Lén lút

Phần 6

2021-10-14 22:33:00

Phần 6
Người Linh hơi nâng lên, tay chống về phía trước, người ngồi im, chỉ hơi rung rinh, có lẻ Linh đã bắt đầu mỏi, giờ đến lượt hắn thúc ngược từ dưới lên, Linh oằn người rên rỉ được một lúc, cả 2 kêu… a… một tiếng rồi Linh đổ gục xuống. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp của hai người nhỏ dần nhỏ dần rồi trở thành im lặng. Biết là bên kia đã xong, tôi nhẹ nhàng đóng chốt rồi mò mẫm về giường nằm ngủ.

Hôm sau, tan học về, buổi chiều tôi cùng cô Ngọc Lan và canh Lâm đi qua phòng tập, vì là mới khai trương, chúng tôi được ưu đãi giảm 30% trong tuần đầu khai trương. Đứng ở quầy lễ tân có 2 ông anh rất đô con và một bà chị. Nhìn qua là biết dân Gymer rồi.

Có một số lựa chọn để mua vé tập: Vé theo ngày (tập buổi nào trả tiền buổi đó), vé tháng, vé 3 tháng, vé 45 buổi trong 3 tháng (dành cho dân văn phòng, không đi tập thường xuyên liên tục được). Chúng tôi quyết định chọn mua gói tập 45 buổi vì anh Lâm có thể sẽ không đi tập thường xuyên được, có hôm sẽ phải về muộn. Chúng tôi cung cấp một chút thông tin về họ tên, địa chỉ, SĐT, cân nặng… để lưu thông tin trên máy tính và ghi thông tin cơ bản lên một tờ vé để chúng tôi giữ, cứ mỗi lần đến họ sẽ tích số buổi tập cho mình.

Thủ tục xong xuôi, chúng tôi cất đồ vào tủ. Sau khi cất đồ tôi mới nhìn qua cô Ngọc Lan đang cởi chiếc áo gió, trên người cô mặc một bộ đồ thể thao áo trắng quần sóc ngắn màu đen, giày cũng màu đen, tóc cô buộc đuôi ngựa, nhìn cực kỳ trẻ trung, khỏe khoắn. Cặp chân dài miên man của cô làm tôi xao xuyến. Tôi chỉ dám nhìn lướt qua cô, vì nhìn lâu quá sẽ bị cô và anh Lâm chú ý.

Chúng tôi bắt đầu khởi động, bước khởi động là cực kỳ quan trọng đối với người tập Gym để làm nóng bản thân, trơn tru các khớp và tránh chấn thương không đáng có. Sau một hồi uốn éo, vặn vẹo, chúng tôi lên máy chạy bộ, anh chủ phòng gym hướng dẫn chúng tôi sử dụng các chế độ: Khởi động, dừng, các chế độ chạy, điều chỉnh tốc độ, độ dốc… và các thông tin hiển thị trên màn hình.

Sau một hồi làm quen với máy chạy, tôi chạy khá sung sức và lâu, đến khi đôi chân tôi mỏi nhừ, cả người ướt đẫm mồ hôi, tôi mới dừng lại, cảm giác mình khởi động hơi quá đà, mệt thế này tí vào tập chính thì không biết còn đủ sức nâng tạ không nữa. Lúc này phòng tập cũng bắt đầu có kha khá người đến tập, nhìn ngang ngó dọc chả thấy cô Ngọc Lan với chị hướng dẫn đâu cả, còn ông Lâm đang được anh hướng dẫn động tác tạ cầm tay.

