Hành trình xuyên không

Phần 21

2021-09-23 22:29:00

Phần 21
Qua kinh nghiệm vài lần bị xách cổ ném đi thì lần này Đức đã có kinh nghiệm hơn, hắn chủ động sử dụng Linh Lực để tiếp đất thuận lợi mà không bị ê mông như lần trước.

Loanh quanh một hồi, hắn mới nhìn thấy trước mặt hắn là một dãy nhà dài chục thước, 3 tầng xếp lên nhau kéo dài tới cuối Tử Cấm Thành, các ánh đèn cũng những tiếng nói rôm rả phát ra từ khắp nơi trên các phòng, khung cảnh lúc này có phần náo nhiệt.

Hắn mải mê một hồi rồi cũng trở về với thực tại, tay hắn đang cầm một tấm bảng bằng gỗ to ước chừng ba ngón tay, trên đó có khắc con số 6969, hắn vừa cầm vừa đi nhìn từng phòng xem có phòng nào phù hợp với con số này hay không.

“Aizz, thật là một đêm cực khổ a, may là ta có chuẩn bị trước…”

Hắn đứng lại, mồm lẩm bẩm khẩu quyết gì đó, mắt hắn nhắm lại, lẩm bẩm câu gì đó lần nữa, bất ngờ hắn mở rộng một con mắt ra, một màu sáng đỏ rực tỏa ra kỳ dị, trong tầm mắt hắn bây giờ các tòa kiến trúc xung quanh như một cái mê cung thu nhỏ, hiện rõ từng chi tiết như ban ngày. Hắn đảo mắt một vòng tìm tới con số 6969.

“Đây rồi”. Đức hô khẽ lên một câu. Hắn nhún chân một cái bay lên tầng hai, rồi tầng ba, chân vừa chạm đất hắn lại tiếp tục nhún nhẹ thêm một cái, thân ảnh lướt đi như bay dọc hành lang, tới cuối dãy nhà thì dừng lại, để lại sau lưng hắn một vệt đỏ mập mờ kéo dài.

“Quả thật vừa qua luyện tập cùng Long Tiêu Hồn đại nhân không uổng, tới cả Vô Ảnh Hành Không cũng mạnh lên một bậc.” Hắn dừng lại nhìn ra quãng đường hắn vừa di chuyển mà cảm thán, không uổng công tu luyện cực khổ như vậy.

Cộc…

Rầm… bụp…

“Ui da…”

Đức vừa gõ cửa được một tiếng thì đột nhiên cánh cửa mở ra, kèm theo đó một cánh tay thò ra túm cổ hắn kéo vào trong phòng khiến hắn đau đớn kêu lên một tiếng.

Hắn xoa xoa cái đầu vừa nhìn lên nói: “Biết là ta đẹp trai rồi nhưng đâu cần phải gấp gáp như vậy chứ, từ từ rồi cũng tới lượt mà.”

Hắn nhìn lên người này với ánh mắt dâm dê đê tiện, mồm lẩm bẩm trách móc nàng… nhưng chưa được vui là mấy thì…

“Là ngươi?”

“Sao, không được là ta à?” Nàng chừng mắt trống tay hỏi lại.

“Được, nhưng mà tại sao ngươi lại ở đây được?” Đức vẫn bàng hoàng không tin vào mắt mình người đang đứng trước mặt hắn lúc này.

“Hừ, ngươi quá khinh thường ta rồi a, tính ra ngươi nên gọi ta một tiếng sư tỷ đấy.” Nàng càng chả xem tên này ra gì, nói một câu đương nhiên với tên này.

“Long Tiêu Hồn, tại sao sư muội của ông lại ở đây, chuyện này là như thế nào?” Đức khó hiểu lôi Long Tiêu Hồn ra chất vấn, hắn từ đầu tới cuối không nhìn thấy nàng ở Quốc Tử Giám cùng đám môn sinh.

