Lén lút

Phần 23

2021-10-14 22:33:00

Phần 23
Có một cặp vợ chồng anh chị, khá thân với anh Lâm đến sớm để phụ giúp chúng tôi. Ăn lẩu không thể kể đến rau xanh. Sau một thời gian chăm bón, thì vườn rau nhà anh chị cũng đã xanh mướt, bắp cải với súp lơ đang lớn còn rau cải, hành, rau mùi đã bắt đầu cho thu hoạch rồi, được bổ sung vào món lẩu rau sạch. Tuy nhiên mấy ngọn rau đó làm sao đủ cho hơn 10 người ăn, phải mua thêm nhiều rau ở chợ nữa.

7h kém mọi người tề tựu đông đủ, trong đó có một tên khá béo, bụng bia, nhưng nhìn khá khỏe khoắn, anh Lâm giới thiệu hắn là quản lý công trường hay gì đó tôi cũng không rõ lắm, khá thân với anh Lâm, thỉnh thoảng anh em vẫn làm vài ly bia với nhau, cô Ngọc Lan cũng đã gặp hắn ta một lần qua một bữa tiệc tiếp đãi của công ty, tiệc cưới.

Tôi nhận thấy ánh mắt của tên Khanh béo nhìn cô Ngọc Lan có gì đó hơi lạ so với mấy tên đàn ông kia, thật ra họ cũng có vài lần liếc trộm cô Ngọc Lan, nhưng tên Khanh Béo là tên lộ liễu và làm tôi chú ý nhất, ánh mắt hắn rất gian xảo, răng hắn vàng khè do hút nhiều thuốc lá, mặt và cơ thể đen nhẻm vì ngoài nắng nhiều, bụng bia to đùng, nhưng nhìn hắn khá là to khỏe.

Cuộc nhậu bắt đầu, đội nữ thì uống khá ít, chỉ thấy nhấp môi hoặc uống nước ngọt, tâm điểm chú ý là anh Lâm, khi tất cả mọi người đều mời riêng anh một chén, và anh là người khuấy động đồng khởi, nhìn anh nuốt ừng ực không biết bao nhiêu rượu làm tôi rợn cả người. Mọi người trò chuyện khá rôm rả, thoải mái, vì là anh em bạn bè với nhau cả. Tôi thì chủ yếu phục vụ mọi người cho nguyên liệu vào nồi lẩu, vớt ra cho mọi người dùng.

Cuộc rượu đi vào hồi tranh luận gay cấn, khi đội nữ đã diệt gần hết mồi và đang có dấu hiệu thu dọn, thì đội nam vẫn say sưa với những câu chuyện trên trời dưới biển. Tên Khanh Béo tôi để ý hắn ta uống rất được, hắn có mời riêng tôi một lần và còn hỏi là tôi không mời lại được ông ấy chén nào à, tôi đành phải mời lại ông ấy một chén, xong ổng lại mời tiếp tôi 1 chén nữa, kể từ giờ hình như là màn thể hiện của tên Khanh Béo, hắn mời riêng từng người, nhất là anh Lâm hắn trò chuyện, thỉnh thoảng lại mời anh Lâm thêm một chén.

Khi đội nam mặt đã đỏ, mắt lim dim, giọng díu lại, cặp vợ chồng đến sớm đi cùng nhau chị vợ đã ra gọi anh về sớm vì con đang mong, một ông bắt đầu lấy lý do vợ gọi về có việc. Mỗi người đi về đều đồng khởi cả mâm 1 chén, khiến tôi cũng phải uống hết, tôi thì ông Khanh Béo lại mời tiếp 1 chén vì cảm ơn đầu bếp nấu ăn ngon. Tên Khanh rất để ý đến chén rượu, hễ ai không uống là nhắc nhở ngay, hoặc là hắn sẽ phạt nếu như không uống hết. Làm tôi không quen uống nhiều đã ngà ngà say và nhiệm vụ dọn dẹp tàn cuộc sắp thất bại đến nơi vì tôi thấy người quay cuồng rồi.

