đứa vừa đưa tay bốc bỏng ngô lên ăn, đưa Pepsi uống.

“Bùm…”

“Let’s go!”

Tiếng súng của cả đoàn xe máy bắn vào tòa nhà, tiếng thằng diễn viên chính lôi con diễn viên xinh như mộng chạy khắp nhà tránh đạn, làm tất cả giật mình vì bất ngờ.

“Aaa” – Hiên bật thốt lên.

Do không cẩn thận nên chai Pepsi của Hiên rơi xuống, nước chảy từ đùi xuống tận dưới chân phải của Hiên. Hùng cũng giật thót mình nhìn xuống, cái cặp giò thẳng ro ẩn hiện dưới ánh sáng mờ mờ lúc nãy ở ngõ, giờ đã rõ ràng dưới ánh mắt của Hùng.

Vội vội vàng vàng, Hiên mở túi xách lấy giấy ăn ra lau.

“Để mình giúp!” – Hùng bối rối lấy 1 phần giấy ăn nơi Hiên rồi hai đứa cùng thấm nước coca trên đùi của Hiên.

Bên kia, 2 đứa kia vẫn đang ôm nhau và hôn hít như không có chuyện gì.

Bộ phim chuyển cảnh đến chỗ thằng Vin Diesel đang cởi trần, mới tắm xong. Còn cái con bé diễn viên thì đi đến gần, chạm tay lên ngực của Vin Diesel. 2 Đôi mắt đắm đuối nhìn nhau.

Ở dưới này, 2 đứa cũng đang ngước nhìn lên trên màn hình, chờ đợi 1 màn hôn hít đắm đuối. Và không biết trời xui đất khiến thế nào, mấy tờ giấy thấm rơi khi nào chẳng biết, chỉ còn 2 bàn tay đang thi nhau vuốt ve cặp đùi của Hiên, 1 của cô, 1 của Hùng. 2 Đứa còn đang xem phim, cũng chẳng biết tay mình đang xoa xoa đùi, trơn mứt và mát lạnh.

Nhưng mà chẳng có cảnh hôn nhau nào cả, sau 30s nhìn nhau đắm đuối thì 2 diễn viên tách nhau ra. Hiên và Hùng cũng thở phào, lúc này cả 2 mới giật mình nhìn lại. Hùng đang đặt cả bàn tay lên đùi Hiên mà xoa, còn cô thì đã đặt tay lên phía trên tay Hùng lúc nào không biết.

Hùng rút tay về, bối rối không biết làm gì với hành động vừa mới xảy ra. Thô lỗ quá, sàm sỡ con gái người ta giữa thanh thiên bạch nhật! Giờ xử lý thế nào? Chuyện này mà để cho thằng Long biết được thì có mà…

Bao câu hỏi quay cuồng trong đầu của Hùng. Cuối cùng, hắn quyết định xin lỗi Hiên vì chuyện này.

Hắn quay sang, thấy Hiên đang ngồi thẳng lưng, đầu cúi gằm, xấu hổ. Hắn cũng lặng người.

“Xin lỗi, mình không cố ý! Tại phim…” – hắn lí nhí trong miệng, không biết người ta có nghe thấy gì hay không? Người đâu dễ thương quá trời, chân thon thả và mát rười rượi. Đó, lại nghĩ lung tung rồi.

“Không sao đâu… là lỗi của em mà!” – Hiên cũng lí nhí đáp lại lời nó.

Và cả 2 đứa lại tiếp tục xem phim. Đang đến đoạn bắn nhau.

“Thế lúc nãy…” – Hiên ngập ngừng tựa sát vào Hùng.

“Sao cơ?” – Hắn giật mình.

“Lúc nãy… thế nào?” – Hiên lủng bủng.

“Thế nào là thế nào?” – Hùng ngẩn ngơ.

“Ghét quá đi!” – Hiên bực bội đánh 1 cái vào tay Hùng. – “Lúc nãy cảm thấy thế nào?” – Cô cố lấy hết can đảm, nói nhanh với Hùng, rồi lại cúi gập đầu xuống.

“Mát rượi và… thích lắm!” – Hùng bối rối trả lời.