Long Tiêu Hồn cũng ngao ngán, chậm rãi nói ra: “Chuyện này thì phải nói từ lúc ngươi bắt đầu đến Hoàng Thành, lúc đó sư muội ta đã đòi bằng được vào cùng ngươi, để xem ngươi có tài cán gì mà ta lại để mắt tới ngươi tới vậy. Từ khi ngươi thi xong ba phần thi thì muội ấy đã tin vào mắt nhìn của ta, rồi lấy tấm lệnh bài của ta đưa cho Minh Triết làm vật tín, sau đó muội ấy đã một nhờ một tay hắn sắp xếp mọi thứ để ngươi tới đây gặp muội ấy, tấm lệnh bài đó khi xưa ta và Đế Thích Thiên giao kèo, ta giúp hắn một việc, bù lại hắn đưa ta tấm bài này, có thể dùng nó thay mặt hắn làm mọi việc, trừ những thứ trái với đạo lý, nghịch thiên ra thì không gì không thể. Và ta nói với ngươi, ngươi cũng bỏ cái suy nghĩ dâm dật ấy ra khỏi đầu ngay, bằng không ta cho ngươi tổn hại linh hồn, theo ta tới địa ngục.” Nói xong Long Tiêu Hồn để lại cho hắn một câu nói đầy chết người rồi lại trở lại hải thức của hắn.

“Ực, vậy thì sau này xin sư tỷ chỉ dạy.” Đức run rẩy nuốt xuống một ngụm nước bọt, chắp tay cúi đầu gọi nàng hai tiếng sư tỷ.

“Hừ, lại là sư huynh ta nhiều chuyện, được rồi, ngươi đêm nay tạm ra cửa nằm ngủ cho ta, đừng có ý đồ gì, ta biết được sẽ cho ngươi làm thái giám, hơn nữa bây giờ ta sẽ đi tắm, ngươi không tin ta thiến ngươi thì cứ đi theo.”Nàng ném cho Đức ánh mắt cảnh báo rồi tiến vào trong, để mặc hắn ở đó hoang mang nhìn theo.

“Aizz da, sao số của ta nó khổ thế này, cứ tưởng mình là thợ săn, ai ngờ lại là con mồi…” Hắn chán nản nói một câu. Sau đó cũng không dám ở trong phòng, hắn khẽ mở cửa ra ngoài ngắm trăng, đồng thời cũng xem lại thời gian qua hắn đã tu luyện được những gì.

“Để xem nào, lần trước tu luyện dị Hoả xong công pháp của ta đã tiến bộ, mặc dù tu vi vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng bù lại, Vô Ảnh Hành Không cùng với Vạn Kiếm Quy Tông kết hợp với Ma Kiếm đã mạnh lên rất nhiều, hơn nữa hiện tại Thôn Thiên Thần Địa tầng một cũng có dấu hiệu to lớn hơn, Linh Lực nó bù lại phải nói chỉ kém Linh Dược của Yến Nhi đôi chút thôi, tuy vậy vẫn là quá đủ với ta.” Đức ngồi ngẫm nghĩ lại thời gian qua hắn đã tiến bộ bao xa, không ngờ lại có thu hoạch lớn tới vậy, con mắt tà dị của hắn đang vui sướng tỏa ra màu sắc kỳ quặc đến lạ.

“Cũng phải nói tới lần trước thi đấu cùng tên khốn Không Vũ đó, không phải là ta muốn ra oai đôi chút thì đã không dùng tới Hồn Kỹ rồi, theo Thiên Thư thì Quân Lâm Thiên Hạ có bốn tầng, tầng thứ nhất ta đang sở hữu là Thiên Đế Chí Tôn, gia tăng thực lực hiện tại lên một cảnh giới khác, nhưng không thể sử dụng nó quá nhiều, vừa là quá dễ thu hút kẻ khác dòm ngó tới, hơn nữa lại còn hút Linh Lực kinh người, vẫn phải cảm ơn Yến Nhi đã cho ta chút Linh Dược rồi, khà khà…” Đức cười tà tỏ ra vẻ mặt đắc ý vô liêm sỉ của hắn, một chút là nửa vườn hay sao?

