Dũng

Phần 58

2024-08-28 01:33:09

Phần 58
– Các ngươi thấy ai là người đáng trách trên câu chuyện đó? – Lão Mạnh hỏi Hương với Dũng.
– Tất nhiên là lão Mộng rồi, cướp vợ sắp cưới của người ta, còn tới lần nữa, thà để cô ta còn sống nhưng ở đây cũng được. – Hương lên tiếng, cô không thích như vậy.
– Không, anh thấy lão Mộng đúng mà, cô gái kia cũng thích lão Mộng, đồng ý ở lại, chỉ có là vì tránh trận chiến kéo dài nên mới đồng ý trở về. Người không chịu kết cục đó là tộc trưởng Niran cho nên mới xảy ra như vậy. – Dũng phản bác, hắn nói cũng đúng, nếu không thích thì ngay khi thấy tộc trưởng tới, cô ta đã đi luôn rồi, vì sao mà hôn ước đã định rồi, cô ta lại ở lại với lão Mộng… vì cuộc hôn nhân đó không có tình yêu, không có tình cảm…

Hương cứng họng, cô mặc dù hiểu cái hoàn cảnh đó, nhưng hình như đàn bà… họ luôn đổi cho những người xung quanh về các lỗi lầm mà mình gây ra, họ không bao giờ biết nhận lấy cái sai của mình. Là một tộc nữ của gia tộc, cô ta phải biết làm thế nào cho tốt với gia tộc mình, thậm chí mọi người tham gia cái lần ám sát đó, chết hết, chỉ còn sót lại 1 mình vậy thì tại sao cô ta không nghĩ tới việc trả thù cho tộc nhân mà lại chỉ biết hưởng cái thú lạc với lão Mộng??? Đó coi như là tính lăng loan của đàn bà…

– Thôi, xem kia kìa, họ chuẩn bị nhảy vào nhau rồi đấy, tập trung cho bất kỳ trường hợp nào. – Lão Bảo ngắt cuộc tranh cãi của hai người…

Lão Mộng đang gầm gừ, hình ảnh cô gái kia đang hiện ra rõ mồn một trong tâm trí lão…

– Chuyện này chắc chắn cần phải dứt điểm, nhưng ta muốn hỏi, thằng thanh niên… từng tới cướp tộc nhân của các ngươi mới đây, còn sống hay chết rồi? – Lão Mạnh đi lên vỗ vai lão Mộng mà hỏi tộc trưởng.
– Hừ… người làm ảnh hưởng tới mặt mũi của gia tộc Nira, CHẾT!!! – Tộc trưởng lên tiếng, ông ta gằn chữ “Chết” rất mạnh… xem ra Phi lành ít dữ nhiều rồi.
– Tôi cảm ơn trước đây ông đã giúp đỡ, chiếu cố… nhưng Phi… nó không thể chết được, nếu nó chết… hừm… – Dũng đi lên trước, hắn cực kỳ trầm ổn, lời nói không to không nhỏ nhưng có uy lực cực kỳ mạnh, người nghe có cảm giác nguy hiểm cận kề với mình. Tay hắn cầm cây giản thật chặt, nhìn chằm chằm vào lão tộc trưởng, dường như chỉ cần một hành động nào của ông ta cũng đủ để kích phát trận chiến này ngay lập tức.
– Ying đã ở bên cậu, cậu còn tới làm gì? – Tộc trưởng nheo mắt nhìn Dũng, ông ta lúc đó cũng cố tình để cho Ying thoát, là cháu gái của ông ta, đương nhiên ông ta sẽ cố gắng bằng mọi giá để cô được hạnh phúc, đứng trước người thanh niên mà cháu gái mình chọn, mới chỉ vài năm trước… còn phải để Ying đứng ra bảo vệ, thậm chí cả ông ta cũng phải tới… vậy mà hôm nay có thể đứng trước mặt ông ta mà đe dọa tới mạng sống, uy hiếp cả gia tộc Niran mặc dù nếu như có ra tay thì bên Dũng nằm lại là chắc chắn… nhưng đó… Đó là khí phách của người đàn ông, đó là sự bất khuất của người đàn ông mà cháu gái mình lựa chọn… “Ying… cháu đã lựa chọn đúng.” Tộc trưởng Niran rất đánh giá cao Dũng.
– Ying quan trọng, nhưng thằng phi còn quan trọng hơn, bớt nhiều lời, NÓ CÒN SỐNG HAY ĐÃ CHẾT!!! – Dũng gằn giọng…
– Hừ… vậy tới đây. – Tộc trường Niran cũng khó chịu ra mặt, ông ta cứ nghĩ để Ying trở về bên Dũng là xong, ai ngờ… Dũng vì thằng Phi mà đánh tới tận cửa…

