Hắn

Phần 42

2023-03-31 03:54:00

Phần 42
Thế là thằng Quân đã được toại nguyện. Cái chuyện mà nó mong ước bấy lâu nay. Giờ đây nó vẫn nằm dã dượi trên bụng của người đó, nằm im bất động dư âm còn âm ỉ. Nó biết nó mệt lắm rồi! Nó chỉ cảm giác được hai bàn tay người đó vẫn đặt úp trên lưng rám nắng của nó vuốt nhè nhẹ xuống phía gò mông trắng phau mát lạnh rồi trở ngược lên tiếp tục động tác cũ.

Vuốt, vuốt. Thằng Quân cũng nuốt nuốt nước bọt theo từng cái vuốt ấy, nhưng chợt thấy đôi mắt nó nặng trĩu như bị một cân sắt đè trên mí mắt. Vậy đó mà! Nó cũng thường có cái cảm giác buồn ngủ này mỗi khi nó giải quyết xong chuyện con lợn lòng, với chính bàn tay của nó, với chính sự thầm kín khao khát yêu đương của nó…

Thằng Quân lim dim, nhiệt độ cơ thể bắt đầu hạ xuống, bên tai nó vẫn còn văng vẳng tiếng xe bên ngoài dường như đã thưa thớt, lâu lâu có một chiếc Sport vọt vù qua làm cho không gian yên ắng như đêm 30 chợt ồn ào khi giao điểm chợt đến. Nó thực sự bắt đầu đi vào giấc điệp, một tay nó vẫn còn để trên chỗ mà nó thích để, như ngày nào nó còn tấm bé chưa dứt sữa…

Không biết rằng nó đã ngủ đến bao lâu nhưng khi tỉnh dậy thì thấy trên người nó có trùm một cái mền mỏng, che ngang tới ngực. Tiếng nhạc văng vẳng từ cái máy cassette gần đó, bài “Mùa Thu Lá Bay”: Mùa thu lá bay anh đã đi rồi…

Nó ngóc đầu dậy, nhìn qua rồi nhìn lại để tìm xem người ấy đang ở đâu. Không thấy! Bên kia, phía dưới cánh cửa của phòng tắm, nó thấy hắt ra một vệt sáng nằm thẳng ngang. Tiếng nước xối ở bên trong hòa với tiếng hát nho nhỏ phụ theo bài hát từ trong máy cassette. Thằng Quân biết người đó đang tắm. Nó chợt mỉm cười nghĩ về chuyện mới vừa xảy ra đây thôi, trên cái giường nó đang nằm này, cùng với người phụ nữ đang tắm trong kia, ái ân cuồng dại. Nghĩ thế, thằng Quân tò mò cho tay xuống đùi của để mân mê cái thoi thịt mà vừa mới lúc nãy đây đã biết chui đầu vào ấy. Nó thấy hơi tự hào vì biết rằng từ nay nó không còn là một thằng nhóc mới lớn nữa, nó sẽ là một thằng đàn ông biết làm chuyện người lớn. Biết được chuyện vân vũ, biết ái ân, biết làm tình…

Gió bên ngoài chợt thổi lớn hơn qua cửa sổ, làm hai cánh vỗ vào thành tường những tiếng “lạch” “cạch”, thằng Quân thấy lạnh – biết là trời sắp sửa mưa – vội tung mền lên đứng tồng ngồng đi về phía cửa sổ định khép lại. Trên trời, ngàn sao lấp lánh lúc nãy dường như đã hết… dầu chỉ loe loét ánh trăng mờ ảo bị vầng mây đen che khuất hơn một nửa. Thằng Quân chợt chạnh lòng nhớ tới cái đêm đó, cũng vào thời tiết này, khoảng thời gian này, với những ánh sao và vầng trăng u tối này, có một gã thanh niên đội nón gin lụp xụp che nửa khuôn mặt chuẩn bị gọi chị chủ quán tính tiền, và ra về thì đâu đó có một gã to con bước vào, vừa đi vừa hát.

– Liên Tâm ơi! Liên Tâm ơi… Hic… Anh… nhớ em nhiều… lắm… hic!

