Hắn

Phần 13

2023-03-31 03:54:00

Phần 13
Sáng hôm đó ai cũng dậy sớm để chuẩn bị cho cuộc hành trình lên bãi Dâu tắm, duy chỉ có hắn và Ngân thì vẫn vùi đầu trong chăn nệm. Nhiều lần Tú day và gọi Ngân nhưng nàng ậm ừ trả lời rồi quay ra ngủ tiếp, Tú hậm hực rồi chẳng buồn gọi Ngân thêm nữa. Mọi người thay đồ xuống tầng nhất ăn sáng.

Vừa khi mọi người đã xuống gần hết, Ngọc mới để ý:

– Ủa Ngân và anh Hoàng đâu sau chưa thấy xuống.
– Tú gọi mãi mà chả thấy Ngân dậy – Tú trả lời.
– Để Phong lên gọi Hoàng dậy – Phong nói.

Nói xong thì Phong đi ngay. Tú cũng xung phong lên kêu Ngân lần nữa. Một lát sau, Phong cùng hắn đi xuống, trông hắn có vẻ buồn ngủ, hai mắt thâm quầng.

Ngọc để ý ra điều đó trước tiên nên vọt miệng nói:

– Hoàng, bộ đi ăn trộm tối qua hay sao mà cặp mắt thâm quầng trong mệt mỏi hỉ.
– Tại lạ chỗ nên Hoàng ngủ không được. – Hắn trả lời.

Mọi người ăn sáng xong nhưng vẫn chưa thấy Tú và Ngân xuống, liền vội vã lên lầu xem, mới hay Ngân bị trúng gió ói mửa quá trời. Tú phải cởi hết áo Ngân để cạo gió cho cô nàng. Cạo xong thì cổ và lưng đỏ au.

Nhìn Ngân bệnh Tú có vẻ bùi ngùi:

– Có ai có thuốc cảm cho Ngân uống không?
– Anh có đây – hắn nói xong liền tức tốc đi lấy thuốc.

Ngân mệt lã vì tối qua quần cả đêm, sương mù có lẽ đã thấm vào mình nên giờ đây thân người Ngân như đang bị sốt gần 40 độ, nên uống thuốc xong thì vùi đầu ngủ tiếp. Nhưng chuyến đi bãi Dâu không vì thế mà thay đổi, chỉ riêng Tú xung phong ở lại để chăm sóc cho Ngân. Hắn cũng rất muốn làm điều đó nhưng sợ mọi người biết được mối quan hệ của hắn và Ngân nên đành phải theo họ đi chơi.

Từ đầu chuyến đi chơi này, Tân lúc nào cũng kè kè kế bên Ngọc. Tân là anh chàng hiền hậu, học giỏi và chính bởi vì thế anh chàng mới mang cặp mắt kính dày cui. Tân đã để ý Ngọc từ ba năm qua rồi và nay cũng không còn e dè mà tỏ tình đối với Ngọc. Ngọc thì vẫn coi Tân như một công cụ tô thêm sự kiêu hãnh về vẻ đẹp của nàng. Nàng đâu có dại gì mà an phận với một người trong cái tuổi mới lớn này, nhan sắc mặn mà nhiều người đeo đuổi thương yêu. Cũng như Tân, biết bao nhiêu chàng trai trong trường nàng đều ngắm nghía tới mong được gần gũi với Ngọc may ra có cơ hội được nàng chiếu cố, nhưng đều bị Ngọc cho số de.

Được mệnh danh là hoa khôi của trường thì Ngọc tất nhiên rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan, hai mắt to như bồ câu, nhất là nụ cười duyên có lúm một đồng tiền làm điêu đứng bao chàng trai. Ngọc xuất thân từ gia đình Huế và lớn lên tại Sài Gòn nên có giọng nói pha rất dễ thương của hai vùng đô thành. Nàng cao 1m68, nên dáng người rất mảnh mai, chân cao và thẳng thon và dài tạo cho nàng có một tướng đi nhịp nhàng uyển chuyển. “Nhất dáng nhì da” cả hai nàng đều có. Da nàng trắng mịn như bông bưởi ai nhìn thì cũng mến thương.

