Lén lút

Phần 20

2021-10-14 22:33:00

Phần 20
Cô Ngọc Lan ngồi lại gần mùi hương của cô càng quyến rũ tôi hơn, tôi bắt đầu cảm thấy rạo rực trong người.

Cô Ngọc Lan nhắn: “Chiều sang nhà cô sớm chút nhé, cô phải về đây”

Tôi nhắn: “Về sớm thế ạ, còn chưa…”

Cô Ngọc Lan nhắn: “Cô có 2 tiết buổi chiều”

Tôi nhắn: “Vâng”

Cô Ngọc Lan nhắn: “Mở cửa”

Tôi mở cửa, nhìn ra ngoài, xóm trọ vẫn đóng cửa im ỉm, tôi ra hiệu cho cô đi ra, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng trọ rồi biến mất. Tôi đóng cửa, khoan khoái ngủ một giấc đến tận 2h. 4h chiều tôi sang dọn dẹp, không có ai ở nhà.

Nói đến dọn dẹp nhà cửa thì không thể thiếu được lau kính và lau màn hình TV, laptop. Lau kính thì dùng nước lau kính rồi, nhưng lau màn hình TV là cả một nghệ thuật rất nhiều người dùng nước lau kính đi lau màn hình TV, rất có hại, đặc biệt là TV đắt tiền, nhà ông bà nội tôi hay dùng khăn ướt để lau màn hình TV, kết quả là màn hình bị vệt đen, loang lổ nhìn rất xấu. Lau TV bằng cồn và bông mua ở hiệu thuốc là hiệu quả nhất, cồn dễ tẩy vết bẩn lại dễ bay hơi nên dùng cồn lau màn hình TV và màn hình Laptop.

Đang tưới rau ngoài vườn thì có tiếng mở cửa, và tiếng xe máy của cô Ngọc Lan đi vào nhà. Tôi tranh thủ tưới nhanh rồi chạy vèo vào trong nhà, chạy lên tầng 2. Cô Ngọc Lan vừa mới thay bộ đồ ở nhà, đi ra khỏi phòng ngủ: “Đi vào trong này đi”

Tôi đi theo cô vào trong phòng làm việc, cô ngồi ở bàn làm việc, tôi kéo ghế ở bàn làm việc của anh Lâm ngồi xuống.

Cô Ngọc Lan: “Cô vừa mới nghĩ lại, hình như là cô không giúp được em rồi”

Tôi hốt hoảng: “Tại sao ạ”

Cô Ngọc Lan: “Em thích con trai mà, phải không, cô là con gái, sao mà giúp được”

Cả căn phòng rơi vào im lặng, tôi và cô mải theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình không ai nói gì, tôi cảm giác như rơi vào bế tắc rồi, vụ đóng giả BD giờ này đang gây bất lợi cho tôi. Ngồi suy nghĩ một lát, tôi lại nảy lên một ý tưởng: “Hay là cứ thử xem, có một số trường hợp con gái vẫn thích nhau ấy, nó không phải là tình yêu đồng giới mãnh liệt cảm giác thích thích nhau thôi, họ vẫn có người yêu là con trai. Hoặc là kiểu như nào nhỉ, giống kiểu lưỡng tính ấy, phải rồi LƯỠNG TÍNH”

Cô Ngọc Lan: “Hay là thôi đi, việc này cô thấy sao sao ấy”

Tôi: “Lần trước em giúp cô như vậy, lần này cô không giúp em được một chút sao”

Cô Ngọc Lan: “Việc này… Để cô suy nghĩ thêm chút đã”

Tôi: “Em sắp thành Thái giám đến nơi, đợi cô suy nghĩ xong, em nhập cung làm Thái giám luôn rồi, chắc em không sống nổi nữa, haizzz” kèo theo một tiếng thở dài.