Gã thanh niên quay mặt lại để nhìn xem tiếng nói đó phát ra từ đâu. Từ ngoài cửa bước vào là một gã say rượu lè nhè trong giọng nói, tiến thẳng về phía quầy nước nơi chị chủ quán đang tròn xoe đôi mắt đứng nhìn gã. Gã thanh niên ngồi gần đó như đoán ra sắp có chuyện gì rồi, linh tính gã báo cho gã biết là thế. Chuyện chẳng lành đâu! Nhưng lúc này gã vẫn quyết định ngồi im để xem tình hình. Nhìn chung quanh, ngoài gã ra thì không còn thấy ai hết. Thật ra thì quán nước đã đóng cửa cách đây hơn nửa giờ rồi, nên ai cũng về hết. Sở dĩ gã thanh niên còn muốn nán lại là chỉ vì gã muốn tỏ chút lòng thành giúp đỡ dọn dẹp cho chị chủ quán như mấy hôm gần đây gã hay làm.

Cô chủ quán vừa thấy gã say rượu bước tới quầy pha nước thì mở lời chào hỏi:

– Anh Sáu, trời ơi! Sao tới trễ quá vậy. Em dọn hết rồi. Nghỉ bán…

Gã say rượu được gọi là “anh Sáu” lè nhè cắt ngang:

– Anh mới nhậu với cái đám bạn làm ăn về… ghé ngang đây kiếm một ly nước giải khát sẵn thăm em luôn. Cà phê, sinh tố gì đó em pha đại cho anh một ly đi.
– Vậy hả, anh Sáu. Tiệm em đóng cửa rồi, hôm khác anh trở lại đi.
– Hả? Em nói gì nói lại cho anh nghe. Hôm khác trở lại hả… hic… em có biết anh lái xe từ đâu tới không? Anh đỗ đường từ tuốt bên kia tới đây thăm em, vậy mà em nỡ lòng kêu anh hôm khác trở lại. Sao em nhẫn tâm đối xử với anh Sáu vậy hả. Hic!

Cô chủ quán ôn tồn trả lời như sợ lỡ lời sẽ làm cho gã say rượu cáu tiết:

– Đâu có đâu, em dọn hết rồi. Bây giờ anh muốn uống thì em có nước ngọt nè. Mà… sao anh còn chưa chịu về. Giờ này đã trễ lắm rồi. Anh có lái xe, hay đón taxi? Vợ con anh sẽ trông đó.

Gã say rượu vừa nghe tới tiếng “vợ” thì hùng hùng hổ hổ:

– Vợ con hả? Còn lâu… hic… mẹ nó… nó bỏ tao đi theo trai rồi… đồ con đĩ lăng loàn mà… Được muốn đi thì tao cho đi… tao đéo cần.

Gã chợt đổi giọng mềm mỏng:

– Tao đéo cần vì tao đã có em cưng đây rồi. Em dễ “sương” quá đi thôi! Cho anh nựng một miếng coi!

Gã vừa nói vừa đưa tay về phía cằm của Liên Tâm, cô chủ quán vì lịch sự không muốn làm cho gã ngượng, chỉ đành đứng im. Thấy Liên Tâm không phản ứng, gã bèn nắm lấy vai của nàng kéo lại rồi vòng tay ôm choàng qua bả vai, thì thầm bên tai của nàng.

– Thật ra anh nhậu kế bên đây thôi. Số 8A1/D1 đường Thái Văn Lung nè. Cố tình chọn địa điểm đó để dễ dàng qua đây kiếm em… tâm tình.
– Từ đường Thái Văn Lung tới hả, vậy là anh xạo nữa rồi.
– Ghẹo em chơi chút vậy mà. Em biết mà nhớ em thì anh mới tới đây, con vợ anh bỏ anh rồi em cũng biết đó. Từ nay coi như anh là người đàn ông độc thân… nói theo tiếng của mấy thằng Việt kiều là còn “available” đó… nên tới đây… Mà em biết anh tới đây có chuyện gì không?
– Chuyện gì vậy anh?
– Thì chuyện con ngựa chứng đó?

Cô chủ quán ngây thơ:

– Chuyện con ngựa chứng gì?
– Thì em là con ngựa chứng đó.
– Anh nói gì em không hiểu.

Gã lại choàng qua eo ếch của cô chủ quán kéo ghì vào hông của gã, nói:

– Em biết anh đi nhậu quán nào không?

Liên Tâm miễn cưỡng trả lời:

– Quán nào?
– Quán “Ngựa Chứng”, có nghĩa là quán “Wild Horse” đó. Ngựa chứng là em, wild horse cũng là em. Em là con ngựa chứng, con ngựa bất kham của anh. Anh đã theo em mấy năm rồi… hic… không biết lúc nào mới khuất phục được em, được… cưỡi trên mình em.

