Gái bán hoa

Phần 27

2023-10-16 11:59:00

Phần 27
Đêm khuya rất lạnh, đến lúc xuống dưới lầu rồi Triệu Đường Diên mới hối hận vì mình không mặc thêm chiếc áo vào. Có lẽ là do ở trước mặt Chu Trầm quen rồi nên giờ đi gặp anh cô cũng không quá chú trọng hình tượng nữa.

Cô thuận đường chậm rãi đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Bentley đen lấp mình trong màn đêm. Chu Trầm không thường lái chiếc xe này nên Triệu Đường Diên mới thấy không quen.

Cô dừng lại tại chỗ hai giây rồi mới bước từng bước đến cạnh xe, mở cửa ghế sau lên xe.

Trong xe không bật đèn nên cô chỉ nhìn thấy một bên gò má căng cứng của Chu Trầm. Cô vừa mới ngồi được vào chỗ đã nghe thấy Chu Trầm nói: “Em xuống dưới lầu mất đến mười phút à?”

“…” Triệu Đường Diên không nói gì mà cũng không muốn tranh luận với anh chuyện nhỏ này dù cho là do cô cố ý đi chậm.

Sự yên lặng của cô khiến Chu Trầm khó chịu, anh chợt khởi động xe đạp chân ga một cái. Chiếc xe lao nhanh ra khỏi khuôn viên trường.

Triệu Đường Diên lúc này mới lên tiếng: “Đi đâu?”

Chu Trầm không để ý tới cô.

“Chu Trầm!”

Người đàn ông này vẫn giữ nguyên vẻ im lặng, khóe miệng mím chặt cho thấy rõ tâm trạng anh lúc này cực kỳ không vui.

Vừa ra khỏi cổng Đại học Sư phạm Thượng Hải tốc độ chiếc xe liền tăng nhanh lao đi vun vút. Triệu Đường Diên vì lo lắng cho sự an toàn nên không kích động anh nữa. Cô mím chặt môi, lặng lẽ thắt dây an toàn cho mình.

Đường Thượng Hải trong đêm tối thông suốt, không một thứ gì trở ngại, càng cộng thêm tốc độ siêu nhanh ấy nên chiếc xe nhanh chóng lái đến dưới lầu Quan Di.

Triệu Đường Diên biết đây là đâu nhưng vẫn ngồi yên vị trí không nhúc nhích.

“Chu Trầm.” Cô nói: “Em muốn quay về.”

Chu Trầm lạnh lùng nhìn cô: “Xuống xe.”

“Anh không thể như thế này.” Triệu Đường Diên thay đổi kế sách.

“Không thể như nào?” Anh tháo dây an toàn: “Có phải là đối với em quá tốt rồi nên em mới dám to gan như thế không?”

Triệu Đường Diên nghe ra trong lời có của anh có ý khác, nhưng không biết cái anh nói là chuyện nào vì dù sao chuyện cô giấu anh không chỉ có một.

Cô không nói gì, tránh việc chưa đánh đã khai.

“Ra nước ngoài?” Chu Trầm nhìn chằm chằm vào cô: “Anh đã đồng ý chưa?”

Trong lòng Triệu Đường Diên nhẹ nhõm hơn được chút, hóa ra anh nói là chuyện này. Sắc mặt cô lại trở nên kiên định, chính là muốn Chu Trầm tưởng là mình thực sự quyết tâm ra nước ngoài.

“Đây là việc của em, không cần anh phải đồng ý.” Cô nhắc nhở anh lần nữa: “Chu Trầm, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi.”

Một câu nói ấy lập tức khiến nhiệt độ trong xe giảm xuống mức đóng băng.

“Triệu Đường Diên.” Chu Trầm lần nữa cảnh cáo cô.

Không khí trong xe căng như dây đàn còn trong lòng Triệu Đường Diên thì rối như tơ vò. Đây không phải là thứ cô có thể khống chế được. Giống như khi lần đầu tiên làm người dẫn chương trình, cô luôn nói với bản thân là phải bình tĩnh nhưng lần đầu tiên đối mặt với cảnh tượng hoành tráng ấy cô vẫn thấy căng thẳng.

Cô rất ít khi nói chuyện quanh co như thế với Chu Trầm, đặc biệt là trong tình huống khó coi này.

Có lẽ Chu Trầm nói đúng một câu là trước giờ anh luôn biểu hiện quá dịu dàng, săn sóc. Dù cho Triệu Đường Diên luôn tự nói với bản thân là phải tỉnh táo nhận ra vẻ quan tâm bề ngoài của tên gian thương bản chất máu lạnh này, nhưng vẫn có lúc cô khó tránh khỏi buông lỏng cảnh giác, giữa hai người họ không có lúc nào xung đột.

