Loạn luân mẹ và con

Phần 50

2020-11-28 08:29:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 50
Cả hai đã thấm mệt sau màn ân ái đầy ướt át dâm dục và mồ hôi của nhiệt huyết tuổi trẻ, mặc cho cái bụng kêu gào, cả hai ôm nhau say đắm mà trìm đi vào giấc ngủ êm đềm mãi cho tới chiều tối Vũ mới lấy xe đưa Ngọc về nhà và quay lại khách sạn gặp Lệ.

– Alo, cô Lệ ạ. Cô có rảnh không?

– Ừ, cô rảnh. Con gặp cô hả? Cô đang ở khách sạn nè.

– Vâng, cô chờ con một lát ạ.

Vũ nhanh chóng trở lại khách sạn và bước vào phòng làm việc của Lệ, nơi sổ sách ngổn ngang những giấy tờ lằng nhằng ở trước bàn làm việc.

– Con ngồi đi, để cô rót con ly nước.

– Vâng ạ, con cảm ơn cô.

– Sao rồi, hai đứa chắc sắp cưới hả? Cô thấy cái Ngọc được đó. Cưới đi cho cô ăn cỗ. Hihi…

– Tụi con còn trẻ mà cô, chuyện í để sau này ạ. Con nhìn thấy cô vất vả quả, cô có cần con giúp gì không?

– Ừ, khách sạn mới tạm qua khó khăn. Cô đang xem lại toàn bộ giấy tờ vì ngày xưa do thằng Quốc nó quản lý nên cô không yên tâm.

– Vâng con hiểu. Con nghĩ là khách sạn mình nên đổi mới cô à, cần có những cái mới, hoặc mình có thể đi sâu những thứ khác chứ không chỉ mỗi khách sạn không.

– Ừ, cô cũng có từng nghĩ qua. Nhưng chẳng biết nên đi sâu thế nào ngoài cái dịch vụ matxa kia nữa.

– Cái này con có nghĩ qua rồi, con nghĩ mình nên có những quản lý chiến lược riêng cô ạ. Cô có từng nghĩ là sẽ làm chuyên nghiệp hơn hay không?

– Có được không hả con? Cô thấy mệt mỏi lắm, thằng Quân thì ăn chơi vô độ mà chẳng nghĩ ngợi gì cho cô. Ước gì cô có một người con như con.

Nét mặt Lệ phảng phất chút buồn man mác.

– Cô cứ nói quá, con nghĩ là hai cô con mình nên có những buổi họp chiến lược hơn, có thêm những chuyên gia tốt hơn nữa. Cô cứ một mình kham hết thế này thì sao chịu được, mà hiệu quả lại không cao.

– Ừ, ý này của con hay quá. Trước cô cứ giao cho thằng khốn nạn Quốc nên chẳng để tâm nhiều.

– Vậy khi nào rảnh thì con với cô bàn kỹ hơn nha.

Toan trở mình dậy để chào Lệ rồi ra về thì bất ngờ thằng Quân từ đâu phi vào mà không thèm gõ cửa. Bước vào trong phòng, gặp Vũ ở ngay trong phòng làm việc của mẹ nó, gặp lại kẻ mà nó hận thấu xương tủy khiến hắn phừng phừng hăng tiết:

– Mày ở đây làm gì?

Giọng thằng Quân gằn lên.

– Thôi con về cô nha, rảnh cô báo con sau.

Vũ trở dậy chào Lệ xem như không có mặt thằng Quân ở đó.

– Ừ, vậy con về cẩn thận nha.

– Vâng, con chào cô.

Thái độ khinh thường của Vũ làm thằng Quân không chịu nổi, Vũ bước ra cửa thì bị hắn chặn lại:

– Tao hỏi lại, mày ở đây làm gì?

– Mày tránh ra, con cái mất dạy. Mày làm cái trò gì thế hả?

Không muốn để Vũ thấy mình bị mắng giận, hắn nén giận lùi ra khỏi cửa để Vũ đi qua trong sự căm hận tức tối. Khi bóng Vũ đã khuất khỏi hành lang, hắn đóng sầm cánh cửa phòng lại.

– Nó tới đây làm gì?

Hắn hỏi Lệ một cách trống không.

– Tao mệt rồi, mày đi ra ngay đi.

– Bà phải lòng nó hả?

