Lăng Phong

Phần 73

2024-01-13 11:19:00

Phần 73: Tôn Khả, ngươi hỗn đản này
Nhìn bộ dáng Lăng Phong tràn đầy tự tin, vô luận là Công Tôn Chỉ Nhi hay là Tôn Khả, đều bị khí tràng của hắn trấn trụ.

Công Tôn Chỉ Nhi nhìn chằm chằm Lăng Phong một hồi, cũng không có đọc sách, trực tiếp mở miệng nói ra:

– Trang thứ 83!

Lăng Phong cười nhạt một tiếng, cũng không có trả lời ngay, mà là ngồi xổm xuống, nhặt lên một nhánh cây, lúc này mới chậm rãi đáp:

– Lúc bắn mục tiêu cự ly xa, phải chú ý tốc độ gió, không khí độ ẩm, lúc mở cung, mũi tên hẳn là có chút đi lên, bởi vì mũi tên bắn ra đằng sau, sẽ hình thành một cái đường vòng cung…

Lăng Phong nói nội dung trong trang thứ 83 ra, mà lại, lúc trả lời, hắn cầm nhánh cây, bắt đầu vẽ ở trên mặt đất.

Khi Lăng Phong nói xong, trên mặt đất xuất hiện đồ án sáu người, đây là động tác bắn tên.

– Cái này?

Tôn Khả nhịn không được mở to hai mắt, Công Tôn Chỉ Nhi cũng hơi kinh ngạc, miệng nhỏ đỏ hồng, cũng bởi vì kinh ngạc mà có chút mở ra, nàng lập tứ mở thư tịch ra, phát hiện đồ án Lăng Phong vẽ, chính là đồ án trên trang 83.

Đồ án trên thư tịch này, đều là Tôn Khả trợ giúp vẽ cho Công Tôn Chỉ Nhi, văn tự đánh dấu và giải thích, thì là Công Tôn Chỉ Nhi tự viết.

Công Tôn Chỉ Nhi rất nhanh liền lấy lại tinh thần, lại tiếp tục hỏi Lăng Phong nội dung vài trang, Lăng Phong đều có thể nói nội dung trong trang đó, mà lại đều có thể vẽ ra đồ án trên trang đó.

– Rất tốt, không nghĩ tới, trí nhớ của ngươi dĩ nhiên cường đại như thế!

Nghiệm chứng hoàn tất, Công Tôn Chỉ Nhi cũng nhịn không được khen ngợi Lăng Phong một câu.

– Ta dựa vào, Lăng Phong ngươi ngưu bức nha! Ta trước đó thế nào liền không có phát hiện ngươi còn có thiên phú này đâu?

Tôn Khả nhịn không được mắng một tiếng, dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Lăng Phong.

– Tốt, đã như vậy, vậy ta hiện tại liền bắt đầu dạy ngươi cơ sở bắn tên!

Công Tôn Chỉ Nhi nói xong, sau đó quay người cầm trường cung cùng ống tên lên, đưa cho Lăng Phong.

Lăng Phong đầu tiên nhận lấy ống tên, treo ở trên thân, sau đó mới đưa tay nắm chặt trường cung kia, thanh trường cung này rơi vào trong tay của hắn, hắn cảm giác đến rất nhẹ.

– Hiện tại ngươi trước hết bắn một tiễn cho ta xem một chút! Mục tiêu, chính là khối đá lớn bên ngoài 50 mét kia!

Công Tôn Chỉ Nhi hai tay vây quanh ở trước ngực, ngẩng đầu nhìn về một hòn đá màu đen đường kính đại khái nửa mét bên ngoài 50 mét, bởi vì giờ khắc này nàng rất gần Lăng Phong, Lăng Phong có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt phát ra trên người nàng, loại mùi thơm này, không phải mùi nước hoa, mà là một loại mùi thơm cơ thể Công Tôn Chỉ Nhi phát ra.

– Huynh đệ cố lên!

Tôn Khả cũng động viên Lăng Phong.

– Ừm!

Lăng Phong gật đầu, ngắm bộ ngực đầy đặn của Công Tôn Chỉ Nhi một chút, sau đó rút một cây vũ tiễn trong ống đồng, sau đó khoác lên trên giây cung, chậm rãi kéo một phát, lập tức liền kéo trường cung thành hình trăng tròn.

Công Tôn Chỉ Nhi hơi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Lăng Phong không sử dụng nội lực lại nhẹ nhõm kéo trường cung thành hình trăng tròn, nàng lập tức mở miệng chỉ điểm:

– Trường cung này, không sử dụng nội lực, có thể bắn xa nhất được 300 mét, bắn 50 mét, chỉ cần mở cung một phần ba là được!
– Tốt!

Lăng Phong gật đầu, sau đó thu một chút lực đạo, khi dây cung khôi phục lại một phần ba trạng thái, hắn để trường cung bảo trì tại trạng thái này, sau đó lập tức buông dây cung ra, vũ tiễn trong nháy mắt bắn ra ngoài.

– Hưu!

Vũ tiễn hóa thành một đạo tàn ảnh, bay đến phía hoàn đá, cuối cùng bay qua trên tản đá, cũng không có bắn trúng mục tiêu.