Tôi chạy sang chỗ ông Lâm tiện thể nhìn ngang ngó dọc phòng tập này. Đầu tiên cái ấn tượng nhất là bốn bề đều là gương (Tập Gym bắt buộc phải có gương, để nhìn vào động tác mình đúng hay chưa, quan trọng hơn là ngắm nhìn cơ thể mình đang tập tạ trong gương giúp chúng ta ảo tưởng, cảm giác như được tăng thêm 200% sức mạnh vậy). Về diện tích, phòng Gym này khóa thoải mái, rộng rãi, có tương đối đầy đủ các dụng cụ hỗ trợ. Nhìn qua đội nữ, thì thấy họ thỉnh thoảng lại có người đi vào một căn phòng, hóa ra đội nữ còn có thêm một phòng tập Aerobic nữa, mà không thấy cô Ngọc Lan đâu thì chắc chắn là đi vào tập Aerobic rồi.

Một anh cơ bắp cuồn cuộn, đang hướng dẫn chúng tôi động tác tập tạ tay, tiện thể anh ta không quên giới thiệu cho chúng tôi, sử dụng găng tay, bao gối, dây lưng… để gia tăng doanh số, kèm thêm quả sử dụng các sản phẩm dạng bột hỗ trợ phát triển cơ bắp và chế độ ăn uống phù hợp để phát triển cơ bắp một cách tốt nhất. Đối với tôi, cơ bắp cuồn cuộn giống như VĐV thể hình không phải là mục đích tôi hướng đến, mà rèn luyện sức khỏe và một cơ thể cân đối mới là quan trọng nhất.

Đối với chế độ ăn uống, tùy theo mục đích của việc tập Gym là để tăng cân hay giảm cân mà có chế độ ăn uống sẽ là ăn vào lượng Calo nhiều hơn hoặc ít hơn so với lượng calo tiêu thụ. Việc cân đo đong đếm chính xác lượng calo tiêu thụ và hấp thụ là một điều khá loằng ngoằng và phức tạp, nên tôi không quan tâm cho lắm.

Chỉ nhớ là phải hạn chế ăn đồ ngọt, bánh ngọt, nước ngọt có gas, thực phẩm chế biến sẵn, thực phẩm nhiều mỡ như chiên/rán, tránh xa rượu/bia vì nó sẽ gây nhão cơ và ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục của cơ bắp sau khi luyện tập và không nên ăn mặn…

Đối với chế độ luyện tập, thì mỗi ngày nên tập chung luyện tập một hoặc hai nhóm cơ nhất định, tránh tập dàn trải, không hiệu quả. Hôm nay chúng tôi lựa chọn các bài tập cho cơ tay và vai với tạ cầm tay, tạ đòn. Sau một hồi hì hục, vật lộn với đám tạ tôi thấy mình đã mỏi nhừ cả tay.

Đang đứng vặn vẹo, thư giãn cơ, thì cô Ngọc Lan đi ra từ phòng Aerobic, mắt tôi sáng ngời, không thể rời mắt khỏi cô, cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, tóc có hơi chút rối, phần tóc phía trước thấm ướt mồ hôi, dính lại trên mặt, trên cổ cô, mặt và phần cổ cô ướt đẫm thấm cả xuống áo, sáng bóng dưới ánh đèn, ngực cô thở mạnh phập phồng dưới lớp áo, cô mỉm cười tiến đến phía chúng tôi.

Tôi thì thầm với cô: “Anh bên kia đẹp trai quá cô nhỉ, ước gì”.

Cô Ngọc Lan nhìn theo hướng tôi chỉ rồi cười không nói nên lời: “!”

Tôi đi về, ghé qua chợ mua ít đồ nấu đồ ăn tối, một ít thịt gà, một bó rau về xào và nấu canh, khá đơn giản.

Đến lúc cầm bát ăn cơm thì ôi thôi rồi, tay run cầm cập, không có một chút lực nào. Mặc dù lúc đi tập đã được hướng dẫn và tôi đã không sử dụng mức tạ quá nặng và tập để quen động tác thôi nhưng vẫn rất mỏi cơ và đói, háu ăn. Ăn nhiều cơm đến nỗi bụng no căng tôi mới cảm thấy no. Buổi tập này coi như bỏ, vì tôi tự có cảm giác là mình đã ăn quá nhiều, không những giảm được mỡ trong người, có khi lại càng tích thêm mỡ, nhất là ăn nhiều vào bữa tối. Tôi tự nhủ rằng bữa sau phải ăn ít lại không thì sẽ xôi hỏng bỏng không.

… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.pro/len-lut/

Tắm rửa, cơm nước xong xuôi, tôi lại ngồi vào máy tính lướt web, đọc tin tức, đến lúc lướt FB trong đầu lại có suy nghĩ muốn nhắn tin hỏi xem cô Ngọc Lan với ông chồng đi tập thế nào.

Tôi: “Hôm nay đi tập cô cảm thấy thế nào ạ?”

Cô Ngọc Lan: “Khá mệt, nhưng cô thấy người mình khỏe ra”

Tôi: “Em thì suýt không cầm nổi bát cơm đây”

Cô Ngọc Lan: “Haha, giống chồng cô thế, tay anh ấy lúc cầm bát ăn cơm cảm giác cứ run run”

Tôi: “Em tập tạ mỏi quá, cho em đi tập Aerobic với cô nhé”

Cô Ngọc Lan: “Hợp lý, qua đó em sẽ là người đẹp trai nhất hội, hihi”

Tôi: “Thôi khỏi, em ở bên này ngắm anh đẹp trai 6 múi của em là được rồi”

Cô Ngọc Lan: “Mê zai thì đầu thai cũng không hết” “Mà cô bảo này, lúc không ở trường đi ra đường thì gọi cô là chị cũng được, để mọi người không chú ý”

Tôi: “Gọi như vậy em không quen luôn ấy, như thế có hơi thất lễ không ạ”

Cô Ngọc Lan: “Cô hỏi chồng cô rồi, gọi là chị thì mọi người sẽ không để ý và săm soi, mọi người cứ nhìn làm cô không được tự nhiên ấy”

Tôi: “Vâng, thưa sư tỷ”

Cô Ngọc Lan: “Haha”

Cuộc sống sinh viên cứ trôi qua như vậy, tôi thì tính đi làm thêm kiếm thêm thu nhập, phụ giúp gia đình. Bởi vì tất cả các tiết của tôi đều chọn học buổi sáng. Buổi chiều thời gian khá rảnh rỗi.

Sáng sớm thức giấc, tay vẫn còn cảm giác mỏi, đánh răng, rửa mặt xong cắp sách đến trường, trên đường tiện thể mua một ổ bánh mì pate đem đến lớp ăn, hôm nay là ngày cuối tuần, ngày tôi trông mong nhất. Đến lớp từ rất sớm, xem lại bài vở, các sinh viên khác cũng dần dần đến lớp, từ lúc nào đã ồn ào náo nhiệt như họp chợ, rồi tiếng chuông… Reng… liên hồi. Hôm nay tôi quyết định sẽ ngồi lên bàn trên (dãy bàn thứ hai), không ngồi bàn cuối nữa.

Có tiếng bước chân đến gần, rồi đi vào lớp, một bóng hình xinh đẹp lại xuất hiện, cô hôm nay mặc bộ sơ mi dài tay quần tây đơn giản, giầy gót thấp, đế vuông, nổi bật trên mặt là cặp kính cận và đôi môi hồng gợi cảm.

Cô bước lên trên bục giảng, cả lớp đứng dậy.

Cô Ngọc Lan: Good morning class.

Cả lớp: Good morning teacher.

Cô Ngọc Lan: Sit down please. Last week, we learned… today we learn lesson…

Cô đi vào lớp với gương mặt lạnh lùng, không cảm xúc, lúc chào cả lớp mặt cô chỉ thoáng mỉm cười, rồi ngồi xuống mặt lại trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc.

Đến giờ khắc quan trọng nhất, đó là “điểm danh”. Từng người từng người một giơ tay khi được nhắc tên, tên tôi ở gần cuối nên mãi mới đến lượt… Khải Nguyên… Tôi với gương mặt hớn hở, dơ cao tay để cô nhìn thấy mặc dù ngồi rất gần ở dãy giữa bàn thứ 2, cô chỉ nhìn lướt qua tôi, rồi rất nhanh lại gọi tên người khác.