Nói xong thì gã cười lớn. Giọng cười của gã thật đểu, thật dâm dục, lộ hẳn qua đôi mắt sòng sọc cứ nhìn chằm chặp vào cặp nhũ hoa của Liên Tâm.

Gã thanh niên nghe đến đây bèn nắm cái mũi nón đẩy nhẹ lên cao vừa đủ thấy cái tướng đồ sộ của gã say rượu đang chồm tới nắm lấy tay chị chủ quán vừa nói vừa sụt sùi, cũng không ngờ gã mới vừa cười đây thì lại khóc nhanh như thế, gã nói:

– Phải… anh theo em mấy năm rồi, tiền của anh không thiếu, sự nghiệp anh sáng lạng, vậy em chê anh điều gì, em nói coi. Em chê anh điều gì!
– Em không có chê… không hề…

Gã say rượu chộp lấy vạt áo trước ngực của Liên Tâm kéo ghì vào phía người gã, bất giác gã thanh niên ngồi đối diện bên kia phải nhổm mông dậy để xem xét tình thế, nhưng lại hạ thế ngồi y như cũ. Gã say rượu gầm gừ rồi bất thần cắt ngang lời nói của chị chủ quán:

– Không chê sao không chịu. Chịu đi! Chịu làm vợ của anh đi, em sẽ làm bà giám đốc, ăn sung mặc sướng, tội gì phải dầm mưa dãi nắng đi bán nước ngoài này cho cái tụi mọi nó chọc ghẹo. Chịu anh đi thì mụ vợ anh sẽ tức điên lên vì anh cưới được người vợ đẹp như thế này.

Gã vừa nói xong, chợt giật mình ngỡ rằng xung quanh đây còn có dân dao búa nào còn lai vãng, lỡ nghe được lời nói ngông cuồng của gã thì sẽ có chuyện chẳng đẹp đẽ gì, ít nhất cũng một sẹo trên má hoặc là cái xương sườn bị bầm tím. Vội vã nhìn khắp, gã chỉ thấy một người đội cái nón lụp xụp ngồi trong góc đưa mắt nhìn. Nhìn rất chăm chú. Gã say rượu phì cười rồi bỏ tay buông vạt áo phía trước của chị chủ quán ra, quay lại và đi thẳng về phía gã thanh niên. Vừa tới bên bàn, gã ôn tồn nói:

– Xin phép anh, cho tôi nói chuyện riêng với cô chủ quán một chút, nếu anh không ngại.

Gã thanh niên ngước mặt lên nói:

– À, tôi không ngại.

Vừa khi thấy gã thanh niên cất tiếng, giọng nói trong trẻo của một đứa học sinh, cùng khuôn mặt non choẹt không qua mặt được cặp mắt tinh đời của gã say rượu, gã chợt đổi giọng lật ngược, làm dữ:

– Nếu không ngại thì làm phiền đi nơi khác.
– Tôi còn đang uống…

Gã say rượu chợt quát to:

– Uống, uống cái gì! Mày biến ngay lập tức, rượu mời không uống, uống rượu phạt hả, nhóc con. Có tin là tao kêu công an tới còng đầu mày không hả. Chắc mày chưa nghe tên anh Sáu này sao!

Gã quát xong thì túm lấy vạt áo của gã thanh niên lôi ra ngoài. Đợi cho gã thanh niên lên xe chạy mất thì gã mới trở vào. Lúc này chị Liên Tâm đang chuẩn bị đóng cửa để ra về, lưng quay về hướng gã. Gã nhìn thấy, chợt thoáng lên một ý nghĩ cuồng bạo, dâm vật. Gã bất thần, từ phía sau, ôm chặt ngang lưng của cô chủ quán đẩy vào trong, tiện tay gã khép hờ cánh cửa cây lại.

Liên Tâm là thất thanh:

– Buông tôi ra, anh Sáu. Anh làm gì vậy?

Gã say rượu không nói năng gì chỉ ôm ghì lấy cô chủ quán, hôn dùi dập lên khắp mặt của Liên Tâm. Liên Tâm đưa hai tay yếu ớt ráng cựa quậy nhưng dường như không còn tư thế nào để làm chuyện đó, hai cánh tay – đã bị ép chặt vào lòng ngực đang thở hòng hộc của hắn – chẳng cụt cựa gì hết. Gã cứ tiếp tục hun hít khắp cổ. Mùi rượu nồng nặc xông ra từ cái miệng đầy hèm của gã, và cái lưỡi nham nhám nóng hổi làm cho Liên Tâm thấy lợm giọng. Biết chống cự mạnh không được, – vẫn trong tư thế bị động – Liên Tâm mở lời mềm mỏng:

– Anh Sáu à, làm ơn đi! Tha cho tôi… Anh làm vậy để làm gì. Chiếm đoạt được thì cũng đâu có sướng gì.