“Chỉ có Bát Quái Quyền là mạnh lên trông thấy, chiêu thức này vừa dễ dùng, tiêu hao Linh Lực không đáng kể, lại còn không quá ba hoa. Quả nhiên là bí kỹ của Long Tiêu Hồn đại nhân, không có thứ gì là yếu cả. Khó ở đây là muốn luyện tập mạnh hơn, sử dụng triệt để chiêu thức này tới cảnh giới cao nhất quả là khó a, một chiêu Linh Cấp Cực Phẩm không phải dễ dàng gì, nếu tên nào biết được chiêu này mạnh tới vậy chắc ta đi đời nha ma rồi, phải cẩn thận hơn mới được, giờ mà chết là uổng bao nhiêu công sức.” Đức vừa nói vừa khẽ rùng mình một cái, tên này coi trọng mạng sống hắn hơn là vàng a. Cũng phải, mấy ai may mắn như hắn có tới hai mạng, chết đi sống lại trùng sinh một lần nữa đâu.

“Lôi Hỏa Tiêu Hồn Chưởng cùng với Lục Mạch Thần Chưởng, hai chiêu này quá mức bá đạo, nếu như không phải lúc sống chết ta nhất quyết không dùng tới…” Đức trầm ngâm điểm lại những thứ hắn đang có một hồi lâu, đột nhiên sau lưng hắn cánh cửa mở ra…

“Ta nhớ là đâu có đuổi ngươi ra ngoài đâu, sao ngươi lại đứng đây thất thần cái gì?” Nàng từ trong nhà bước ra thấy Đức đang đờ người đứng đó, như thể hiện tại tên này đã hồn lìa khỏi xác.

“Aizz da, sư tỷ đó à, ta cũng không có chuyện gì, mà chả phải ngươi cũng nói cho ta biết cái tên đi a…” Đức vẫn đứng đó quay mặt ra xa nói, những lúc thế này Thiên Thư lại không cho hắn bất kỳ thông tin nào.

“Ngươi đó, nói chuyện với ta cũng nên quay cái mặt lại chứ?” Nàng khó hiểu nói ra, tên này không lẽ đang khinh thường nàng?

Đức lúc này hồn mới về tới xác, vừa rồi hắn đã thi triển Thiên Lý Vạn Nhãn ngắm gái phòng kế bên, nhưng không may là hắn chỉ có thể thấy được kiến trúc tòa nhà chứ không thể nào nhìn rõ người bên trong, đúng là Quốc Tử Giám, đến quyền riêng tư của từng người cũng được bảo mật rất tốt.

Hắn quay đầu lại nhìn vị sư tỷ của mình, đập vào mặt hắn là cặp đào tiên to tổ bố thằng ăn mày, một lớp áo đang ra sức níu kéo nó lại không để nó rơi ra ngoài, mặt hắn lúc này đang rất gần mặt của nàng, mắt nàng mở to tròn nhìn hắn với ánh mắt ngây thơ vô tội, má nàng không phấn mà hồng, đôi môi đỏ mọng tìm chồng để hôn.

Đức thấy cảnh này không ổn, hắn vô thức lùi lại vài bước, lắc đầu lia lịa định thần lại. “Sư… sư tỷ là người sao?”

“Lại hỏi ta câu này, không phải là ta thì là ai?” Nàng vô thức nói ra, khó hiểu tên này cớ sao cứ hỏi nàng mãi một câu này.

Đức vẫn chưa tin vào mắt mình, hắn đưa tay lên xoa xoa con mắt của hắn, đặt tay lên chán một hồi, sau đó hắn lại đưa tay qua chán của nàng đặt, hắn vẫn đang kiểm chứng xem mình có bị hoa mắt hay gì đó không.