Cuộc điểm danh kết thúc, cô cất sổ, tuy nhiên lại có thêm 1 tên nào đó đến muộn, xin vào lớp, cô hỏi lý do đi muộn và thông báo đã điểm danh xong rồi nếu ai đi muộn vào sau cô, cô sẽ không điểm danh nữa và coi như vắng mặt. Hắn ta vẫn xin đi vào lớp để học. “May I come in”

Cô thông báo, lớp chúng ta là ghép từ nhiều lớp trong khoa Kinh tế lại với nhau, do vậy, để quá trình học diễn ra suôn sẻ, cô cần một bạn hỗ trợ cô trong việc quản lý lớp học, điểm danh… trước khi cô lên lớp giống như một lớp trưởng. Có bạn nào tự ứng cử vị trí này không? Bạn đó sẽ được cộng điểm vào điểm 30% (30% là điểm đánh giá quá trình học, 70% là điểm bài thi).

Tôi thì đang đắn đo, mơ mộng được làm trợ lý của cô, được gần và hỗ trợ cô trong lớp học. Đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình về tương lai tốt đẹp với cô, thì tên đi học muộn lại đứng lên ứng cử. Cả lớp lại cười Ồ lên.

Tuy nhiên cô lại nhận hắn làm “Lớp Trưởng”, cô giải thích: Để hỗ trợ cô quản lý các bạn từ nhiều lớp khác nhau, cô cần một bạn năng động, hoạt bát, nhiệt tình, đúng giờ. Không quan trọng là bạn đó có học tốt môn của cô hay không và cần thêm một bạn “Lớp phó” nữa…

Tôi vẫn còn hy vọng, nhưng lại đắn đo làm “phó” cho thằng kia thấy không ổn lắm, nên chắc là thôi, bỏ qua. Rất nhanh có một bạn nữ đã “ứng cử” vào vị trí “lớp phó” và được cô nhận luôn.

Bắt đầu vào học, cô viết và hướng dẫn đọc phát âm một số từ mới trong bài học. Rồi gọi 2 bạn đứng lên đọc hội thoại, vẫn là tên đi muộn và một bạn nữ nữa đọc đoạn hội thoại, mà tên đi muộn nhìn đểu đểu thế thôi mà vốn từ và phát âm khá chuẩn. Tôi có chút ghen tị với hắn.

Cô Ngọc Lan viết bảng, lúc ban đầu là đứng thẳng lưng, sau đó hơi khom lưng cúi người viết xuống, tiếp đến là cô ngồi hẳn xuống để viết, vì từ mới nhiều cô còn viết thêm phần phiên âm nữa nên khá tốn diện tích, hôm nay cô mặc quần dài nên thoải mái vận động, tôi còn có thể nhìn thấy viền quần lót của cô nổi lên ở mặt sau cặp mông căng tròn đó. Suýt nữa thì phụt máu mũi, lưng chiếc quần lót màu trắng còn thấp thoáng hiện lên khi cô ngồi. Chiếc sơ mi mỏng manh của cô cũng hằn lên những chi tiết của áo ngực màu trắng, lúc cô giảng bài, chỉ vào hướng dẫn đọc từ mới, cô xoay ngang người. Bộ ngực của cô phập phồng sau vạt áo, qua khe hở giữa hai chiếc cúc áo có thể nhìn vào phía bên trong màu áo lót của cô.

… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.pro/len-lut/

Lúc đọc từ mới, cô dùng thước bắt đầu chỉ các từ mới trên bảng, từ trên xuống dưới, rồi đọc ngược lại từ dưới lên trên, đầu óc tôi ù ù, u mê, tôi đang tưởng tượng đến cô đang chỉ vào các vị trí nhạy cảm trên người mình bắt đầu từ đôi môi, đến cổ trắng ngần, ngọn núi đôi đầy đặn, đến vùng bụng thon gọn, rồi chỉ tiếp xuống vòng 3 với cặp mông căng tròn rồi cuối cùng là cặp đùi dài miên man. Mỗi lần cô chỉ vào một từ tôi lại nhìn sang vị trí tương ứng trên người cô.