Trong chuyến đi Vũng Tàu này Tân rất được may mắn vì có Ngọc bên cạnh. Lúc đầu Ngọc chưa có ý định đi, nhưng vào giờ cuối Ngọc nổi hứng nghe theo lời rủ rê của Như, bạn thân chơi từ nhỏ với Ngọc, nên mới quyết định đi. Tin đó tới tai Tân qua lời của hắn. Tân mừng như bắt được vàng vội vã xếp quần áo đi ngay tới Cây Xăng 12 hy vọng còn bắt kịp chuyến xe. Và rồi Tân đã không thất vọng, giờ đây được ở gần Ngọc, chăm lo chu đáo từ miếng ăn tới thức uống. Hân, Tín, Như và Phong thấy thế ai cũng phát tức cười cho anh chàng si tình này.

Còn hắn, ngày hôm nay đây hắn như người lơ lơ mất hồn, không tập trung chuyện gì hết. Đầu óc hắn đang miên tưởng tới Ngân, tới cái đêm hôm qua hắn đã cùng Ngân ái ân. Một cái đêm ái ân nam nữ thật sự mặn nồng trong đời của hắn. Hắn bây giờ không còn là con trai nữa mà đã là một người đàn ông thật sự, theo định nghĩa của hắn thì sự giao hợp của trai gái mới là mất trinh. Vậy trinh tiết của hắn chỉ vừa mới mất đêm qua thôi. Những gì hắn làm với con An, với Kim và với chị Lan chỉ là bề ngoài thôi, không kể là mất trinh được.

Hắn còn nghĩ là cảm giác mất trinh phải là vừa sung sướng và vừa đau đớn thì mới đúng vì thế, giờ đây hắn vẫn đang cảm thấy đau nơi đầu khấc, vậy rõ là sự thật rồi.

Hắn cũng biết là Ngân cũng đau lắm bởi vì tối qua hắn “làm” mạnh quá! Không biết giờ này cô nàng đã đỡ được chút nào chưa, hắn muốn về thăm hết sức nhưng không biết phải viện cớ gì để được đi, thấy mọi người ai cũng vui vẻ hắn không nỡ.

Vì mải mê suy nghĩ về Ngân và đang lo cho cơn sốt của Ngân nên không chú ý nhiều tới cặp mắt của Ngọc đang dán vào hắn.

Ngọc bước tới bên hắn:

– Hoàng, trông có vẻ buồn quá, có sao không?
– Không sao? Hơi nhức đầu thôi – hắn trả lời.

Nói xong thì hắn ngã đầu ra ghế lim dim cặp mắt như muốn tránh né cuộc đối thoại này. Ngọc lén nhìn hắn, nàng thấy hắn có nét ngộ, dễ thương, có thể nói là điển trai. Mặt xương xương, mũi cao, chân mày rậm và đặc biệt là mái tóc bồng bềnh rất lãng tử của hắn.

Tim nàng đập mạnh hơn.

Rồi chợt Ngọc giật bắn người vì có ai đó khều vai nàng:

– Làm gì đó Ngọc, sao giật mình vậy? – Tân hỏi…
– Đi đâu mà nhẹ nhàng thế, muốn hù chết người ta hay sao? – Ngọc phản ứng.
– Tại Ngọc lo nhìn cái gì đó, thả hồn đi đâu rồi…

Ngọc lúng túng trả lời:

– Ngọc đang nhìn phía bên kia đồi, có một ngôi nhà trắng cao không biết có ai ở không, à mà mặt trời lặn đẹp quá, mọi người hãy tới coi nè…

Ngọc đang cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác. Tân cũng không để ý gì về sự lạ lùng trên khuôn mặt Ngọc lúc bấy giờ.

Cảnh biển thật mơ mộng! Mặt trời lặn thật đẹp trên mặt biển tạo thành một khung trời màu đỏ hồng nhạt xen lẫn vài cụm mây trắng bay quanh như một bức phong cảnh thật đẹp, xa xa vài chiếc tàu buồm, phía trên thì từng đàn chim bay lượn. Cách đó vài bước thì Tín ôm choàng Hân từ phía sau, làm cho cô nàng hạnh phúc biết mấy nên luôn miệng mỉm cười.