“Hừ…” – Hiên đưa đôi mắt lên lườm Hùng, khiến hắn giật thót hết cả người, vội ngồi lại ngay ngắn, hướng mắt lên màn hình mà xem.

Gác chân lên nhau, Hiên lấy cái túi xách để ngang để che cặp đùi thon, rồi tiếp tục tựa vào thành ghế, ghé sát Hùng mà thủ thỉ.

“Đưa cái tay lúc nãy đây!” – Hiên ra lệnh.

Hùng bối rối đưa tay phải lên cho Hiên nắm.

“Chừa cái tội sàm sỡ đi nè!” – Hiên đập mạnh 1 cái vào mu bàn tay Hùng, làm hắn suýt tí nữa thì la oai oái lên.

“Đưa tay kia đây!” – Hiên lại tiếp tục.

Hắn đưa luôn tay trái cho Hiên cầm.

“Vuông cái khuỷu tay ra, như thế!” – Tay trái Hiên tỳ lên cái túi xách và cầm lấy tay trái của Hùng. Tay phải nắm lấy cùi chỏ và điều chỉnh cho ngang với thân ghế, kéo qua 1 chút.

Tay phải giữ cùi chỏ, tay trái cầm bàn tay trái của Hùng rồi hạ thấp xuống dưới mặt ghế tựa. Xuống được 1 lúc rồi thì Hiên nhích người qua, để luôn tay trái của Hùng lên trên đùi lúc nãy dính Pepsi.

“Phải lau cho sạch đấy nhé!” – Hiên vẫn lườm lườm Hùng từng chút một.

Hùng bối rối không biết phải làm sao với cô gái này, trong tình trạng như thế này.

Vẻ mặt Hiên bình thường, tay trái chống lên chiếc túi rồi tựa cằm, tay phải để dưới tay trái. Gần như cả người Hiên đang trong trạng thái che chắn cho bàn tay của Hùng. Thấy mọi việc vẫn bình thường, Hùng bắt đầu di chuyển tay và xoa xoa đùi của Hiên, mặt cô vẫn bình thường và đang chú ý xem phim.

Xoa xoa cái đùi phải chán chê, hắn bạo gan thọc tay vào, cạ mu bàn tay vào đùi bên trái.

Ngay lập tức, Hiên lườm hắn 1 cú như cảnh cáo. Rồi sau đó hơi nhấc chân lên và kẹp tay hắn vào giữa, cho sờ và bóp đùi thoải mái.

Được 1 lúc, tay hắn mát lạnh giữa cặp đùi thon thả kia. Hắn bạo dạn di chuyển lên gần, rồi lên gần. Cho đến khi tay hắn chạm vào chiếc quần vải ngắn. Hắn cố tình thúc nhẹ vào đó 1 cái rồi lại di chuyển xuống sờ đùi như lúc trước.

Hiên ghé mặt lại sát gần và gằn giọng với hắn.

“Chỉ lần này thôi đấy nhé!”

“Ờ, chỉ lần này thôi!” – Hắn đáp, rồi lại tiếp tục bóp lấy đùi của Hiên.

“Nới lỏng và cởi ra!” – Hiên lại tiếp tục gằn giọng ra lệnh cho hắn.

Không biết khi nào, tay phải của cô đã đi qua phần ranh giới giữa 2 ghế và đang đặt trên đũng quần của Hùng. Hắn bối rối nới lỏng thắt lưng, cởi cúc quần và kéo xéc xuống. Lập tức tay Hiên luồn vào nắm lấy con lươn mà tuốt, mà bóp.

Hắn cũng không vừa, vừa xoa vừa bóp đùi của Hiên, thi thoảng lại di chuyển lên cao, cà ngón út vào đũng quần của Hiên. Bên xoa bên nắn không ai chịu thua ai cả.

Với tình cảnh hiện giờ, người ngồi 1 bên cũng không thể nào biết được 2 đứa đang làm cái gì, vì chỉ thấy lưng 2 đứa che hết góc khuất mà thôi. Và sẽ như thế nếu như không có tiếng nhạc vang lên, hết phim.