– Ai!

Lăng Phong có chút thất vọng, lúc đầu hắn còn tưởng rằng tiễn thuật rất đơn giản, nhưng lại không nghĩ tới liền một khối đá lớn như vậy đều không có bắn trúng, hắn biết rất nhiều cao thủ bắn cung, đều có thể bắn trúng một đồng tiền ngoài trăm thước, không ít người lợi hại, thậm chí có thể bắn trúng chim phi hành trên không trung.

– Chớ nhụt chí, ngươi vừa rồi mấy cái động tác, đã rất tốt, chỉ bất quá vừa rồi ngươi không có chú ý tới hô hấp của mình, lúc ngươi hô hấp, cũng sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của mũi tên! Mà lại không phải mới vừa để cho ngươi xem sách sao? Nếu ngươi đã nhớ kỹ, vậy sẽ phải học để mà dùng!

Công Tôn Chỉ Nhi mở miệng thản nhiên nói, nàng thế nhưng là một thiên tài tiễn thuật, cũng dạy qua không ít người, liếc mắt liền nhìn ra mao bệnh vừa rồi của Lăng Phong.

– Lăng Phong, ngươi thế nhưng là tốt hơn ta nhiều, ta lần thứ nhất bắn tên, chệch bia ngắm xa hai mét!

Tôn Khả ở bên cạnh nở nụ cười, kỳ thật hắn lần thứ nhất bắn tên, mũi tên chệch bia ngắm năm mét, nói là hai mét, đó là hắn giữ mặt mũi của mình.

– Ừm, đa tạ sư tỷ chỉ điểm!

Lăng Phong gật đầu, sau đó trong đầu nhớ lại yếu quyết trên sách.

Sau nửa ngày, Lăng Phong chậm rãi mở to mắt, một vòng tinh quang lấp lóe trong đôi mắt hắn, lần nữa rút ra một mũi tên, khoác lên trên giây cung, ngưng thần nín thở, sau đó mở cung, tiêu chuẩn, buông tay.

– Hưu!

Vũ tiễn trong nháy mắt bay ra, xuất hiện ở giữa tảng đá kia, keng một tiếng, văng lên một chuỗi hỏa hoa.

– A, bắn trúng!

Tôn Khả nhịn không được hoan hô lên, phảng phất vừa rồi người bắn tên là hắn, còn hưng phấn hơn cả Lăng Phong.

Công Tôn Chỉ Nhi quay đầu nhìn Lăng Phong, biểu lộ lập tức trở nên cổ quái, nàng cảm giác vừa rồi Lăng Phong tựa hồ biến thành người khác, bởi vì biểu hiện vừa rồi Lăng Phong, nhìn hoàn toàn không giống như là một tân thủ, nàng mở miệng nhàn nhạt nói ra:

– Không sai, lại mấy lần nhìn xem!

Lăng Phong gật đầu, vừa rồi một kích kia trúng mục tiêu, để hắn cũng tăng tinh thần, hắn tựa hồ cảm nhận được niềm vui bắn tên.

Hắn lại run rẩy một mũi tên, mở cung, bắn ra ngoài.

– Đùng!

Vũ tiễn lần nữa trúng mục tiêu.

Sau đó, Lăng Phong lại liên tục bắn ba mũi tên, động tác càng ngày càng thành thạo, mỗi một mũi tên đều chính xác trúng mục tiêu, mà lại cơ hồ đều là trúng cùng một điểm.

Nhìn thấy biểu hiện của Lăng Phong, Công Tôn Chỉ Nhi tựa hồ có chút không vui, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.

Tôn Khả cảm giác có chút không thích hợp, mở miệng đối với Công Tôn Chỉ Nhi hỏi:

– Công Tôn sư tỷ, ngươi thế nào?
– Tôn Khả, ngươi hỗn đản này, ngươi cảm thấy làm như vậy rất vui đúng không?

Công Tôn Chỉ Nhi mắng Tôn Khả một tiếng, lập tức quay người, đi đến bên người Lăng Phong, lôi trường cung cùng ống tên trên người Lăng Phong xuống, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.

Công Tôn Chỉ Nhi sở dĩ sẽ có biểu hiện như thế, là bởi vì dưới cái nhìn của nàng, Lăng Phong căn bản cũng không phải là một tân thủ, mà là một người đã biết cơ sở tiễn thật, nếu như là tân thủ, tuyệt đối sẽ không trong thời gian ngắn ngủi như thế, có tiến bộ lớn như thế.

Cho nên, Công Tôn Chỉ Nhi rất tức giận.

– Ai ai, Công Tôn sư tỷ, ngươi đừng đi nha!

Tôn Khả lập tức chạy đến sau lưng Công Tôn Chỉ Nhi, lớn tiếng kêu to.

– Chớ có tới, nếu không ta sẽ nhịn không nổi bắn chết ngươi!

Công Tôn Chỉ Nhi quay người, trong tay rút ra một cây vũ tiễn, khoác lên trên giây cung, mở cung nhắm ngay Tôn Khả, trọn bộ động tác của nàng như đồng hành vân lưu nước, một mạch mà thành, thể hiện ra cơ sở tiễn thuật vững chắc của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Phong

Số ký tự: 0