Dũng nghe vậy thì hắn cực kỳ phẫn nộ, lão ta né tránh câu hỏi nãy giờ, chuyện Phi còn sống hay chết đều không đề cập tới, xem ra kể cả kết quả là gì, phải đánh đã. Hắn ta không chờ lão Mộng ra tay mà trực tiếp nhảy lên, ném cây giản cho lão Bảo, tay titan khua mạnh đón lực mà nện xuống chỗ tộc trưởng.

“Bụp…” tiếng nắm đấm va chạm vào nên đất, lõm cả 1 mảng xuống, Dũng lại nhấc tay lên mà đấm tới tấp, tộc trưởng né tránh, tay cầm dao găm mà gạt những cú đấm của hắn ra.

“Rắc… keng…” tiếng vỡ vụn và tiếng kim loại rơi xuống đất, là cây dao găm của Tộc trưởng bị gãy, cánh tay của Dũng chắc chắn và cứng rắn quá… Ông ta lùi lại, xem ra thực lực của Dũng đã vượt qua cả 3 lão già kia rồi, 2 cánh tay này cho hắn mượn trợ lực rất kinh người!!!

– Tay mạnh đấy. – Tộc trưởng Niran thốt lên.
– Tốt!!! – 3 Lão già nhìn 1 màn này, đều biết rằng giờ Dũng đã mạnh hơn cực kỳ nhiều rồi, đánh với top đầu sát thủ ở tam giác vàng mà có thể làm gãy binh khí trong tay ông ta, như vậy cũng đủ vẫy vùng trong này rồi.
– Nó đâu??? – Dũng lại hỏi, tộc trưởng nhìn Dũng không nói…

Dũng lại vung tay mà đánh tới, tiếng kim loại va đập vào những vật cản đường làm cho Tộc trưởng hơi chật vật, ông ta không phải là bị Dũng ép, mà là đang đấu tranh tư tưởng, có nên nói ra chuyện của Phi hay không??? Hay là thôi… Nên mới mất tập trung bị Dũng ép cho không thở nổi.

“Hừ” tộc trưởng Niran phát ra tiếng bực dực, ông ta vớ mấy cây phi đao mà nhào lộn ra 1 hướng khác, chập 4 thanh phi đao vào bàn tay.

“Viuuuuu…” tiếng những thanh phi đao phát ra, tạo nên 1 loại âm thanh cực kỳ lạnh lẽo và dai dẳng, nó đâm tới tốc độ cực nhanh, Dũng thấy mà phải dơ hai cánh tay lên đón đỡ.

“Keng… keng…” tiếng phi đao với tay của Dũng va vào nhau…

Lại thêm một đợt nữa, Dũng vung tay mà quyết liệt chống lại, hắn ta dơ tay để Phi đao đâm vào cánh tay của mình… không hề hấn gì cả, chỉ có 1 – 2 vết xước bên trên.

Lúc này đám lão Mộng cũng ra tay với mấy người xung quanh, vì chỉ có kinh nghiệm đánh xa là chủ yếu cho nên khoảng cách bị những người bên lão Mộng nắm rất rõ, cư bất chấp mà áp sát tới đánh giáp lá cà…

– Báo động đi. – Tộc trưởng lên tiếng, có 1 người trong số mấy người đang bị nhóm lão Mộc nghe lệnh, người đó bật 1 thứ gì mà ném lên trời, 1 tiếng vang kèm theo.

“Két… Đoàng” 1 âm thanh nổ rất to, chỉ sau 2 – 3 phút, khoảng sân lúc nãy có tầm 10 người thì nay đã đông đúc hẳn lên, số lượng tầm 3 – 40 người là ít…

Dũng lùi lại đứng cùng mọi người, số lượng bên kia giờ áp đảo hoàn toàn, lại còn nhìn dáng vóc với khuôn mặt và cả tinh thần của họ, đều là những người tinh anh của gia tộc này… Dũng nắm chặt tay lại.