Anh Lâm mặt đã đỏ bừng, mặt hơi hơi gục xuống, thỉnh thoảng nói một vài câu bâng quơ, tên Khanh Béo nói chuyện liên miên không ngớt, hắn mặt đỏ bừng, nhưng chưa thấy hắn ngừng uống. Đến khi đội nam ra về hết, chỉ còn lại tôi với anh Lâm trụ lại, tôi làm nhiệm vụ phục vụ nên không thể đi về ngay được vì còn phải dọn dẹp. Đội nữ thì đã bắt đầu hết kiên nhẫn, lúc đó đã hơn 9h rồi. Rồi từng cặp, hoặc riêng lẻ ra về, đến khi trong mâm chỉ còn lại tôi anh Lâm và tên Khanh Béo đang trò chuyện.

Anh Lâm với vai trò chủ nhà nên phải cố gắng trụ lại, chứ tôi thấy anh ấy đã đuối lắm rồi, một chút nữa tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ gục. Cô Ngọc Lan thấy tình hình không ổn lắm đến để “giải cứu” anh Lâm, đỡ cho anh ấy vài chén, tên Khanh Béo lại càng được đà thể hiện khả năng trăm chén không say của mình, mời cô Ngọc Lan và anh Lâm liên tục, với những lý do rất khó từ chối. Hắn bắn đầu nói đến từ chối là không tôn trọng, rồi bla bla… làm tôi chỉ muốn nhảy vào đấm cho hắn vài cái, nhưng nhìn hắn to khỏe như vậy tôi có hơi chút chùn bước.

Rượu càng lúc càng ngấm, tôi đã rất say, lấy cớ đi vệ sinh, tôi đi vào phòng tắm nôn hết những thứ tôi vừa ăn ra, không đóng cửa phòng tắm, chắc chắn bên ngoài cũng nghe thấy, nên khi trở lại thấy tôi say quá, mọi người cũng không gọi lại, nên tôi trực tiếp nằm trên Sofa luôn. Tôi ngủ từ lúc nào không hay, nhưng cũng không phải kiểu ngủ say, thỉnh thoảng tôi vẫn lơ mơ nghe được tiếng tên Khanh Béo trêu cô Ngọc Lan và anh Lâm.

“Anh Lâm ơi… anh Lâm…”

“Chắc là ngủ rồi”

“Anh Lâm…”

“Để anh dìu nó lên tầng 2”

“Vâng, anh giúp em với”

“Nó mềm như cọng bún rồi, em đỡ giúp anh bên này”

“Nguyên ơi, Nguyên…” Cô Ngọc Lan đẩy rồi lay tôi dậy…

Tôi chỉ “ưư…” một tiếng dài phát ra từ mũi, không quan tâm nữa vì tôi ngấm rượu, say lắm rồi, im lặng nằm ngủ.

“Kệ nó, nó cũng say quá rồi”

Tiếng bước chân nặng nề đi qua tôi, rồi tiếng đi lên cầu thang.

“Ui…”

“Ah, anh xin lỗi, anh cầm nhầm”

Một lúc sau có tiếng bước chân của 2 người đi xuống.

“Được rồi, em cảm ơn anh, anh về đi”

“Để anh phụ em dọn dẹp rồi anh về”

“Không cần đâu”

… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.pro/len-lut/

“Để mình em dọn sao được, để anh giúp dọn qua rồi anh về”

Tôi lại bị đẩy, lay người dậy, lần này là giọng ông Khanh Béo:

“Em ơi, dậy, dậy dọn dẹp em ơi… em ơi”

Tiếng bát đũa va vào nhau vang lên tách tách…

“Anh làm gì thế”

“Em đẹp quá, Lan ơi”

“Không, bỏ ra”

Tiếng bước chân cô Ngọc Lan đi vào nhà bếp, tên Khanh Béo đi ngay sau, hình như hắn dừng lại quan sát tôi một lúc, rồi đi theo cô Ngọc Lan vào bếp.

Bên trong đang nói gì đó, cửa phòng bếp đã đóng nên tôi không nghe rõ họ đang nói gì. Bỗng: “A… xoảng, leng keng” tiếng cô Ngọc Lan hét to và tiếng bát sứ rơi vỡ và nồi kim loại rơi xuống đất.