Sang tuần tiếp theo, tên đi học muộn (Lớp trưởng) tên Thế Anh, sau tiếng chuông báo vào lớp bắt đầu điểm danh, được một nửa danh sách thì cô Ngọc Lan đến. Hôm nay cô mặc một chiếc áo voan tay dài màu trắng, váy bút chì màu đen, giày gót thấp. Tóc xõa và cặp kính cận quen thuộc. 2 tiết hôm nay từ mới ít, nên không được ngắm cô cong mông lên để viết bảng, những cơn gió khuếch tán mùi hương thoang thoảng của cô.

Hôm nay nặng về chữa bài tập liên quan đến chia động từ, mẫu câu. Một số người được cô gọi lên bảng để chữa bài tập, số lượng bài cũng khá nhiều, tôi hôm nay cũng vớt vát xung phong lên bảng làm bài tập, là bài tập cuối cùng luôn, phần này hơi khoai nên cũng ít người giơ tay, tôi thì cũng không tự tin về đáp án là đúng hay sai, cứ giơ tay lên làm thử, sai thì sửa thôi. Tôi là người khá cẩn thận nên viết chữ cũng khá được, để lấy lòng cô tôi nắn nót viết từng chữ, đến khi còn lại mỗi một mình trên bảng.

Cô bắt đầu chữa bài tập, đến khi chữa xong của một người tôi mới viết xong và đi xuống, đi qua cô, cả người cô tỏa ra một mùi hương thơm phức, ngào ngạt. Theo thứ tự cô bắt đầu chữa từ trái sang phải, cứ mỗi lần chữa bài cô lại lùi từ trái qua phải, miệng cô thao thao bất tuyệt giảng dạy, trường hợp này thì chưa như thế nào, câu này phải dùng từ nào… Cô giải thích rất chi tiết và dễ hiểu, mọi người đang rất tập chung để ghi chép. Bỗng… A… một tiếng.

Mắt tôi nhìn lên trên bảng, cả thân người cô đổ ầm xuống phía dưới bục giảng, do cô chăm chú giảng bài không để ý và cứ thế lùi ra sau hết chiều dài của bục giảng, và thế là cả người cô đổ ầm xuống phía dưới… Bẹp… cái chậu nước rửa tay vỡ tan, nước chảy ra lênh láng, bình nước uống cũng đổ sập, nhưng không vỡ, chỉ nước ở chậu rửa tay vỡ tan dưới sức nặng của cặp mông cô.

Đám con trai đứng phắt dậy rồi chạy sang đỡ cô, tôi cũng đến nhưng không kịp đỡ cô, thằng Lớp trưởng nó đã nhanh tay luồn qua nách, đứng sau dùng sức đỡ cô dậy, cả người cô như mềm nhũn không còn chút lực nào, vừa mới đứng dậy được đã lại quỵ xuống, hắn lại vòng tay ôm lấy bụng cô kéo lại ép chặt vào người hắn, cả người cô mềm nhũn và đang ở thế quỵ xuống nên khi trượt xuống tay hắn không thể giữ chặt, đến khi ngực cô chạm vào tay hắn mới giữ cả thân người cô không bị trượt xuống, hắn ép sát, nắm chặt và kéo cô đứng lên một lần nữa.

Váy cô đã ướt nhẹp, những dòng nước cứ thế liên tục chảy từ chiếc váy xuống đầu gối và xuống chân cô, ở phần bụng một ít nước thấm lên chiếc áo trắng của cô, làm nổi lên phần bụng cô, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy lỗ rốn của cô.