“Ngươi làm cái gì vậy? Điên hả?” Nàng thấy tên này nãy giờ toàn làm ra những hành động điên rồ, nàng bực tức nói ra.

“Không phải lúc nãy ta còn thấy người nhỏ xíu mà, sao ra lại…” Hắn lắp bắp nói ra, một bên con mắt đảo lên đảo xuống ngực nàng tính toán đo lại hình dáng của nàng lúc tối hắn vừa gặp.

Lúc này nàng mới nhớ ra, từ lúc hắn gặp nàng tới lúc Hợp Hồn cùng Long Tiêu Hồn, hắn nào đã được nhìn thấy hình dáng thật sự của nàng bao giờ, lúc mới gặp thì nàng là loli, giờ lại là ma ma, bố ai mà nuốt nối với lượng thông tin thay đổi nhanh tới như vậy.

“À, ta quên chưa nói với ngươi về chuyện này, năm xưa ta cùng sư huynh giao đâu với một tên yêu nghiệt cực kỳ mạnh, do ta thay sư huynh đỡ một chiêu của tên đó nên xương cốt ta đã nát vụn, lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch đứt rời, để giữ lại thân thể còn nguyên vẹn, sư huynh ta phải dày công hàng trăm năm, tìm kiếm xương Tiên Hồ và 5 loại Thánh Dược để ta có thể tạo lại thân hình. Hiện tại ta chỉ có xương của Tiên Hồ, còn năm loại Thánh Dược vẫn còn thiếu tới hai thứ nữa nên đó là lý do ta bị thay đổi hình dạng như vậy, vả lại chỉ những lúc ta tiếp xúc gần với nam nhân và khi đêm xuống mới có thể trở lại hình dáng ban đầu mà thôi.” Nàng rơi vào trầm tư kể lại chuyện không may năm xưa cho tên này nghe.

“Tiên Hồ, Thánh Dược? Những thứ này ta chưa từng nghe tới bao giờ, đó đều là những thứ khó kiếm như vậy sao?” Đức đặc biệt mù đặc thông tin này, không hiểu sao những lúc quan trọng thì Thiên Thư lại câm như hến, nó không hề cung cấp thông tin gì cho Đức cả.

“Còn phải hỏi sao, những thứ này chỉ tồn tại trên Tiên Giới, chính vì nó cũng là nguyên nhân huynh ấy bị thiệt mạng…” Nói tới đây nàng nghẹn ngào không thôi, cũng chính vì nàng mà Long Tiêu Hồn bị đánh cho còn đúng cái nịt, dư ảnh tàn hồn của hắn cũng may mắn không bị đánh nát, chờ đợi Đức tới để tiếp tục tồn tại dưới thân thể của hắn.

“Tiên Giới, ngoài Việt Long tinh cầu này ra còn có một thế giới khác hay sao, sư tỷ có thể nói rõ cho ta biết được không?” Đức càng nghe càng là tò mò hơn, trong đầu hắn liên tục gọi Thiên Thư và Long Tiêu Hồn nhưng hắn chỉ nhận lại là sự lặng im.

“Những truyện này ngươi không nên biết quá sớm và quá nhiều, sau khi ngươi đủ sức mạnh thì ngươi tự khắc hiểu ra. Và ta tên là Nhược Vũ, sau này cứ gọi ta là Vũ sư tỷ là được, còn giờ đã muộn rồi, ta đi ngủ đây, ngươi ngủ sớm mai còn nhập học.” Nhược Vũ sau một hồi tưởng nhớ, nàng nghĩ đây không phải lúc để cho tên này biết quá nhiều nên đánh bài chuồn, để mặc Đức đang ôm một bụng câu hỏi bơ vơ đứng đó.