– Nếu ông không nói, tôi có bỏ mạng cũng phải làm cho gia tộc ông tổn thương trầm trọng. – Dũng nói.
– Ta biết, nhưng chuyện của nó, ta không nói được. – Tộc trưởng cũng bình thản đáp.
– Tại sao? – Dũng hỏi.
– Nó vẫn còn sống… nhưng mà… ta hiện tại cũng chẳng biết chính xác nó ở đâu. – Tộc trưởng Niran lại nói, ông ta nói là sự thật, chuyện này nó rắc rối và cực kỳ khó chịu.
– Ông nói rõ được không? – Dũng lúc này càng thêm bình tĩnh, hắn biết Phi còn sống, vậy là đã đủ rồi, nhưng mà không thể gặp được Phi bây giờ làm hắn khá ngạc nhiên, ông ta không biết phi ở đâu là sao??/ Không phải là nó ở đây hay sao?
– Ta sẽ kể cho cậu nghe. – Tộc trưởng Niran nói.

“Phi nó hôm đó ở lại để cho Ying với con bé kia chạy mất, nó dùng cả tính mạng để cản gia tộc ta lại, sau đó ta biết khoogn thể đuổi theo hai người kia cho nên cũng ra lệnh cho mọi người dừng tay, không giết nó. Gia tộc được Ying nhờ qua giúp, đã tới đây và lúc đó cũng chứng kiến cảnh này từ đầu tới cuối, họ rất thích thằng Phi, đã đứng ra để uy hiếp gia tộc ta, họ đe dọa sẽ kéo tới và đánh gia tộc ta bất cứ lúc nào nếu không cho đón thằng Phi đi. Vì gia tộc ta đang gây dựng lại cho nên nhân số là thứ quan trọng nhất, ta thấy Ying đã được mang đi có đuổi cũng chẳng lôi về được… thêm nữa, Phi nó cũng chỉ là một ngoại nhân cho nên để đánh đổi thương vong trong gia tộc ta lấy nó thì không đáng, ta chấp nhận để họ mang nó đi rồi. Nhưng họ mang nó đi đâu thì ta không biết, và cũng không rõ về mục đích…”

Tộc trưởng kể lại toàn bộ, Dũng nghe như sét nổ đùng đùng trong đầu, sao lại như vậy… giờ Phi nó đang ở đâu??? Mấy người trong gia tộc kia là tốt hay xấu??? Dũng cực kỳ hoang mang…

– Họ là gia tộc nào? – Dũng hỏi…
– Hoàng tộc Rajaki… – Tộc trưởng nói…

Hử??? 3 lão nghe thấy cũng hơi nhăn trán, hoàn tộc Rajaki??? Họ đưa Phi theo làm gì?? Gia tộc này thực sự phải nói mạnh, rất mạnh, họ không phải một gia tộc bình thường… mà là một hoàng tộc… hoàng tộc này được hình thành bởi một hoàng tử, cách đây khá lâu rồi, con cháu cứ vậy mà tiếp nối, họ được hưởng đặc quyền của một hoàng tộc lâu đời, mặt chính trị họ đóng góp xây dựng quốc gia cực kỳ nhiều, còn mặt tối, họ thao túng một đường dây ngầm cực kỳ khủng bố, xuyên các quốc gia quanh khu ĐNA, Nhưng bất kỳ một tổ chức nào khi lớn mạnh, cũng sẽ chia bè kết phái, sẽ phân ra các bên mà đấu đá lẫn nhau, vị trí càng cao thì phe phái càng mạnh, người đứng đầu hoàng tộc Rajaki biết, nhưng sẽ không tham gia vì với họ chỉ có môi trường như vậy mới tạo ra được người có bản lĩnh thực sự. Xét về thế lực, nhân lực, họ có đầy đủ, vậy thì kéo Phi về để làm gì???