– Thằng khốn nạn, sao tao lại có thằng con như mày hả? Mày cút ra cho tao, nhanh.

Lệ giận dữ quát lên.

Biết không có lợi nên nó đành mang cái sự bực tức của mình đi ra bên ngoài mà trút lên bức tường vô tri giác, để lại Lệ một mình bên trong căn phòng với toàn sổ sách và bốn bức tường lạnh lẽo. Sự mệt mỏi, những suy nghĩ miên man về tất cả mọi chuyện chạy không ngừng trong cái đầu nhỏ bé và cơ thể yếu ớt của nàng. Nàng thực sự thấm mệt và cần có ai đó bên cạnh để sẻ chia những nỗi niềm, san sẻ những gánh nặng cho nàng.

Bất giác nàng nhớ lại cảm xúc vào cái buổi tối khi lần đầu hẹn gặp Vũ, những xúc cảm đê mê ngây ngất từ cả tâm hồn tới lay động của xác thịt ấy chợt khiến nàng ửng hồng đôi má. Nàng tự hỏi: “Có phải mình đã phải lòng thằng Vũ không?” Nàng thật sự thấm mệt và cần ai đó vào lúc này, nhưng trong đầu nàng chỉ còn lại hình ảnh của một mình Vũ mà thôi.

Trở về nhà từ khách sạn, Vũ bước vào nhà khi mà Kiều đã dọn ra bữa tối thịnh soạn và tươm tất. Nhẹ nhàng bước lại gần khi Kiều còn ở trong bếp chuẩn bị món. Ôm bất ngờ Kiều từ phía sau, Vũ thủ thỉ:

– Vợ anh làm món gì mà thơm quá vậy?

Kiều tươi cười:

– Khiếp, đi tắm đi rồi xuống ăn. Cả người người ta bẩn hết vì nấu nướng rồi. Đi tắm đi rồi xuống ăn.

Vũ ngoan ngoãn lên tầng chuẩn bị quần áo để bước vào phòng tắm, nhưng khi đi ngang qua phòng Kiều thì Vũ tinh nghịch vô phòng mà rút lấy một chiếc váy ngủ mỏng vô cùng sexy, quyến rũ rồi lên phòng mình lấy quần áo đi xuống tầng 1.

– Ơ! Sao không đi tắm đi mà mang quần áo xuống đây chi vậy? Kiều ngạc nhiên.

– Thì nay tắm dưới này mà.

– Sao lại tắm dưới này?

Không trả lời, Vũ quăng mớ quần áo vào nhà tắm, xả bồn và bước ra bên ngoài tiến lại phía Kiều đang quay lưng mà cặm cụi nấu nướng. Nhẹ nhàng từ phía sau chàng ôm lấy cái eo thon gọn của Kiều mà âu yếm.

– Mình vô tắm chung rồi ra ăn cơm nha!

– Hihi, có mà tắm cái đầu ông í.

Kiều khúc khích cười tươi.

Thật dịu dàng, Vũ xoay người Kiều lại, với tay tắt cái bếp và ôm lấy tấm lưng Kiều mà đặt một nụ hôn mềm mại, sâu lắng.

– Ưm… ưm để người ta nấu nốt đã.

Mặc Kiều phản kháng yếu ớt, Vũ không có dấu hiệu dừng lại và cũng rất nhanh Kiều hòa mình theo dòng cảm xúc đang tan chảy cùng Vũ. Mọi thứ trong mái ấm này như ngừng lại, chỉ còn lại sự âu yếm dịu dàng của tình ái, những âm thanh kích thích cứ văng vẳng chẳng dừng.

Nụ hôn cháy bỏng vừa chớm dứt, Vũ bế phốc Kiều lên đi thẳng vô nhà tắm trong ánh nhìn cháy bỏng của Kiều còn hai tay thì ôm lấy cổ Vũ mà đu lắc. Vô nhà tắm, chẳng để Kiều kịp bước xuống mà thay quần áo ra, chàng đặt luôn nàng nguyên trạng thái vào bồn tắm đang đầy ắp bông thơm dịu mát. Kiều giãy giụa chống trả nhưng đôi tay mạnh mẽ của Vũ chẳng để nàng thoát ra, cũng chẳng màng trút bỏ những thứ vướng víu trên người, chàng cũng nhanh chóng bước vào bồn tắm với bộ quần áo còn nguyên khi đi học buổi sáng.