Lúc này cô Ngọc Lan đã bắt đầu hoàn hồn sau một pha ngã thất điên bát đảo, thằng lớp trưởng thì tay vẫn cứ giữ chặt cô, cả người trước của hắn áp sát chặt vào phía sau của cô, phần bên dưới của hắn áp vào mông cô, người cô hơi đổ về phía trước, tư thế cực kỳ đen tối. Khi cô đã tỉnh táo và nhận ra tư thế oái oăm đó, cô bảo hắn “Được rồi, không phải giữ cô nữa, cô tự đứng dậy được”, rồi cô đi về phía bàn đầu ngồi tạm ở đó.

Sau khi cô Ngọc Lan rời khỏi vòng tay của tên lớp trưởng, cả người hắn đơ ra, bên dưới, chiếc quần hắn cũng ướt vì chạm vào mông cô Ngọc Lan, tôi có thể nhìn thấy chiếc quần của hắn đã nổi cộm lên một thứ gì đó rất mờ ám. Rồi hắn vụt chạy về phía nhà vệ sinh. Cô Ngọc Lan sau một hồi mặt trắng bệch đã có chút ửng hồng.

Tôi thì nâng cái bình nước lọc lên giá nước, đám con gái thì phụ lau dọn, thấm nước. Được một lúc cô Ngọc Lan cũng đi ra ngoài, dáng người đi hơi khập khiễng, tôi định chạy ra đỡ, nhưng cô bảo cô không sao rồi hướng đi phòng vệ sinh.

Sau khi dọn dẹp xong, thì cô Ngọc Lan và tên Lớp trưởng Thế Anh cũng cùng nhau quay trở lại lớp. Váy cô mặc ôm sát phần mông, đùi nên viền chiếc quần lót nổi lên rất rõ, đặc biệt, sau khi trở lại, váy của cô nhìn nhăn nhó, nhưng đã không còn chảy nước xuống nhiều nữa, thi thoảng chí có một giọt nước vờn từ trên xuống dưới.

Cô thông báo, tiết này nghỉ sớm, các em về nhà xem trước bài mới. Rồi cô thu dọn sách vở để về, thằng Lớp trưởng cũng thấy thu dọn đồ đạc. Tôi lên hỏi cô có cần tôi đưa cô về không thì cô bảo không, cô tự đi được.

Tôi cũng thu dọn sách vở, và ra ngoài hành lang hóng gió, đợi tiết 3 4 5 tiếp theo. Nhìn ngắm ngôi trường của tôi, tươi xanh, nhưng quy hoạch lộn xộn, và nhiều tòa…

Nhìn xuống bãi gửi xe, tôi thấy cô Ngọc Lan đang đứng đợi, rồi một lúc sau thấy thằng Lớp trưởng dắt xe cô đi ra, cô trèo lên yêu sau một cách khó khăn, cả người cô xoay về phía bên trái, hai chân chụm lại hướng phía bên trái, kiểu ngồi quen thuộc của con gái khi mặc váy. Tiếng xe vang lên, bắt đầu di chuyển chậm chậm, đi qua nhà để xe có một cái G, vì xe đi chậm qua đó nên có hơi mất cân bằng, tay phải cô theo bản năng vòng qua ôm bụng của hắn để không bị rơi ra khỏi xe, cả hai xa dần khỏi tầm mắt tôi đến lúc biến mất nơi lối rẽ.

… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://bimdep.pro/len-lut/

Tôi cứ đơ người ra ở đó, đến lúc có thằng bạn cùng lớp tên Tùng đến vỗ vai tôi mới giật mình. Tôi hỏi có quen thằng Thế Anh lớp trưởng môn Tiếng Anh kia không? Thằng Tùng bảo tôi là Thế Anh ở cùng trọ với nó hay chơi game và nhậu nhẹt ở xóm trọ cùng nhau. Đứng chém gió hỏi chuyện linh tinh với thằng Tùng, khen cô Ngọc Lan xinh quá, lựa chọn học môn của cô thật là quyết định chọn môn học đúng đắn nhất thời sinh viên của nó, đến lúc chuông ra chơi vang lên, 15 phút sau tiếng chuông tiết 3 vang lên (Giữa tiết 2 và tiết 3 được nghỉ 15 phút).