– Có thể trong gia tộc đó chuẩn bị có biến, tranh giành một vị trí nào đó hoặc là… vị trí cao nhất của hoàng tộc Rajaki… – Lão Mạnh từ từ nói, là một người sống khá lâu rồi, cho nên chỉ cần nhìn ra 1 vấn đề là lão có thể đoán gần như chuẩn đét việc đang diễn ra.
– Và Phi được mang về để củng cố cho thực lực của phe phái đó? – Lão Bảo hỏi…
– Đúng vậy, tôi nghĩ là như thế. – Lão Mạnh đáp.
– Nhưng còn rất nhiều người giỏi hơn nó, tại sao lại là nó?? Chứ không phải là ai khác? Mà lại trùng hợp họ tới là lúc đầu mục đích giúp Dũng, thế sao khi thấy Phi vẫn ra tay giúp? Thậm chí còn xin được nó ra để không bị mất đi tính mạng? – Lão Mộng suy nghĩ về những câu hỏi, thằng đệ tử ruột đang bị đưa đi còn chả biết mục đích, lý do là gì nữa cả…
– Có nên tới đó không? Chứ ở đoán già đoán non cũng chẳng làm gì!! 1 – Lão Bảo hỏi…
– Tạm thời, cứ về đã, chúng ta cần phải bình tĩnh, Hoàng tộc đó khác với nơi này… nếu thời kỳ đỉnh phong, tôi với 2 lão có thể twois, nhưng abay giờ, nên bình tĩnh đã. – Lão Mạnh lên tiếng.

Hoàng Tộc đó, tài nguyên và tiên bạc phong phú, chiêu mộ những người giỏi rất dễ dàng, giờ mà đi vào ngôn cuồng là tự dấn thân vào nguy hiểm…

Cả đám đồng ý, cũng thu lại binh khí.

– Các ngươi về đi, còn lão Mộng, bất cứ lúc nào… mối hận thù của chúng ta cũng có thể giải quyết. – Tộc trưởng nói.
– Hừ… chỉ cần cứu được đệ tử, chắc chắn ta sẽ tới đây, chiến sinh tử với ngươi 1 trận. – Lão mộng đáp.

Tộc trưởng cũng không cản, ông ta để mọi người rời đi, chuyện của ying, ông ta cũng vui trong lòng, cháu gái đã có bến đỗ, xem ra cũng đạt được tâm nguyện. Nhìn cả đám kia rời đi, lão tộc trưởng càng thêm đăm chiêu… Phi… là ai? Mà lại được đưa đi… trùng hợp hay là…

Cả đám lại ra về, họ về Việt nam mà bình tĩnh suy đoán và chờ đợi, xem ra Phi vẫn chưa nguy hiểm tới tính mạng…

… Bạn đang đọc truyện Dũng tại nguồn: http://bimdep.vip/dung/

Cả đám người vừa về tới Việt Nam, bước chân vào trong biệt thự thì Vương đi ra, đưa cho Dũng 1 bức thư.

“Phi vẫn an toàn, người bọn tao cần là mày… hãy tới đây, bọn tao cứu nó cũng vì muốn có sự giúp đỡ từ mày.” Trong thư ngắn gọn chỉ có mấy chữ này, kèm theo đó là địa chỉ, người ký tân là hoàng tộc Rajaki, xem chuyện này cũng chẳng phải trùng hợp mà tới…

‘Từ khi trở về và hay tin thằng bạn của mình mất tích, hắn vẫn tin tưởng nó còn sống. Trong cái thế giới ngầm chém chém giết giết này, đôi lúc, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Sự cạnh tranh khốc liệt khiến hắn không thể khoan nhượng với bất kỳ kẻ xấu nào.

Cho nên những người thân đã sát cánh cùng hắn, đặt biệt là nó, hắn luôn sẵn sàng đổ máu vì họ.

Giờ đây đã có người xác nhận bạn hắn bị một gia tộc hoàng gia tiếng tăm bắt đi.

Mục đích của họ là gì, tốt hay xấu, lành hay dữ, hắn không quan tâm.

Chỉ cần nó còn sống thì hắn sẽ dùng tất cả hơi thở và sức mạnh của mình để cứu nó ra bằng mọi giá.’

Dũng nghĩ ngợi, hắn ta lại xách cây giản định quay lại nhưng bị tam lão giữ lại, Dũng khó hiểu nhìn 3 lão.

– Mày làm gì? – Lão Mộng hỏi…
– Thì sang cứu Phi, bọn Hoàng tộc kia gửi thư. – Dũng nói rồi định vung tay ra mà đi.
– Mày sao phải đi? Mày quên mày là ai à??? Mày quên vị trí của mày à? – Lão Mạnh vỗ vào đầu hắn rồi hỏi một tràng.