Cô Ngọc Lan: “Đừng suy nghĩ lung tung”

Tôi: “Chứ sao nữa, thành Thái giám là không còn cảm giác gì nữa luôn nam không ra nam, chuyển giới thành nữ cũng không được nữa, chắc em đi tu cho thanh thản”

Cô Ngọc Lan: “Thôi, đừng nói nữa, thế bây giờ cô giúp em như nào”

Tôi mừng thầm trong lòng: “Chỉ cần cô giúp em kích thích để nó cứng lên là được”

Cô Ngọc Lan: “Chuyện đó…”

Tôi: “Cô không phải lo, em không làm gì cô đâu mà lo, chỉ dùng tay cũng được”

Cô Ngọc Lan: “Dùng tay”

Tôi: “Vâng”

Cô Ngọc Lan: “Bây giờ, phải làm như nào”

Tôi: “Cô sang ngồi đây”

Tôi kéo ghế chỗ bàn làm việc của anh Lâm ra cạnh giường, tôi nằm lên trên giường.

Tôi: “Đây, như bác sĩ khám cho bệnh nhân thôi”

… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.pro/len-lut/

Cô Ngọc Lan đi ra gần cửa, “tách” đèn trong phòng làm việc tắt, cô kéo rèm cửa sổ lại nữa, căn phòng chỉ còn lại chút ánh sáng ban ngày yếu ớt. Cô tiến đến và ngồi vào chiếc ghế cạnh giường.

Cô Ngọc Lan cứ ngồi im đó, không làm gì hết. Tôi cầm vào tay cô, cô hơi giật mình rụt tay lại. Được một lúc tôi lại nắm lấy tay cô, lần này nắm chặt hơn, đặt lên bụng tôi, xoa xoa để cô quen một lúc, tôi bỏ ra để cô tự làm.

Tay cô vẫn cứ thế xoa bụng, tôi lại nắm tay cô dí vào bên trong quần, chạm vào một vật gì đó của tôi tay cô rụt mạnh lại.

Cô Ngọc Lan giọng run run: “Hay là thôi đi, cô không giúp được đâu”

Tôi: “Cô cứ coi mình là Bác sĩ là được rồi, em là bệnh nhân bị bệnh giai đoạn cuối cần cô giúp đấy, ngoài cô ra không ai giúp được”

Cô Ngọc Lan lại bàn lùi: “Không phải thuê “người yêu” được sao”

Tôi: “Nói yêu là yêu được ấy, bác sĩ nói là cảm xúc rất quan trọng, ở bên cô em thấy rất thoải mái”

Cô Ngọc Lan giờ đây im lặng không nói gì, phòng khá tối nên tôi cũng không thấy được biểu hiện gì của cô.

Hai tay tôi mò xuống tụt quần dài và quần đùi xuống ngang gối, tìm kiếm bàn tay của cô trong bóng tối, bắt lấy nó kéo vào gần người tôi.

Cô Ngọc Lan: “Đợi chút”

Tôi: “Em xin cô đấy, đợi cô, em sắp biến hóa thành Thái giám thật rồi”

Cô Ngọc Lan: “Đắp cái chăn lại”

Tôi: “Tối thế này vẫn cần đắp chăn ạ”

Tôi kéo cái chăn mỏng, đắp xuống thân dưới từ ngang bụng xuống đến chân.

Tôi kéo mạnh tay cô đi vào trong chăn, đi xuống phần thân dưới, khi chạm vào phần thân dưới, tay cô rụt kéo lại, nhưng tôi dùng cả 2 tay kéo tay trái cô giữ chặt, xoa xoa phần thân cậu nhỏ.

Cô Ngọc Lan giọng lí nhí: “Đau, bỏ tay ra”

Tôi: “Để im như này thì em thả”

Tôi từ từ thả lỏng tay vào cổ tay cô ra rồi buông hẳn, tay cô như một con robot xoa xoa như lúc tôi kéo vào vậy.

Tôi thay đổi chiến thuật: “Bác sĩ dùng ngón tay để vuốt ve nó đi”

Cô Ngọc Lan dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt vuốt vào phần thân cậu nhỏ.