Phong và Như cũng tản bộ dọc theo mép biển tay trong tay thật thân mật. Tân thì lúc nào cũng gè bên mình Ngọc không rời một bước, mọi vật thật là yên bình lãng mạn. Còn hắn thì sao? Hắn chỉ ngồi đó mang cặp kính râm lên, mắt hướng về phía mặt trời xa xa, to lớn, đang lặn dần, và đưa một cái nhìn vời vợi.

Hắn tự hỏi trong lòng giờ đây không biết Ngân đang làm gì…

… Bạn đang đọc truyện Hắn tại nguồn: http://bimdep.vip/han/

Ba ngày trôi qua bình thản và vui vẻ, nhờ có sự chăm sóc tận tình của Tú, Ngân đã khỏe hơn trước nhiều. Hôm đó mọi người cùng kéo nhau lên thăm tượng Phật Thích Ca, nhóm được chia ra từng tốp tham quang tùy thích và hẹn nhau năm giờ sẽ họp mặt tại tượng Phật nằm để trở về khách sạn. Như và Phong tách khỏi nhóm trước tiên, rồi đến Tân và Ngọc, rồi đến Hân và Tín.

Còn hắn thì lúc nào cũng kè kè sát bên Ngân nhưng kỳ thật lúc nào cũng có con kỳ đà Tú cản mũi. Hắn bực tức lắm không hiểu tại sao Tú cứ bám lấy hắn và Ngân, không để cho họ một phút nào riêng rẻ. Hắn đâm nghi là Tú bắt đầu thích hắn, nếu không tại sao cố tình không cho hắn gần gũi Ngân. Hắn trách thầm là con nhỏ thiệt phá đám, sao không đi với Hân hay Ngọc đi, nhưng rồi hắn cũng hiểu là Tú không quen thân với Hân và Ngọc lắm.

Không riêng gì hắn, Ngân cũng biết là Tú có điều gì không ổn khi nàng đi bên hắn, nhưng nàng cũng chưa dám công khai mối tình của mình với anh họ, nên cũng không dám hó hé gì cho Tú biết cả.

Chiều đó – sau khi đã tham quan khắp nơi, với những thắng cảnh tuyệt đẹp ở Vũng Tàu – mọi người đã bắt tập trung ở điểm hẹn đúng giờ, duy chỉ có Ngọc và Tân không thấy đến. Họ chờ, chờ hoài mà vẫn chưa thấy hai người, mặt trời từ từ lặn xuống núi, họ vẫn nán lại chờ. Đồng hồ đã lướt qua con số sáu rồi số bảy, hai tiếng rẫm rẫm vậy mà đã trôi qua. Dường như không ai còn kiên nhẫn nữa. Cuối cùng nhóm mới đề nghị chia ra đi tìm.

Như, Hân, Tú và Ngân về khách sạn trước với anh tài xế hy vọng gặp Ngọc và Tân ở đó rồi sẽ báo cho mọi người biết. Con lại Phong, Tín và hắn thì chia nhau tìm kiếm tiếp khắp bãi biển.

Ba người đi chia làm ba ngã đi khắp quanh, một lúc lâu, mà vẫn chưa tìm thấy.

Bỗng nhiên từ đâu Tân hớt hải chạy tới nói:

– Ngọc về chưa vậy?
– Chưa! – Hắn cùng Phong và Tín trả lời.

Tân thở gấp rồi nói:

– Hồi sớm Tân đưa Ngọc đi một vòng thấy nơi đây không đẹp mấy nên định đưa Ngọc đi nơi khác, theo lời đề nghị của Ngọc, chúng tôi cùng đón hai chiếc xe ôm đi tới phía bên kia đồi nơi có khu nhà trắng…

Tân với tay chỉ về hướng đó rồi tiếp:

– Dọc đường Tân bảo anh xe ôm ngừng xe để mua khóm. Lúc quay mặt trở lại thì thấy thằng xe ôm mất tiêu. Tân liền đón xe ôm khác tới phía bên kia đồi. Nhưng không thấy Ngọc ở đó. Tân bảo anh xe ôm đảo xe suốt buổi nhưng vẫn không tìm thấy, hết tiền nên Tân phải chạy bộ trở lại, đến giờ thì mới tới đây để báo cho mọi người biết.