Sóng nước đánh tung, bọt nổi lềnh phềnh, hai người đùa nghịch như những đứa trẻ chỉ vừa mới nên thơ, tinh nghịch và đáng yêu. Rồi điều gì tới cũng chẳng thể nán lại quá lâu, đôi bàn tay Vũ cố gắng cởi bỏ chiếc váy ra khỏi người Kiều để nàng trong tình trạng không mảnh vải che thân. Cũng đồng thời, nàng cũng cởi bỏ từng cúc áo vướng mắc khó chịu đang trói buộc cơ thể hấp dẫn đầy cuốn hút của Vũ. Tắm nude trong cùng một chiếc bồn dịu mát, làn da mát rượi của Kiều được Vũ nhẹ nhàng dờ dẫm khắp toàn thân.

Hai cơ thể rực cháy quấn lấy nhau trong cảm xúc mới lạ, trong ngây ngất men tình đang rực cháy. Cái bồn lớn này chứa đựng đủ cho cả hai vẫy vùng thoải mái, con cu thì đã cứng ngắc dựng đứng lên trong bàn tay mềm mại của Kiều. Vũ từ từ ôm lấy Kiều đặt lên đùi mình, kê con cu ngay cửa âm đạo của nàng mà tìm cách len lỏi. Lần đầu cùng nhau quan hệ trong bồn tắm khiến cả hai trào dâng những xúc cảm mới lạ, sự phấn khích của cả hai không cho phép nhau một giây phút ngơi nghỉ.

“Ót”

Con cu lớn tướng của Vũ đã len lỏi vào bên trong cái lồn nhỏ hẹp của nàng, ma sát do nước trong bồn tạo ra khiến những cú hẩy của Vũ khó khăn hơn nhưng đem lại những cảm xúc hoàn toàn khác lạ. Kiều chỉ biết ôm chầm lấy tấm thân lực lượng của Vũ mà đu lắc theo từng nhịp rung. Cái lồn bót ép của Kiều bao lâu nay vẫn vậy, nó khiến chàng đê mê ngây ngất theo từng những cú nhấp dù mạnh bạo hay nhẹ nhàng êm ái.

Nó siết chặt từng thớ thịt, quyện lấy như chẳng muốn con chym Vũ rời ra. Vẫn là cái cảm giác sung sướng đầy dục vọng ấy, vẫn là con người thân thuộc bao lâu nay ấy nhưng sao chưa khi nào khiến chàng giảm đi dù chỉ một chút xúc cảm đam mê. Chàng thực sự muốn ôm ấp, âu yếm, che chở và mang lại hạnh phúc cho người con gái này, người mà chàng rất mực thương yêu. Bế bổng Kiều ra khỏi bồn tắm, Vũ bước chân ra ngoài rồi nhẹ nhàng đặt Kiều xuống nền đá hoa mát rượi mà tiếp tục cơn say hoan lạc của dục vọng.

“Nhóp nhép, nhóp nhép…”

Những tràng dài âm thanh vang lên từ nơi mà hai bộ phận cảm nhận sự sung sướng ấy mang lại, cùng với những hơi thở gấp gáp loạn nhịp mà lớn lên thành tiếng của Kiều.

– Hự… hự… Vũ ơi! Sướng quá! Ối… ối!

Vũ không muốn ngắt quãng cái mạch cảm xúc đang trào dâng lên của Kiều, chàng vẫn tiếp tục nhấp từng nhịp, khi nhanh lúc chậm, khi co ra hết cả con cu rồi lại ấn thật mạnh bạo ngay lập tức. Kiều vẫn cứ như vậy, toàn thân vô lực mà rã rời chịu trận, nàng đang bay bổng theo dòng cảm xúc miên man từ đầu óc cho tới khắp những cơ quan đang cháy bỏng trên cơ thể. Miệng nàng ú ớ những âm thanh vô nghĩa, cơ thể quấn lấy Vũ để tận hưởng đê mê, đôi môi ướt át với lên tìm cái lưỡi say đắm của Vũ mà đắm chìm trong ân ái.