Hiên lật đật rút tay ra, Hùng cũng vậy. Hắn chỉnh lại cúc quần, kéo xéc lên thì đúng lúc điện sáng. Đành để việc chỉnh lại thắt lưng sau vậy. Vì bên kia, 2 đứa kia bắt đầu đứng dậy ra về.

2 chiếc xe sánh vai nhau đi trên đường phố Hà Nội. Về đến gần ngõ, Long thủ thỉ với Cẩm – vợ nó điều gì đó. Long nói Hùng dừng lại.

“2 Đứa tao đi có chuyện 1 chút, mày chở Hiên về trước đi nha!”

Nói rồi 2 đứa phóng đi luôn, để Hùng chơ vơ đứng với Hiên trước ngõ.

“Không hiểu 2 đứa nó đi đâu ấy nhỉ?” – Hiên bất ngờ.

“Cũng không biết được. Giờ sao đây? Đi chơi chút nữa nha!” – Hùng gợi ý.

“Nghĩ sao đi chơi vậy?”

“Tại lúc nãy đang lâng lâng…” – Hùng cười hihi trả lời.

“Ghét cái mặt! Cho 1 lần đó thôi nha. Đừng có ham!” – Ngồi ở sau, Hiên đưa tay dí dí đầu của Hùng.

Tay của Hùng lại tiếp tục lần mò xuống mà xoa và bóp nhẹ đùi của Hiên. Hiên giật mình.

“Thôi, nãy chưa đủ à?”

“Sao mà đủ được. Tay đang còn mỏi này!”

“Miệng lưỡi dẻo quá ha! Đứng đây lỡ người ta bắt gặp thì sao?”

“Xời, tưởng gì! Chẳng có ai đâu mà lo!” – Hùng chống chế.

“Nhìn xem, chỗ này tối om om, ai thấy? Đi từ trong xóm ra thì kiểu gì chẳng có đèn? Mà đi từ trước tới hay từ sau tới thì ánh đèn phản chiếu vào, biết rồi còn gì!”.

“Nỡm!”

Tuy nói thế, nhưng Hiên vẫn dựa vào vai của Hùng, đưa 1 tay ra trước sờ soạng đũng quần, 1 tay đưa lên mở 1 cúc áo rồi thò tay vào trong mà xoa. Hùng thì 1 tay luồn ra phía sau đỡ lấy lưng Hiên mà ép vào. “Tòa núi đôi” cũng như vậy mà mềm mại dán chặt vào lưng nó, khiến nó cảm thấy nóng ra rả. Tay còn lại hắn đang xoa đùi của Hiên, di chuyển lên bẹn rồi lại vòng xuống đầu gối.

Hơi thở nóng hổi “hờ… ờ… ờ…” của Hiên cứ phả vào tai nó liên hồi khiến tim nó đập loạn xạ.

Nó đưa tay sâu hơn, nắm lấy đũng quần của Hiên mà bóp. Hiên giật nảy mình lên.

“Thôi, chỗ đó không được!”.

“Em nhấc lên 1 chút nào!” – Hùng nài nỉ.

Thấy nói mãi không nghe, Hiên đành nhấc người lên 1 chút, ngồi lên luôn mấy ngón tay của Hùng. Bàn tay kia chiếm trọn phần ngoài vùng bí ẩn, xoa xoa và bóp bóp liên hồi.

Tay Hiên luồn xuống kéo xéc của Hùng ra và đưa vào nắm lấy con cu. Hùng giật mình nhưng mấy ngón tay kia đã nắm được chỗ hiểm.

Không thua kém, hắn lần lượt di chuyển tay từ đũng quần lên đến eo, rồi xoa xoa cái bụng phẳng lỳ kia, thì thào.

“Cho mình sờ tí nhé!”

Vừa nói, hắn vừa bóp vú Hiên mấy phát, rồi sờ soạng tìm chỗ vào.

Hiên lườm hắn 1 cái rồi đưa tay xuống giật 2 cúc cho tay nó thò vào mà nắm lấy áo lót. Cả bụng thon của Hiên và lưng của Hùng ép chặt lấy cánh tay bị bẻ ngược ra sau, nắm lấy từng cái bánh bao thơm tho một.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dòng đời

Số ký tự: 0