Dũng do mải việc chữa trị cũng chẳng để ý tới vấn đề này, bây giờ bị sock vì Phi bị bắt đi hắn cũng hoàn toàn quên luôn đi việc này…

Hắn là Trùm của Việt Nam, không phải một thằng giang hồ ất ơ, chẳng phải là 1 thằng đầu đường xó chợ, không phải một thằng cầm đầu băng đảng nhỏ, Thiên Long Bang… Chứ đéo phải là Thiên Cẩu hay Địa chó… Mà là Thiên long bang, Bang phái mạnh nhất một đất nước, hắn quên mất rằng bây giờ lời nói và hành động của hắn có trọng lượng ở ngoài khỏi phạm vi của Việt nam rồi.

– Mày, gọi tất cả thân tín và mọi người có thực lực vào phòng họp. – Dũng đứng đó ngây người 1 lúc rồi tự hiểu mà cười cười… Hắn ta quên mất thật… Nực cười thật!!!

Đợi 15 phút, tất cả mọi người có mặt trong phong họp, cũng gần 10 người…

Hiếu đen – Vương – Hương – Tam lão – Và thêm 2 – 3 người nữa. Khi mọi người ổn định lại chỗ ngồi, hắn ta mới đi tới vị trí trung tâm của bàn, đáng lẽ Dũng muốn nhường chỗ này cho Tam lão ngồi, nhưng 3 người họ thấy phiền phức nên thôi.

– Bấy lâu nay, chúng ta bị quay trong guồng những việc đáng lẽ không cần phải ra tay… Chúng ta mải mê truy cầu thực lực nhưng lại quên vị trí của mình là ở đâu. Thiên Long Bang đang là băng đảng lớn nhất Việt Nam… Và tất cả mọi người là nòng cốt, cho nên tác phong và toàn bộ lời nói phải cực kỳ cẩn thận lại… – Dũng lên tiếng, mọi người lúc này cũng hiểu ra rồi, Dũng nói đúng… Họ đều cười, riêng Tam lão thì ngồi im không ai nói gì… các lão muốn xem Dũng sẽ làm gì tiếp theo…
– Vậy… chúng ta… – Hiếu vẫn chưa hiểu lắm mà ngập ngừng nói.
– Vương đưa bức thư và người của Hoàng tộc Rajaki đã gửi nó đây, họ nói rằng ” “Phi vẫn an toàn, người bọn tao cần là mày… hãy tới đây, bọn tao cứu nó cũng vì muốn có sự giúp đỡ từ mày” – Dũng đọc lại từng chữ trong bức thư đó.

Dũng đọc xong mà đám người vẫn chưa hiểu, chỉ có Tam lão là hiểu rồi…

– Đúng, Dũng suy nghĩ vậy là đúng… bây giờ chúng mày là hổ của rừng xanh khu này… không nên sợ bất kỳ ai đe dọa hay là sai khiến cả… – Lão Bảo chậm rãi đứng dậy nói.
– Băng đảng mạnh nhất 1 đất nước là gì??? Đại biểu cho cái gì??? – Lão Mộng cũng đứng dậy hỏi đám kia.

Lúc này… sau những lời hai lão kia nói thì đám thân cận của dũng mới hiểu ra… họ đều cười tiếp, nhưng lần này nụ cười không phải vui vẻ nữa mà là cười âm hiểm… đúng vậy!!! Trên quốc tế… bất kỳ ai cũng không khinh thường được họ…

– Vậy vụ của Phi??? – Vương hỏi…
– Yên tâm, Phi nó vẫn an toàn, bọn nó cần sự giúp đỡ từ tao thì bọn nó phải dùng thái độ khác để nhờ vả, còn thằng Phi bọn nó không dám làm gì đâu. Vương mày gửi 1 bức thư hồi âm, 1 tờ giấy trắng!!! – Dũng nói rồi nhếch mép cười… Cho dù hoàng tộc hay Hoàng gia hay la hoàng gì đi nữa, nhưng vẫn còn chưa phải là số 1 của Thái Lan… Còn hắn… đã và đang làm chủ cả cái hệ thống giang hồ ở Việt Nam…

Dũng nói xong thì đi ra ngoài, mọi người cũng giải tán, hắn ta chưa muốn vào bên trong nơi khu nhà ở để đối diện với chị em, sợ rằng họ thấy hai cánh tay titan này sẽ hơi khó chịu, Dũng đi một mình, hắn ta đi ra ngoài nhìn đường xá xe cộ… thật buồn cười… Xã hội ngày càng phát triển… còn bọn hắn… đang làm gì với cái xã hội này vậy???