Gã nghe thế thì ngẩng đầu lên, tay vẫn còn ghì chặt lấy thân người của Liên Tâm để nắn nót:

– Dẫu sao thì còn đỡ hơn là không có.

Liên Tâm cố tình tỏ vẻ ôn tồn và như khuyên bảo:

– Biết đâu anh kiên nhẫn sẽ có kết quả, có thể sau này em sẽ thay lòng đổi dạ… yêu anh?

Gã say rượu trợn mắt, gắt gỏng:

– Nếu em thay lòng thì đã thay từ lâu rồi, thằng này cũng không dại gì chờ đợi thêm nữa. Chờ bao nhiêu đủ rồi. Đêm nay chỉ đành bắt em “cởi đồ thay dạ” cho anh thỏa mãn một lần trên mình em thì được rồi. Tha hồ cho con lợn lòng của anh sút chuồng nhé!

Gã nói xong thì đưa tay xé “rẹt”, nửa mảnh áo trên người của Liên Tâm rách toạc, lộ ra bờ vai và một phần ngực trắng nõn. Gã đưa tay mặt tham lam chiếu cố lên vùng đó, cùng lúc bàn tay kia gã đưa xuống dưới nhàu nát cái đũng quần dưới năm ngón thô bạo. Tội nghiệp cô chủ quán nhỏ bé bất lực dưới sức mạnh trâu bò của gã say rượu, chỉ ráng quằn quại để thoát ra khỏi sự cưỡng bức.

“Chạch”!

Liên Tâm bị gã gạt chân ngã sóng soài xuống đất, cùng lúc gã trở mình đè sấp lên người của Liên Tâm, dùng hai chân đè chặt lấy hai đùi của nàng, rồi đưa tay xé toang luôn mảnh vải còn lại trên người… Thế là Liên Tâm nằm trần trụi trên nền gạch mát rượi, hai tay đánh lên bây bẩy để chống cự làm cho cặp nhũ hoa rung rinh như cơn sóng. Trước cảnh tình khêu dật như thế, làm sao ai lại cam lòng đặng, gã thúp cái đầu ấn chặt lấy ngực nàng rồi lần mò cái miệng nham nhám râu mới cạo tìm kiếm cái nhúm nho nhỏ nằm ngay trung tâm bầu ngực căng phồng.

Gã chẳng khó khăn gì để tìm kiếm chính xác cái mục tiêu, và chẳng cần phải học hành gì để biết làm sao cho nó săn cứng. Liên Tâm trong tình thế này, bị kích dục trực tiếp ngay yếu điểm, dù muốn dù không nàng cũng không kiềm chế được sinh lý của mình. Sức chống cự của nàng dường như yếu dần, hai chân nàng dường như quều quào cho có lệ, lắm lúc dùng tay đẩy gã bật trở lên không, nhưng cái đầu gã cứ dán chặt xuống con mồi, thụp lặn trong điên dại trong bể dục, và đôi môi thâm sì vì thuốc lá của gã thì bấu chặt vào đầu núm tưởng chừng như cắt lìa nó ra khỏi da.

Chợt gã chồm người lên, đưa đầu gối trái kẹp chặt lấy cánh tay phải của Liên Tâm, tay phải của gã thì nắm chặt tay trái của nàng, đồng thời tay trái của gã kéo vội cái phéc mơ tuya xuống. Gã loay hoay một lúc thì đã cởi hết quần ra ngoài, rồi gã lại hụp xuống đè sát trên mình của Liên Tâm. Tuy nói rằng gã say rượu nhưng hình như gã còn mạnh hơn những lúc bình thường, có lẽ khi con thú bị đói dục nó sẽ dữ tợn hơn lúc nào hết!

Thế là gã nằm chẹt xuống, đưa hông chen giữa hai đùi nàng và đang lấy thế để làm nhục cô chủ quán. Tội nghiệp thay cho cô chủ quán nhỏ bé, nước mắt đã lã chã chảy theo khoét mắt rớt xuống sàn gạch, như con mồi non thút thít một cách tuyệt vọng trước nanh vuốt của loài dã thú.

“Bang!”