Vũ quá mạnh mẽ khi ở trên giường khiến nàng mỗi lần làm tình là một lần như quên hết phiền muộn, chỉ còn biết lao mình theo con tàu dục vọng cứ đưa nàng đi xa mãi theo thuyền trưởng Vũ đang rực cháy. Lần nào nàng cũng được Vũ đưa đi xa mãi trong ngây ngất hoan lạc, mỗi lần nàng lên đỉnh thì cũng là một lần nàng say trong đam mê cùng Vũ. Giờ đây cũng như vậy, cái lồn nàng trào ra ngày một nhiều hơn từng dòng dâm thủy ào ạt. Cơ thể nàng run lên, thần trí cũng đã mê man, tê dại đi, nàng trân người cứng lên rồi lại mềm nhũn ra vô lực.

Nàng đã lên tới cung bậc thăng hoa của cảm xúc, cũng vừa hay tới đó Vũ cũng ào ào xuất từng dòng tinh trùng nóng hổi vào cái lồn vẫn đang ê ẩm của nàng. Một cảm giác tuyệt vời mà chưa khi nào nàng chán nó cả, sự dịu dàng êm ái của Vũ khiến nàng cứ lịm đi trong thư thái của thiên đường. Quên hết tất cả, nàng mãn nguyện trìm vào ngay giấc ngủ sau một trận đánh lớn mới vừa cướp đi sức lực của nàng.

Tỉnh dậy khi đã ở trên giường, nàng đã quá mệt mà mê man đi và Vũ đã bế nàng về phòng ngủ. Lờ mờ tỉnh dậy trong một chút uể oải nhưng khoan khoái lạ thường, nàng lờ đờ bước chậm xuống dưới nhà.

– Mấy giờ rồi vậy Vũ?

Nàng hỏi Vũ khi chàng đang ngồi trên ghế salon mà xem tivi.

– Mới hơn 8 giờ. Người gì mà yếu quá vậy! Mới vậy đã mệt mà không chịu nổi rồi.

Vũ nói xoáy nghịch ngợm.

– Ai biểu dữ quá!

Kiều e thẹn ửng Hồng mặt.

– Hihi, thôi lại ăn cơm đi. Vũ mới hâm nóng lại thức ăn xong đó.

Kiều hạnh phúc rạng ngời mà bước lại bàn ăn khi biết Vũ đã tự tay nấu nướng nốt những gì còn dang dở.

– Dạo này việc học vất vả quá phải không? Cứ thấy đi suốt à.

Kiều quan tâm hỏi han.

– Đâu có, mấy em khóa dưới cứ lôi đi suốt, không chịu cho về nhà í.

Kiều trân mắt lên nhìn Vũ, nàng thật sự rất buồn khi nghe từ miệng Vũ thốt ra như vậy. Nhẹ nhàng cầm chén cơm lên nàng nặng nhọc đưa lết đôi đũa.

– Hí hí, xem có ai đó ghen tới nổi không ăn nổi cơm kìa.

Vũ thích chí cười khoái.

– Ai mà thèm ghen, thôi ăn đi kẻo nguội hết rồi.

Giọng Kiều buồn như vô hạn nỗi sầu đang vây quanh.

– Hihi, tươi tỉnh lên. Người ta đùa đó, mấy bữa nay bận công chuyện của nhà cô Lệ nên mới vất vả vậy đó.

– Ừm, phải rồi. Chuyện của nhà cô ấy sao rồi.

Kiều quan tâm tới người bạn thân thiết.

– Khó khăn qua rồi, đang tốt đẹp trở lại.

– Ừm, tốt quá. Vũ nhờ tới ông ba à?

– Không, sao lại phải ông ba. Vũ không thể tự lo được sao?

– Vũ tự lo? Sao giỏi quá vậy?

– Chuyện, chồng của nàng mà lị. Hihi…

– Nỡm, ai mà thèm.

Vui đùa tươi tỉnh để Kiều rạng rỡ trở lại, bữa ăn trôi qua nhanh, hai người trở lại chiếc bàn uống nước, nơi Vũ đang tỏ ra rất chỉn chu nghiêm túc.

– Có chuyện gì vậy Vũ? Sao nghiêm quá vậy?

– Mẹ ngồi xuống đi, Vũ có chuyện này muốn nói với mẹ.

Vẻ nghiêm túc của Vũ khiến Kiều lo lắng.

– Chuyện của nhà cô Lệ đúng là do Vũ tự mình giải quyết. Vũ đã ra điều kiện với cô là sẽ phải nhượng lại 30% cổ phần của gia đình cô trong khách sạn. Mẹ thấy có ổn không?