Tiếng mở cửa “Cạch” và tiếng cửa va vào tường “cộc” rất to, chắc chắn cánh cửa được mở ra rất mạnh nên nó bị mở va vào tường.

Rồi tiếng bước chân chạy lên cầu thang, tiếng bước chân mạnh hơn chạy theo phía sau, tiếng cô Ngọc Lan nói lớn “BUÔNG RA… Buôn…” Chưa dứt câu đã bị chặn lại, chỉ còn tiếng “Ư ư ư…” Qua đường mũi, rồi tắt hẳn, chỉ còn tiếng bước chân nặng nề, tiếng đá vào tường “pực pực”, tiếng hít thở không khí rất mạnh, hình như bàn tay to lớn của hắn bịt miệng, bịt mũi cô Ngọc Lan khiến cô không thể kêu thành tiếng cũng như không thể thở hoặc phát ra âm thanh từ mũi. Vừa nãy hắn thả ra để cho cô thở xong lại bịt lại.

Tiếng bước chân xa dần, rồi tiếng mở cửa, xong đóng lại.

Tôi cố gắng bật mình tỉnh dậy, với tay lấy ca nước, uống, rót vào tay đập lên mặt cho tỉnh lại, tôi đứng dậy, hơi chếnh choáng suýt ngã, tôi chạy vào nhà vệ sinh cố nôn khan, chỉ còn lại dịch tiêu hóa, trong ruột tôi chẳng còn lại gì, tôi ra khỏi nhà vệ sinh, tay vịn vào lan can cầu thang đi lên.

Vất vả mới lên đến hết cầu thang, thấy cặp kính cận của cô Ngọc Lan bị rơi ở sàn tầng 2.

Tôi áp tai vào nghe, từ phòng ngủ, phòng làm việc, không nghe thấy gì cả, đến phòng thứ 3 vẫn không thấy mở đèn, tôi lại tiến đến phòng tắm, đẩy mạnh cửa ra, nhưng cũng không có ai trong đó cả, quái lạ.

Có tiếng “ư ư…” bằng mũi phát ra ở đâu đó, lúc này người tôi hoang mang cực độ, đi qua phòng số 3, tiếng động phát ra từ đây, cô Ngọc Lan đang bị tên Khanh Béo làm gì đó, tôi giờ đang bối rối không biết làm gì. Người hắn rất cao, to béo, khỏe, một mình tôi không thể đối phó được hắn, giờ tôi xông vào có khi hắn vung tay đấm vài cái là tôi gục.

Tôi không biết có nên gọi sự trợ giúp gì không, nhưng nếu gọi trợ giúp sự việc diễn tiến sẽ vô cùng rắc rối và phức tạp, tôi cũng sẽ có không ít liên quan phiền toái, thà rằng, liều mình vào bên trong xem sao.

Aaaaa… Bên trong lại có tiếng cô Ngọc Lan tình hình quá nguy cấp rồi, tay tôi run run đẩy tay cầm cửa xuống, hơi thở gấp gáp, “cạch” nó bị khóa bên trong.

Hai tay tôi run run sờ vào bên ngoài túi quần, hàng ngày tôi dọn dẹp phòng số 3 với phòng làm việc nên có khóa cửa, một bên sờ không thấy chìa khóa đâu, chết rồi vừa nãy nằm ngủ dưới ghế bị vướng chùm chìa khóa nó cộm lên nằm xuống bị khó chịu, nên tôi đã bỏ nó ra để ở trên bàn uống nước, một bên sờ vào điện thoại, phải rồi, tôi có điện thoại.

Tôi lảo đảo chống tay lên tường đi đến gần bậc cầu thang, cồn vẫn đang ngấm vào tôi rất mạnh, đi xuống được nửa cầu thang, tôi nhìn thấy chùm chìa khóa, nhưng lại không để ý đến đường đi xuống, bị trượt chân, may mắn tôi bám vào thành cầu thang xong trượt xuống, lưng va vào trụ cầu thang “bộp” một cái đau điếng.