Một cái đánh bạt ngang từ phía sau vỗ mạnh vào sọ khỉ của gã. Gã bị đánh bung văng qua một bên. Lồm cồm gã ngồi dậy, nhìn thấy lờ mờ gã thanh niên đội cái nón sụp không ai khác hơn là cái gã vừa rồi bị đuổi đi, trên tay còn cầm một khúc gỗ.

“Bang!”

Thêm một cái móc từ phía dưới quật ngược lên, gã say rượu gục xuống sàn nhà, nằm im bất động. Gã đã xỉu.

Khi thấy gã say rượu đã xỉu, thì gã thanh niên kia mới hoàn hồn quay mình sang cô chủ quán. Lúc này Liên Tâm đang cuống cuồng chỉnh vấn lại áo quần đã rách bươm, tay ôm chặt lấy ngực ra vẻ thẹn thùng cố che bớt mảnh vải không đủ khép kín đôi gò bồng vun cao phù ra ở dưới kẹp nách.

Liên Tâm thì thào:

– Cảm ơn…

Gã thanh niên cúi đầu rồi lột nón ra, vuốt lại mái tóc cho ngay ngắn. Đến lúc này chị Liên Tâm mới thốt ra rằng:

– Ủa… vậy là… cảm ơn… em. Chị còn tưởng…
– Dạ, không có chi chị! Bây giờ mình tính sao đây chị?
– Thì báo công an đi. Lỡ rồi, đâu phải lỗi mình đâu.
– Vậy chị gọi cho công an phường đi. Đây! Áo nè chị mặc vô đi!
– Cảm ơn em! Vậy em mặc áo gì?
– Không sao! Em có mặc áo lót ở trong.
– Cảm ơn. Quên hỏi em tên gì?
– Dạ em tên Quân.
– Em Quân hả! Vậy mà có lúc chị còn tưởng…

Mỗi lần Liên Tâm nói tới đó, nghĩ sao đó thì không nói tiếp nữa. Chắc có lẽ còn mắc cỡ. Nhưng thằng Quân biết câu nói dang dở đó hàm ý rằng “có lúc chị còn tưởng nó là một chàng trai phong sương nào đó mà chị âm thầm để ý đã cứu chị”.

Từ cái dạo “sự cố” xảy ra thế, thì thằng Quân mới có dịp may được chị Liên Tâm chiếu cố, không ngờ giấc mơ hoang đường lại trở thành điều thực tế. Và mới đó thôi thì cũng gần cả tháng rồi, thằng Quân cũng đã “cặp” với chị chủ quán hơn nửa tháng rồi. Theo nó nghĩ thì là vậy chứ chị Liên Tâm có coi nó là “kép” hay không thì còn chưa biết. Thật ra thì thằng Quân chỉ đi chơi với chị Liên Tâm có một lần thôi: Ở Công Viên Nước chỉ là một chuyện tình cờ thôi. Ngoài ra thì hơn hai tuần nay nó chỉ đến quán của chị như là địa điểm để hò hẹn và như cũng thầm bảo vệ cho chị dù biết rằng nó không có khả năng đó, nhưng ít ra nó tin rằng có mặt nó ở bên chị thì vẫn yên tâm hơn.

Thằng Quân khép cửa sổ lại, gió bên ngoài lộng mát cộng với hơi mưa phùn hắt vào gương mặt làm cho nó tĩnh hẳn ra, và trở lên giường, kéo mền đủ che kín ngang lưng. Nằm chờ. Không biết thằng Quân chờ cái gì? Bên kia nhà tắm, tiếng nước đã tắt và bây giờ chỉ còn tiếng sấy tóc. Thằng Quân biết rằng chốc lát nữa đây chị Liên Tâm sẽ trở ra, và nó sẽ lại được ôm chầm lấy chị, hun lên khắp thân thể của chị để thỏa cái lòng của thằng con trai mới lớn luôn khao khát sự yêu đương nồng cháy.

Vậy mới chứng minh được sự suy đoán của nó không lầm, nó cũng có sức quyến rũ của một đấng nam nhi lắm chứ bộ! Nó cười thầm… vừa nghĩ tới đó thôi thì tiếng “lắc cắc” vang lên, cánh cửa phòng tắm mở ra, thằng Quân chợt thấy người nó nóng rang, mình cứng như đá, hơi thở nó lại gấp gút… Trước mặt nó là chị chủ quán trong chiếc áo satin ngủ màu đỏ mỏng, không đủ sức để cản lại đôi núm vươn thẳng về phía trước, đang tiến gần về phía nó.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hắn

Số ký tự: 0