Đang đứng làm điếu thuốc ở cổng biệt thự thì có 1 thằng nhóc tầm 10 – 11 tuổi đi tới cạnh Dũng, nó chìa tay ra, trên tay nó là 1 nắm xổ số…

– Chú ơi mua cho cháu. – Thằng bé nói…
– Hử? Chú không có tiền. – Dũng cười khổ, thân làm Trùm mà éo có nghìn nào trong túi @@ nhiều khi đi ăn còn phải vào lấy tiền của anh em hoặc Hương đi cùng thì sẽ trả hộ…
– Chú ở nhà to đẹp thế này mà không có tiền, chú mua giúp cháu 1 tờ thôi. – Thằng bé vẫn cứ năn nỉ… Dũng nhìn mà thương thật, hồi tầm tuổi thằng này, hắn ta cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ là có gia đình và có đồ ăn hàng ngày, nhìn quần áo rách nát và làn da đen kịt lại còn gầy đét nữa chứ.
– Haizz… thôi, chờ ở đây!! – Dũng nói rồi quay người vào trong, tầm 10 phút sau thì mang ra 1 xập mệnh giá cao nhất, cỡ đó chắc cũng tầm 3 – 4 củ gì đấy.
– Cầm lấy!! – Dũng nói rồi đưa cho thằng cu, tay hắn làm cho thằng cu giật mình, nó lại sợ sệt mà nhìn hai cánh tay của Dũng…
– Tay chú… Tay chú… Bằng kim loại à? – Thằng cu hỏi.
– Ừ, người nhà đâu mà để mày đi bán thế này? – Dũng thắc mắc hỏi…
– Bố mẹ cháu mất rồi, cháu đang ở với em gái, nó được có 5 tuổi, đi bán này về hai anh em qua ngày ạ – Thằng bé trả lời.
– Hai đứa giờ ở đâu? – Dũng hỏi…
– Dạ ở gầm cầu gần đây ạ. – Thằng bé đáp, khuôn mặt nó chẳng tỏ ra một chút biểu cảm khổ cực hay tủi thân nào cả, hình như nó đã quen dần và cam chịu với cái cuộc sống này rồi à??? Dũng nhìn thằng bé, hắn ta đông cảm… thực sự rất muốn giúp nhưng… azzzz…
– Ừ, vậy cầm lấy chỗ tiền này đi, về lo cho em. – Dũng nói rồi lại đưa chỗ tiền cho thằng cu.
– Nhiều quá chú ạ… – Thằng cu nhìn chỗ tiền mà giật mình… nó chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nó không dám cầm, số tiên này quá nhiều so với nó.
– Cứ cầm lấy rồi đi đi. – Dũng hơi nhăn trán, hắn ta đưa cho nó rồi quay người đi vào trong cổng, thằng cu cầm mà bây giờ lại khóc, nó rơi nước mắt vì được một người xa lạ giúp đỡ, nó rơi nước mắt vì em nó… có thể được ăn uống đầy đủ với số tiền này trong một thời gian ngắn rồi…

Dũng đi vào rồi lại chần chừ mà quay ra, hắn ta nhìn thằng cu đang đứng đó cầm số tiền mà nhìn chằm chằm vào nó.

– Mày… có muốn đi theo chú không? – Dũng đi tới mà hỏi. Thằng bé ngước lên nhìn Dũng, ánh mắt của nó vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt…
– Việc của chú rất nguy hiểm tới tính mạng, sau này có thể sống chết không rõ, chú thấy mày như này nên động lòng, muốn thu giữ mày đào tạo bên cạnh… mày cứ về suy nghĩ kỹ đi, nếu như đồng ý thì snags mai quay lại đây, còn không thì cũng tới, chú sẽ cho thêm chút tiền mà lo cho em… – Dũng nói, hắn ta vì sao lại nói ra như vậy với thằng cu này??? Vì hắn ta nhìn thấy hình ảnh của thằng Phi và hắn ở trong thằng cu…

Nó cũng mồ côi cha mẹ, cật lực kiếm sống cho qua ngày… Cho nên không thể giúp nó cho tiền hoài được, ở xã hội này… chỉ có làm thì mới có ăn, còn không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu b** ăn cứt ^^.