Tôi phải ngồi xuống một lúc, cố nén cơn đau cho nó dịu lại, tôi đi đến bàn uống nước, cầm lấy chùm chìa khóa, lại khó khăn đi lên tầng 2, lúc này tôi khá choáng váng.

Tay tôi run run cắm chìa khóa vào ổ, mãi không đúng chỗ, tay run cầm cập cắm toàn trượt, mười mấy giây sau cuối cùng tôi cũng cho vào đúng lỗ khóa, “Tách” cánh cửa bật mở, bên trong hơi tối, chỉ có ánh sáng từ đèn pin điện thoại của gã Khanh Béo, hắn tắt bóng điện để dễ bề khống chế cô Ngọc Lan và tránh làm cho hàng xóm nghi ngờ, chú ý.

Hắn chọn căn phòng số 3, vì căn phòng này cách biệt phòng ngủ bằng phòng làm việc ở giữa, phòng này cho dù có phát ra âm thanh hơi lớn thì phòng ngủ sẽ khó mà nghe được. Chắc chắn đây không phải lần đầu hắn lên đến đây.

Một bóng lưng người to lớn ở trước tầm mắt tôi, tôi hoảng loạn, với tay mò mẫm công tắc điện, “Tạch”.

… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.pro/len-lut/

Tôi mò thấy vị trí công tắc đèn, bật nó lên. Tên béo dễ dàng kéo, xoay cô Ngọc Lan ra trước làm tấm lá chắn cho hắn.

Trước mắt tôi, cô Ngọc Lan nước mắt dàn dụa, tay bị trói chặt bởi chính chiếc áo của cô, cả người cô trần trụi, chiếc áo con bị kéo lệch một bên, lộ ra bầu vú trắng ngần và núm vú nhỏ xinh, trên miệng cô hình như là một vật gì đó, bịt kín miệng, tóc cô rối tung, bên dưới chiếc quần dài bị tụt đến đầu gối, nó trở thành một vật trói hữu hiệu không cho chân cô vùng vẫy mạnh được, chiếc quần lót vẫn còn nguyên.

Tên Khanh béo đang ở tư thế ngồi 2 chân duỗi ra, đùi hắn tách ra hình chữ V, trước đùi hắn cô Ngọc Lan bị giữ chặt ngồi trước đùi hắn. Hạ bộ đen xì, to gân guốc của hắn dí vào sau mông, lưng cô, phần lông hắn dày đặc đến tận rốn. Lông chân hắn cũng rất đậm. Bụng bia to lồi ra rất rõ ràng.

Tay phải hắn đang liên tục xoa núm vú cô, tay trái hắn mò xuống dưới vuốt ve phần bên ngoài đáy quần lót cô Ngọc Lan. Hắn đang say mê thưởng thức cô Ngọc Lan, khi tôi vào hắn ngước nhìn, nhưng không có gì là hoảng sợ, vừa nhìn tôi, lưỡi hắn liếm dọc từ cổ lên mặt lên tai cô, như một con thú săn mồi đang tận hưởng thành quả của cuộc đi săn, con mồi đang nằm trong nanh vuốt hắn. Cô Ngọc Lan khóc đẫm nước mắt, nước mắt chảy trên khắp khuôn mặt cô.

Hắn gầm lên: “Tao biết sẽ là mày, giả vờ ngủ, sao qua được mắt tao, đóng cửa vào”

Tôi quá choáng váng trước khung cảnh trước mặt, tay hành động trong vô thức đóng cửa lại.

Hắn cười bỉ ổi: “Haha, muốn tham gia cùng không “THẰNG GIÚP VIỆC” cô chủ mày ngon lắm đấy, tao đã phải hao tâm tổn trí gần 1 năm trời mới có được đêm nay”

Lưỡi hắn vẫn không ngừng liếm vào vành tai cô thưởng thức ngon lành. Dường như con mồi này hắn đã theo dõi, dình mò rất lâu, hôm nay hắn bắt được, nên hắn cực kỳ thong thả thưởng thức, không hề hấp tấp, vội vàng.