Chúng tôi đi lên tầng 3, thằng Tùng nói bâng quơ một câu làm tôi giật mình: “Sao thằng Thế Anh chưa quay lại để lên lớp nhỉ? Về cũng lâu lâu trên 30 phút rồi ấy chứ”.

Tôi hỏi lại: “Thế Anh nó có tiết 3 nữa à”

Tùng: “Ừ, hôm nay nó có 5 tiết, tiết này nó học môn Đầu tư thì phải”

Tôi: “Chắc nó về thay quần áo, chưa kịp quay lại”

Đến lúc vào lớp đầu óc tôi cứ suy nghĩ lung tung, không biết thằng Thế Anh đưa cô Ngọc Lan về rồi có chuyện gì không? Sao hắn chưa quay lại? Hay tại nhà xa quá hắn không kịp quay lại đúng giờ, thay cả quần áo nữa sẽ lâu, chắc lát nữa hắn mới đến!

Hết tiết 3, chả tiếp thu được gì ngoài suy nghĩ lung tung, tôi nhắn tin cho cô Ngọc Lan: “Cô về đến nhà chưa ạ, cô có bị sao không?” Từng giây trôi qua, từng phút, chuông tiết 4 vang lên… rồi 15 phút… 30 phút… rồi hết cả tiết 4… tôi nóng lòng muốn gọi cho cô hỏi xem có chuyện gì xảy ra không, thì chuông tiết 5 vang lên, vội chạy vào lớp vì giáo viên đã đến. Ngồi trong lớp cứ nhìn vào màn hình điện thoại, màn hình vẫn tối đen, đến giữa tiết bỗng màn hình điện thoại sáng lên, tôi vội vàng đảo mắt qua xem giảng viên có đang để ý tôi không rồi mở tin nhắn ra đọc:

Nhà mạng: “TANG 50% GIA TRI THE NAP TRONG NGAY…”

Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén cảm xúc bực tức trực trào trong người. Từng phút còn lại trôi qua đối với tôi như cực hình, nhìn vào đồng hồ treo trên tường, kim giây chỉ vào từng giây trên mặt đồng hồ, từng giây chậm chạp. Tôi lại nghĩ đến cả thuyết tương đối của Albert Einstein về không gian và thời gian mặc dù chả hiểu cái mẹ gì ^^.

Đến lúc hết tiết 5, tôi quay lại hỏi thằng Tùng bạn cùng lớp (Chúng tôi đăng ký chọn giáo viên giống nhau nên học cùng một lớp): “Ông không đợi Thế Anh cùng về với nó à”

Tùng: “Không, thằng cùng lớp với Thế Anh nó bảo hôm nay thằng Thế Anh nó trốn rồi, không thấy đi học”.

Tim tôi đập thình thịch, đầu tôi vang lên những câu hỏi liên hồi: Sao hắn không quay lại học? Đi muộn nhưng xin phép vào muộn có lý do vẫn được mà? Liệu cô Ngọc Lan có bị làm sao không? Liệu hắn về nhà có vào nhà cô không? Chồng cô giờ đó chắc chắn là chưa đi làm về… Tôi đi về ghé qua chợ mua ít thức ăn rồi bước nhanh về phòng, bước đi vội vã, nhanh hơn mọi ngày. Về đến xóm trọ, đảo mắt nhìn qua nhà cô thì cánh cửa nhà cô vẫn đóng chặt, không thể quan sát bên trong nên không rõ có ai ở nhà hay không. Tôi ngay lập tức muốn chạy sang nhà cô hỏi thăm, nhưng nhà cô đóng cửa chạy sang đó nhìn ngang ngó dọc người ta tưởng là trộm mất. Lại lủi thủi về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lén lút

Số ký tự: 0