“Thiên Thư, Thiên Thư, ngươi lên đây cho ta” Đức quá bí bách, làm sao hắn có thể ngủ khi Nhược Vũ vừa cho hắn biết một lượng thông tin khổng lồ không có hồi kết như vậy được.

“Ngươi gào lên cái gì, đây chưa phải lúc ngươi nên biết những thứ đó, biết quá sớm sẽ không tốt, nhưng để người có thể ôm bụng đi ngủ ta sẽ tiết lộ cho ngươi một điều.” Thiên Thư bực mình nói lớn, tên này đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, tấm chiếu mới trong làng tu chân mà.

“Về bộ xương mà Nhược Vũ đã nói, Tiên Hồ là một loài Cáo nguyên thuỷ, nó so với các Yêu Thú ở Việt Long cầu này thì như đá vụn với kim cương vậy, Tiên Hồ đã tồn tại hàng triệu năm, không, không thể tính số năm với nó, nó gần như đã tồn tại ngang với trời đất này, từ da thịt, xương cốt, thậm chí là một sợi lông của nó cũng là thứ đủ để cả tinh cầu này xảy ra tranh chấp, Long Tiêu Hồn năm xưa đã liều mạng một mình tìm cách lên Tiên Giới, lấy mất một cánh tay của một con Tiên Hồ đã chết về chế phục xương cốt cho Nhược Vũ, không lâu sau Tiên Giới phát hiện có người lấy một cánh tay này đã sai Thiên Binh xuống, nhưng điều luật không cho phép Tiên Giới có thể tùy tiện qua lại giữa cả tiểu tinh như Việt Long cầu này, vì vậy họ đã dùng một cách khác nhưng ngươi không nên biết. Còn về năm loại Thánh Dược thì lúc đi ngang qua nơi ở của một vị Tiên Nhân, Long Tiêu Hồn đã thấy một vườn cây đầy những hoa quả kỳ dị, những cây này không hề có hình dáng bình thường, mỗi quả nó mọc ra đều là một trong những bộ phận của cơ thể, hắn đã tiện tay lấy được ba thứ đó là Xích Mộc Tâm tương ứng với tim, Lưu Tỳ tương ứng với phần ruột, Thanh Can tương ứng với gan, các thứ thiếu còn lại là Nhị Phế là phổi và Kình Thận là thận, ngoài ra muốn khắc phục hoàn toàn thì cần có thêm Kinh Lạc Chủ Trị để thay thế toàn bộ huyết mạch của Nhược Vũ hiện tại, giúp nàng không bị chứng biến lớn hóa nhỏ như bây giờ. Đó là toàn bộ những thứ ta có thể cho ngươi biết, còn cách làm thì ngươi dần sẽ rõ.” Nói xong Thiên Thư lại lặn mất, có lẽ nó đã cho Đức đủ những thứ hắn cần biết, không nên cho hắn biết quá nhiều.

Đức nghe một hồi mà não hắn như muốn nổ, những thứ vừa rồi Thiên Thư giải thích hắn nào đã nghe tới bao giờ: “Quả thật những thứ này ta không nên biết quá nhiều, toàn là những thứ trên trời dưới biển a, nhưng ta quả thật muốn du hành tới Tiên Giới một chuyến, dù cái giá nào ta cũng trả.” Đức trong lòng tỏ ra quyết tâm lớn, hắn nghe hai từ Tiên Giới mà trong lòng như hóa điên, thật sự nơi này tồn tại một thế giới như vậy?

“Nhược Vũ sư tỷ, nếu là Long Tiêu Hồn đại nhân không được thì để ta, ta sẽ thay ngài thực hiện ước vọng này.” Đức tay nắm chặt, ánh mắt đầy khát vọng chinh phục nơi kỳ lạ này, nhưng con đường tới Tiên Giới không phải dễ, hắn liệu có thể vượt qua?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình xuyên không

Số ký tự: 0