Tôi: “Đúng rồi bác sĩ, đi lên chút nữa… đúng rồi… đi lên phần đầu…”

Tay cô thật mát lạnh, cảm giác thật sướng khoái, thoải mái vô cùng.

Tôi: “Bác sĩ giúp em xoa phần bên dưới nữa được không, chỗ hai hòn đó, phần đó bị tổn thương nhiều nhất đó”

Tay cô nhiệt độ tăng dần, kèm theo nhịp thở của cô cũng tăng lên.

Tôi: “A… Sướ… à không, thoải mái lắm bác sĩ ơi”

Nhịp thở của cô tăng mạnh lên, tôi có thể nghe thấy tiếng thở mạnh ra từ mũi của cô, tay cô đã rất nóng.

Tôi: “Đúng rồi, làm như đối với chồng mình ấy, như thế…”

Tôi cảm giác phần dưới đã hơi nóng lên, bắt đầu có phản ứng.

“Bốp…”

Một cái tát vào má của tôi khiến tôi hơi bất ngờ, một cái tát không mạnh, không nhẹ, khó diễn tả. Nếu sắp xếp nó theo 5 cấp, thứ tự tăng dần: Kiểu Tát yêu – > Tát nhẹ – > Trung bình – > Mạnh – > Bạt tai. Thì cái tát này ở mức trung bình, không làm tôi đau, không để lại vết hằn trên má, chỉ hơi đỏ, giống như một lời cảnh cáo mà thôi.

Cô Ngọc Lan: “Không được nhắc đến chồng cô”

Tôi: “Vâng, em xin lỗi”

Cô Ngọc Lan: “Hôm nay đến đây thôi, đi xuống nấu cơm đi”

Tôi buồn bã: “Vầng”

Khi nấu ăn xong xuôi, 2 vợ chồng cô dùng bữa như mọi khi, tôi vào dọn dẹp, anh Lâm đi ra phòng khách, tôi vào phòng bếp để dọn dẹp, cô Ngọc Lan cũng ở lại phụ tôi dọn, cô liếc nhìn tôi bằng một ánh mắt hơi khác mọi khi. Xong việc tôi lại ra về.

Hôm nay buổi trưa tôi đã nấu cơm nhiều, buổi tối chỉ cần nấu thêm mấy món đơn giản là ăn được luôn, đỡ phải tốn kém ra ngoài mua cơm hộp ăn.

Gần 4h chiều ngày hôm sau, tôi sang làm việc như bình thường, cô Ngọc Lan đang ở dưới tầng 1 uống nước cam ép, cô chia đôi, rót cho tôi nửa cốc. Uống ừng ực một hơi xong tôi lên tầng 2 để dọn dẹp, một lúc sau cô Ngọc Lan đi lên, nhờ tôi dọn giúp phòng ngủ của hai vợ chồng cô. Tôi rất ít khi được vào phòng ngủ này dọn dẹp, tôi không có chìa khóa phòng này, khi nào có người ở nhà yêu cầu dọn tôi mới được dọn, bình thường vợ chồng cô tự dọn.

Bắt đầu dọn dẹp các vật dụng, hút bụi, lau kính, lau đèn, lau tủ… Dọn dẹp xong, ngắm nhìn phòng ngủ này tôi chỉ biết mơ ước, bao giờ mới có phòng ngủ đẹp như này, chiếc giường khá to, đệm dày và cực êm, drap giường được trải phẳng phiu, sạch sẽ, bên trên, chính giữa là ảnh cưới rất to của hai vợ chồng đang cười rất tươi cô Ngọc Lan mặc một bộ áo cưới cô dâu trắng tinh, anh Lâm mặc vest, khung cảnh phía sau là một vườn hoa rất đẹp. Bên cạnh là bàn trang điểm với rất nhiều đồ trang điểm cả trên mặt bàn và trong ngăn tủ. Đối diện là tủ quần áo, bên cạnh có một cái gương dài để ngắm nhìn toàn thân khi thay đồ và nhiều vật dụng trang trí khác…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lén lút

Số ký tự: 0