Đây cũng sẽ là bước ngoặt của nó, nếu cứ tình trạng mà đi bán vé số mãi như này… còn phải nuôi em nhỏ… chắc chắn một ngày nào đó… Nó sẽ chết vì kiệt sức hoặc chết vì đói, vì bệnh… Cho nên đây chính là cơ hội mà Dũng tạo ra để cho nó đánh đổi, cống hiến thì sẽ được hưởng thành quả.

– Cháu hỏi một chút được không ạ? – Thằng cu nghe lời Dũng nói, nó bần thần mà đứng đó suy nghĩ… Bất chợt lên tiếng hỏi.
– Ừ, hỏi đi. – Dũng nói…
– Cháu đồng ý theo chú thì có được dẫn em cháu theo không ạ? – Thằng Cu hỏi lại.

Câu hỏi làm cho Dũng thấy hơi cay cay sống mũi… thì ra đây chính là cảm giác mà đám Trinh hay còn gọi là Chu tước đã từng được anh Long cưu mang à??? Sao hắn ta lại thấy lòng hơi nhói lại…

– Được, chú sẽ cho con bé ở lại chính ngôi biệt thự này cùng với con trai chú và một đứa con dâu nhí tương lai nữa cũng ngang tuổi nhau. Chú sẽ cho nó được ăn học đầy đủ. – Dũng nói, hắn ta không phải một người tốt, đúng!!! Nhưng chuyện này… hắn ta học được từ anh Long… muốn cho người khác làm việc cho mình toàn tâm toàn ý thì phải chiếu cố thật tốt cho người nhà của họ…
– Dạ, cháu sẽ về nói với em cháu và qua đây ạ!!! – Thằng cu đáp rồi cúi người thật sâu, nó quay người mà chạy đi, trong lòng vui như muốn nở hoa, nó còn hồn nhiên nhưng khi lớn lên trong hoàn cảnh này… nó lại biết suy nghĩ hơn chúng bạn… nó biết Dũng nói vậy thì cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà mạng sống của nó đáng giá bao nhiêu??? Anh em nó còn chả biết có sống được bao lâu nữa, đây là cơ hội tốt nhất cho nó và em gái, nó nếu có chết!!! Nhưng em gái nó được sống tốt thì nó chấp nhận… Nó không có sự lựa chọn!!! Không hề có với một tầng lớp nghèo khổ bần cùng của xã hội!!!

Sáng hôm sau, Dũng vừa tỉnh dậy đã thấy có tiếng đàn em gọi bên dưới rồi. Nói có hai đứa trẻ tìm hắn, hắn đoán chắc là thằng cu hôm qua rồi, hắn cũng vui vẻ hơn mà đi xuống, nhìn thấy 2 thân hình gầy gò đang đứng ở cổng.

– Cháu chào chú, đây là em gái cháu ạ!! – Thằng cu liền chào Dũng.

Dũng nhìn sang con bé bên cạnh, nét xinh tươi hồn nhiên và ngây thơ của con bé làm Dũng cực kỳ thích thú…

– Cháu chào chú ạ!! – Con bé khoanh tay mà chào, Dũng nhìn biểu cảm cực kỳ đáng yêu mà đưa hai đứa vào, lần đầu tiên được bước chân vào trong một ngôi nhà mà rộng như vậy, hai anh em tò mò cực kỳ…
– Nào, hai đưa tên gì? – Dũng hỏi…
– Cháu tên Định, còn em cháu tên An Nhiên. – Thằng cu Định nói.
– Ừ, vậy đi vào đây chú sẽ sắp xếp. – Dũng đưa hai anh em vào trong mà giới thiệu với chị em, dặn chị em về con bé Nhiên, còn thằng Định, hắn ta đưa đi qua gặp mấy lão già kia.
– Anh đi đâu vậy? – Con bé con thấy thằng cu anh quay người đi theo Dũng thì cũng đi lại mà hỏi.
– Anh đi làm việc, ở lại đây, phải vui vẻ, sau này… có thể là một thời gian nữa anh sẽ trở lại, em gái anh phải xinh đẹp và hạnh phúc nhé. – Định vuốt tóc em gái mà nói, lời nói này với một đứa bé gái 5 tuổi, làm sao mà hiểu hết được, nhưng hy vọng sau này… con bé sẽ hiểu, thằng cu anh quay mặt đi mà chạy theo Dũng, bỏ lại đằng sau con bé khóc lóc đòi chạy theo anh nhưng bị mấy bà vợ ngăn lại…

Trở lại với ba Lão, lão Mộng đang chuẩn bị đồ như kiểu muốn đi đâu thì phải, thấy Dũng đưa 1 thằng cu vào thì 3 người chưa hiểu.