Cô nắm chặt tay giữ vẻ bình tĩnh để dù có lúng túng cũng không cho phép bản thân lộ ra vẻ sợ hãi.

Cô giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào mắt Chu Trầm: “Anh là đang giở trò đấy à?”

Chu Trầm đột nhiên cười: “Em cho là để đối phó em, anh lại cần phải giở trò à? Đó là trò trẻ con của bọn em thôi.”

Sắc mặt Triệu Đường Diên trong nháy mắt trở nên tệ hơn. Cách khiêu khích này không thực hiện được, ngược lại còn khiến cô nhận ra thủ đoạn của Chu Trầm thật thâm sâu.

Thật ra cô hoàn toàn không hiểu rõ Chu Trầm như thế. Sở dĩ cô dám chống đối với Chu Trầm chẳng qua là vì dựa vào bản thân hai bàn tay trắng không có gì để mất cả. Cuối cùng thì “Vua cũng phải thua thằng liều” thôi, hơn nữa cô cho là Chu Trầm sẽ không lãng phí thời gian vòng vo với cô.

Vậy nên rốt cuộc anh có ý đồ gì? Triệu Đường Diên cũng không hiểu được.

Chẳng lẽ nghĩ là đã cho cô quá nhiều rồi? Chu Trầm nhỏ nhen như vậy sao?

Triệu Đường Diên mấp máy môi, ánh mắt trở nên phức tạp lại ẩn chứa chấp nhận.

“Chu Trầm, chúng ta như thế này có ý nghĩa gì không? Nếu như anh cần phụ nữ thì hoàn toàn có thể đi tìm người khác.”

Chu Trầm nắm chặt tay lái, mím chặt môi không lên tiếng.

Cô thấy anh không phản ứng liền tiếp tục nói: “Thời gian ước định đến rồi, anh nên để em đi. Hai năm, một tháng, 50 vạn chính là anh đã hứa mà.”

Chu Trầm nghe thấy lời này của cô, nói ra nói vào đều là đang nói anh nhỏ nhen nên nhất thời bị tức đến nỗi tim bóp nghẹt lại.

Cô không chỉ bạc tình mà còn thật sự tàn nhẫn.

Anh đột nhiên buông tay lái ra rồi động tác dứt khoát cởi ống tay áo của mình ra.

Triệu Đường Diên nhìn thấy anh hành động như vậy sửng sốt hai giây nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng lại.

“Chu Trầm, đây là ở bên ngoài, anh muốn làm gì?”

Chu Trầm cởi bỏ trói buộc xong liền nghiêng mình từ ghế lái lật người lại đè lên cô rồi lạnh lùng nói: “Xem ra hai năm nay vẫn chưa quản đủ tốt cái miệng của em nên mới có thể nói ra những lời vô lương tâm như thế.”

Tay anh đặt trước ngực của Triệu Đường Diên rồi ác ý bóp một cái liền cảm nhận ngay được sự mềm mại không hề bị thứ gì cản trở ấy. Sắc mặt anh càng trở nên tồi tệ.

“Kết thúc? Muốn kết thúc rồi em còn ăn mặc như thế này để câu dẫn anh à?”

Sức lực của anh càng mãnh liệt hung bạo làm cho Triệu Đường Diên bị bóp đến đau nhói. Thực ra cô mặc như thế không hề có gì quyến rũ mấy, chẳng qua là vì vừa mới tắm xong nên không mặc nội ý thôi. Hơn nữa còn được lớp áo khoác này che đi rồi nên trong đêm tối dày đặc không có ai nhìn thấy. Với lại không phải ai cũng trực tiếp ra tay như Chu Trầm.

“Muốn có tiền à? Lại ngủ với anh thêm một đêm, rồi cho em một trăm vạn.”

Lúc này Triệu Đường Diên thật sự sững sờ. Cô cũng quên luôn cả việc vùng vẫy, nhìn vào anh đầy kinh ngạc.

Chu Trầm nói ra rồi mới thấy không đúng, thực sự là bị Triệu Đường Diên làm cho tức đến mất cả lý trí rồi nên mới có thể nói ra như thế với cô.

Cô gái nhỏ ấy dù thế nào đi chăng nữa vẫn có lòng tự trọng của mình.

Chu Trầm vậy mà nhất thời không dám nhìn thẳng vào mắt cô nhưng lại không muốn xin lỗi trước. Anh liền nghiêng đầu hôn lên khuôn miệng cô để cố gắng trốn tránh ánh mắt của cô đang nhìn anh.

Nơi đó mềm mại nhưng lạnh buốt.

Đã vài ngày rồi anh không chạm vào đôi môi ấy, cái miệng nhỏ này lại nói ra không ít lời khiến anh tức giận.