Được tin ai nấy cũng sợ hãi, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để phân công.

Tín được phân chia về khách sạn báo cho mọi người, đồng thời báo luôn cho sở cảnh sát biết về sự mất tích của Ngọc. Trong lúc đó thì Phong, Tân và hắn cùng đón xe đi về phía bên kia đồi nơi có khu nhà trắng. Họ đỗ xe ở chân đồi.

Sau khi trả tiền cho xe ôm, hắn phân công cho mỗi người:

– Phong đi dọc theo mé biển phía dưới chân đồi. Tân đi xuống phố gần đó hỏi thăm tin tức xem có ai gặp được Ngọc, hay là biết tin tức vì mấy thằng xe ôm ở đây. Hỏi xem họ có biết về những vụ bắt cóc nào ở đây không? Tụi mình phải tranh thủ nếu đợi cảnh sát tới chỉ e muộn rồi. Còn Hoàng thì theo ngã này – hắn chỉ tay theo hướng lên đồi.

Nói xong thì mạnh ai đi theo hướng do hắn định sẵn.

Vội vã chạy lên các bậc thang do người địa phương làm để dẫn lên đồi nơi khu nhà trắng, hắn linh tính là có thể Ngọc bị bắt trên đó vì khu này vắng vẻ rất dễ dàng cho bọn côn đồ làm chuyện bậy và là hang ổ của tệ nạn xã hội. Nghĩ tới đó hắn bỗng rùng mình, bước đi cẩn thận hơn.

Leo được một chặng, hắn với tay bẻ gãy một cành cây, hy vọng có thể làm vũ khí tự vệ trong lúc cấp bách. Trời càng lúc càng tối, nhưng hắn vẫn nhắm hướng phía trước mà leo, thêm một chặng đường nữa thì tới đỉnh đồi, hắn tự an ủi trong lòng.

Gió trên này thật lạnh, bất giác làm cho hắn thấy một luồng gai ốc chạy dọc theo sương sống. Không còn dám tiến tới nữa, hắn nằm ngửa ra đất cách khoảng hai mươi bước với căn nhà trắng. Vừa thở hổn hển vừa mệt lại vừa sợ, hắn nghĩ thầm dẫu hắn có gặp hai tên xe ôm chở Ngọc như lời Tân kể thì liệu hắn có dám làm gì không, hay là bạo dạn làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không? Với lại hắn cũng cảm thấy sợ, vì nơi đây vắng vẻ rất có thể có ma.

Nghĩ tới ma, hắn quét mắt một lượt chung quanh tối đen như mực, duy chỉ xa xa có ngọn hải đăng chớp tắt chớp tắt như đom đóm…

Trong khi đó, Phong rảo bước theo mé biển không bỏ sót vật gì có thể tìm ra chứng tích của Ngọc. Tìm khắp nơi mong tìm kiếm ra được cái gì đó mà cũng còn chưa biết, Phong chỉ hy vọng công an tới kịp thời để ngăn chặn chuyện đáng tiếc có thể xảy ra.

Linh tính chuyện gì đó rất xấu sẽ xảy ra đối với Ngọc, Phong thấy hơi bồn chồn, cố giương cặp mắt trong bóng đêm lờ mờ ánh sáng hắt ra từ ánh trăng, nhưng vẫn không phát hiện điều gì ở bãi biển, Phong lại lần mò quanh bụi cỏ dại mọc dưới chân đồi. Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn không tìm ra điều chi lạ lùng, Phong mệt mỏi định quay đầu trở về thì bỗng Phong vấp té bởi một vật, lồm cồm ngồi dậy, lấy tay lần mò xem vật đó là gì. Trong bóng đêm Phong thấy đó là cái bánh xe Honda, lần mò thêm thì nhận rõ ra là chiếc xe Honda của ai đó vất tại đây.

Theo lời Tân kể thì hai thằng xe ôm hồi chiều chở Tân và Ngọc đi, thì chắc chắn đây là một trong hai chiếc xe đó, Phong ngẫm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hắn

Số ký tự: 0