Tâm lý tôi có chút dao động, đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô Ngọc Lan, mọi lần tôi chỉ được sờ, ngửi, chứ chưa được trực tiếp nhìn với ánh sáng đầy đủ như này. Người cô trắng bóc, cổ, ngực, tay, đùi cô đã sưng đỏ lên vì bị hắn khống chế và sàm sỡ. Đối Lập với đó là cơ thể đen nhẻm, răng vàng khè, bụng bia to đùng, chân tay rất to nhưng khá chắc không hề lỏng lẻo của tên Khanh Béo.

Hắn: “Có phải mày cũng từng ước được thịt nó giống tao? Tao sẽ cho mày ăn nước sau, mày đợi tao ăn trước đã, được không, cu em”

Mắt cô Ngọc Lan ướt đẫm, vô vọng nhìn tôi. Đầu cô lắc lắc phản đối, mũi phát ra tiếng “ư ư…” cô cong người khi hắn cứ liên tục bóp ngực, tay sờ mó, miết vào đáy quần lót cô.

Hắn: “Mày giơ cái điện thoại lên làm gì vậy, tính quay lại cảnh này làm kỷ niệm à”

Tôi đã bình tĩnh hơn, bắt đầu gắt lên: “Không, tao để công an xem thôi, ngày mai mày sẽ cùng xem nó ở đồn”

Hắn ngừng lại, mắt trợn lên nhìn tôi: “Mày dám” “haha, chẳng lẽ mày không có cảm giác gì với cái này sao, bên dưới của mày hình như cũng đang cứng rồi kìa”

Hắn xoay cả người hắn và cô Ngọc Lan lại về phía tôi, hắn đạp phăng quần cô ra, hắn dùng 2 chân đẩy và tách 2 đùi cô mở rộng, tay hắn miết xuống, đi vào trong quần lót, vén nó sang một bên, tôi có thể nhìn trọn vẹn hạ thể cô ướt đẫm, đỏ lên vì sự thô bạo của hắn. Hắn đưa tay mò xuống, sờ vào bên trong, vân vê cái hột nhỏ, miết xuống dưới rồi đưa ra, ngón cái chạm vào ngón út rồi thả ra ở giữa là một sợi nước trong suốt dính dính với nhau đang bị kéo dãn ra, sợi tơ có chất kết dính khá tốt nên không đứt. Hắn đưa lên mũi ngửi rồi dùng lưỡi liếm vào đó. “Ngọt, nó cũng đang nứng, mày thấy không, haha, động vào là ra nước, nhưng vẫn ra vẻ đoan trang”

Bàn tay to bè của hắn sờ vào bụng cô, xoa xoa, rồi đi lên kéo dây áo ngực bên còn lại xuống, hai bầu ngực cô được áo lót nâng ép lên, nổi bật lên 2 cái núm vú nhỏ, hắn vục đầu vào đó mút chùn chụt.

Cô Ngọc Lan tuyệt vọng, xoay mặt đi, tránh ánh mắt nhìn vào tôi.

Tôi: “Tao không quan tâm tao chỉ thích đàn ông”

Hắn: “Mày đừng làm tao mất hứng, mày thì lừa ai, chứ lừa được tao hơi khó, con chim mày đang cứng lên kìa, haha”

Tôi: “Mày không nghĩ xem vì sao tao lại được chọn làm giúp việc ở đây, đơn giản vì tao không thích đàn bà”

Hắn: “Mày”

Tôi: “Cút đi, trước khi quá muộn, đồn công an cách đây không xa lắm đâu”

Hắn: “Mày dám”

Tôi: “Cút ngay…”

Hắn vùng dậy, cười nham hiểm, tóm lấy tôi, cướp lấy điện thoại trên tay tôi, tôi thẫn thờ không kịp phản ứng: “Rắc” tay hắn mạnh mẽ bẻ, xoay nát chiếc điện thoại cảm ứng của tôi, hắn còn không quên tìm lấy chiếc thẻ nhớ ở bên trong, bẻ nó ra làm đôi. Đẩy tôi vào trong gần với cô Ngọc Lan, khóa chốt cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lén lút

Số ký tự: 0