Anh thô bạo đẩy hai hàm răng cô ra, đầu lưỡi mãnh liệt luồn vào càn quét.

Triệu Đường Diên chống đối trong vô vọng liền hạ quyết tâm bất chấp cắn một phát vào lưỡi anh.

Anh cảm nhận được ở đầu lưỡi một nỗi đau thấm thía, tiếp đó là mùi máu tươi nhàn nhạt. Điều này càng khiến tâm tư anh thỏa mãn. Lúc đó không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì mà chỉ muốn nghiêm khắc trừng trị cô, xem cô còn dám nói là muốn ra nước ngoài nữa không.

Triệu Đường Diên càng giãy giụa thì anh càng hôn mãnh liệt. Bàn tay to lớn của anh ghì chặt lấy hai cổ tay nhỏ bé của Triệu Đường Diên. Một tay còn lại luồn vào trong lớp áo của cô, bóp lấy một bên bầu ngực và vân vê đầu nhũ hoa xinh xắn của cô.

“Đừng…” Những lời mắng chửi anh của Triệu Đường Diên đều trở thành những tiếng rên rỉ.

Bầu không khí đã dần thay đổi, nhiệt độ trong xe lại đang tăng cao. Chu Trầm cũng dần mất đi lý trí.

Cả người anh hầu như đều đè lên trên người Triệu Đường Diên, hôn từ môi một đường trượt dần xuống dưới cổ. Anh vén lớp áo của Triệu Đường Diên lên, để lộ ra hai bầu ngực không hề có gì che chắn.

Anh đỏ mắt vỗ nhẹ vào bên ngực phải, nơi đó cũng theo động tác của anh mà nhẹ nhàng lắc lư theo.

“Chu Trầm! Anh đừng động vào tôi!”

Triệu Đường Diên càng nói như thế thì hành động Chu Trầm càng dung túng lấn tới. Anh vùi đầu vào gặm rồi cắn đầu nhũ hoa của cô, cảm nhận núm vú trong miệng của mình cũng đang ngày càng trở lên cương cứng gắng gượng.

Một tay kia cởi cúc quần jean của cô ra, ngón tay giữa luồn vào trong lớp quần lót chọc vào đúng nơi tâm hoa của cô.

Anh đối với những điểm nhạy của trên toàn cơ thể của Triệu Đường Diên đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Qua mấy lần mân mê chọc chọc, hoa huyệt nhỏ ấy đã tiết ra một thứ dịch ẩm ướt.

“Tránh ra!” Triệu Đường Diên đẩy vai anh ra.

Chu Trầm nhìn cô một cái, rút ngón tay đang dính đầy mật dịch ấy ra rồi cho thẳng vào cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô, cường ngạnh càn quét vào bên trong.

“Đừng…”

“Không thích sao?” Chu Trầm rút ngón tay dính cả mật dịch và nước bọt của cô tự cho vào miệng mình: “Anh lại thấy mùi vị này rất tuyệt đấy.”

“…” Triệu Đường Diên chỉ cảm thấy buồn nôn, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Xe đỗ ở cửa Quan Di quá lâu, phục vụ của bãi đỗ dù nhận ra là xe của tổng giám đốc nhà mình nhưng thấy bên trong không có động tĩnh gì nên vẫn là do dự tiến đến gõ vào cửa kính xe.

Âm thanh đột ngột ấy cắt ngang hành động của Chu Trầm, anh nhanh chóng kéo áo ngắn tay đang bị vén lên của Triệu Đường Diên. Sau khi đảm bảo không có điểm nào trên cơ thể cô bị lộ ra thì mới lạnh mặt hạ cửa kính ô tô xuống.

“Tổng… Tổng giám đốc Chu…” Phục vụ nhìn thấy cảnh tượng trong xe sắc mặt liền trắng bệch, lúc này mới ý thức được mình đã phá hỏng chuyện tốt của tổng giám đốc Chu.

Triệu Đường Diên núp ở dưới người Chu Trầm không muốn lộ mặt ra, người này không biết xấu hổ còn muốn kéo cô theo cùng.

“Cút.” Chu Trầm lạnh lùng nhìn cậu ta.

“Xin lỗi, xin lỗi tổng giám đốc Chu.” Phục vụ chạy đi bạt mạng.

Anh lại kéo cửa kính xe lên, ngay sau đó nghe thấy tiếng người bên dưới mình mắng một câu: “Không biết xấu hổ.”

Anh cười giễu cợt một tiếng: “Vì thế em có cần xuống xe không? Hay là chúng ta tiếp tục ở trong xe?”

Triệu Đường Diên kiểu: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gái bán hoa

Số ký tự: 0