– Ba người ở đây cũng không có gì làm, cho con gửi thằng cu này, nhờ ba người dạy dỗ với. – Dũng nói, đưa thằng cu ra trước mặt.
– Hử? Sao lại dạy dỗ? Không phải là dạy ba đưa mày là bọn tao xong rồi thây. – Lão Mộng nói.
– Con muốn có một tâm phúc, mà thực lực thì 3 người là mạnh nhất ở đây rồi, tính cách của 3 người cũng cực phẩm cho nên con muốn nhờ ba người giúp con đào tạo thằng cu này… – Dũng mồm mép mà nói.

Ba người được khen mà mũi nổ đôm đốp @@

– Hừm… bọn ta cũng định nói với ngươi đây, lần này bọn ta phải trở về rồi, cho nên cũng muốn tạm biệt người, hôm qua ngươi đã thấu được vị trí và tiếng nói của một ông trùm lớn nên bọn ta cũng thấy đủ rồi, còn thằng cu này, được, bọn ta sẽ giúp ngươi tới khi nào bọn ta tắt thở thì nó sẽ xuống núi tìm ngươi. – Lão Mạnh nói, 3 người đều biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian, cũng nên trở về rồi, hoàn thành nốt những gì mình chưa làm…
– Haz… Vâng… bọn con sẽ lên tìm các thầy. – Dũng nói rồi dặn dò thằng cu Định, yên tâm theo các thầy, em gái nó sẽ được sống tốt, hãy cố gắng mà học tập, còn vì sao phải học các thầy sẽ giải thích cho khi lên đó, sau này giúp Dũng gì thì các thầy sẽ đào tạo.
– Sau này, khi gặp lại cháu sẽ tên là Định Trâu… nhớ chưa? Hãy cố gắng đừng làm ta thất vọng… – Dũng nói với Định… rồi quay người đi.

Định nhìn theo bóng lưng của Dũng… đây là người cưu mang hai anh em nó, nó sẽ cố gắng quay lại để giúp sức cho người này và gặp đoàn tụ với em gái của mình…

Lão Mộng cũng xách hành lý mà rời đi luôn, lão ta nhanh chóng quay trở lại Thái Lan, nhưng không phải là tơi cứu Phi, việc của Phi Dũng có thể giải quyết được, mà là… Tới một ngọn núi… rất vắng vẻ, nơi này… hình như là hoang vu sẽ đúng hơn… lão ta phải đi mất 1 ngày đường mới tới nơi, đi lên lưng chừng núi, lão thấy một ngôi mộ, bần thần mà đi gần vào, lão ta nhìn trên đó hàng chữ… “Phu nhân Tộc trưởng Niran… Niran Funeng”. Lão mộng đi tới mà khụy gối xuống tấm bia đá đó… Lão ta lấy trong hành lý ra một chai rượu và chút bánh… ngồi dựa vào bia đá, nghĩ lại 1 chút kỷ niệm xa xăm mà ngâm lên một khúc thơ…

Đưa tay vuốt mặt thấy buồn…

Cứ xoa tay miết trên từng nỗi đau.

… Bạn đang đọc truyện Dũng tại nguồn: http://bimdep.vip/dung/

Bỗng nhiên, Ta lại nhớ Nàng…

Trăm ngàn hồi ức nồng nàn lúc xưa.

Bao nhiêu năm tháng cho vừa…

Vẫn nồng cay mắt vẫn chưa nhạt nhòa.

Cung đường cũ nở rộ hoa…

Nhưng ngày hôm đó, đã qua lâu rồi.

Oán trời thì cũng vậy thôi…

Duyên phận ngắn ngủi… chia đôi kiếp này…

Tương tư phách lạc hồn bay…

Gặp nhau trong Mộng, cùng say bất cần.

Đi bao lâu hết đời trần…

Một lần ngoảnh lại, trăm lần quặn đau.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dũng

Số ký tự: 0