Vốn là dân kinh tế trước kia, nhưng vì có bầu Lan với ông Quang nên Kiều mới bỏ học mà theo ông Quang về dinh thự này, giờ nghe Vũ nói nàng không khỏi ớn lạnh vì con số ấy quá lớn so với tưởng tượng của nàng.

– Sao… sao nhiều quá vậy?

– Mẹ không biết thôi, gia đình cô ấy sẽ mất tất cả chứ đừng nói là giữ lại một phần trước kia như bây giờ. Giờ ổn định lại được là tốt lắm rồi.

– Ừ, nhưng mẹ vẫn thấy thế nào ấy. Mình làm vậy có quá không?

– Mẹ nhân từ quá. Trong cái lối đi phủ đầy cạm bẫy chông gai ấy, mình không phũ phàng sao làm nên việc lớn chứ.

– Ừ, mẹ hiểu rồi. Mà sao Vũ có thể tự lo được vậy.

– Dĩ nhiên mình Vũ không thể lo nổi. Còn có những người khác, nhưng tuyệt nhiên không dính dáng gì tới ông ba.

– Ừm, mẹ biết rồi.

– Giờ mẹ nghe kỹ nè, điều kiện Vũ ra là 30% số cổ phần ấy từ nay sẽ đứng tên mẹ. Số đó không lớn, nhưng không thể là nhỏ. Ít ra nó đảm bảo cho mẹ một tương lai an toàn dù có chuyện gì xảy ra.

– Không, sao lại thế? Mẹ không nhận đâu, Vũ đứng tên đi. Vũ muốn đuổi mẹ đi sao? – Kiều lo lắng.

– Mẹ yêu hâm quá à. Sao Vũ rời xa mẹ cho nổi. Đây là lo cho tương lai của mẹ, cũng là một giải pháp an toàn. Sau này, sẽ còn rất nhiều tài sản đứng tên Vũ. Nếu tất cả đều mang tên Vũ, sao Vũ có thể thoát khỏi những điều tra chứ.

– Vậy sao? Có thiệt vậy hông? – Kiều nghi ngờ.

– Vũ sẽ bên mẹ mãi mãi, khổ quá!

– Ừm, vậy thì được.

– Vậy vài bữa nữa mình cùng cô Lệ qua bên pháp lý để làm thủ tục sang tên số cổ phần ấy nha. Mẹ đừng có mềm lòng với cô Lệ, ý Vũ đã quyết rồi.

– Ừ, nhưng mà mẹ thấy có lỗi với cô Lệ quá!

– Cái này là giải pháp an toàn cho hai mẹ con mình. Lỡ như sau này ông ba có đuổi mẹ con mình ra đường, với khối tài sản ấy chí ít cũng đủ hai mẹ con mình sống thoải mái mà khỏi phải lo nghĩ gì. Mẹ hiểu chưa?

Tới giờ thì Kiều đã hiểu hết những gì Vũ tính toán. Nàng thấy Vũ đã hoàn toàn lột xác, những gì chàng đã làm chứng tỏ chàng đã lớn và thực sự mạnh mẽ. Nàng vui và hạnh phúc vì điều đó, vui vì biết rằng tương lai dẫu có ra sao thì nàng vẫn còn có Vũ ở bên cạnh.

Bàn bạc xong xuôi, Kiều đi thu dọn quần áo để cho vào máy giặt thì Vũ rút điện thoại ra và bấm máy gọi cho Tuyết Trinh.

– Alo, Vũ hả? Tuyết Trinh nghe này. – Tuyết Trinh bắt máy.

– Ừm, là Vũ đây. Muốn chuyện phiếm với Trinh chút, không biết Trinh có rảnh không?

– Hihi, Trinh rảnh mà. Vũ cứ nói đi.

– Hi, có gì đâu. Vũ muốn tự giới thiệu một người đưa Trinh đi tham quan thành phố thôi.

– Hihi, Vũ hả?

– À thì, tự đề cử liệu có được không ta? Hihi.

– Hihi, quá được ấy chứ. Luôn và ngay nhé?

– Ok. Nhà Trinh ở đâu? Vũ qua đón.

– À, nhà tớ ở…

– Uầy!!! Sao gần nhà Vũ quá vậy. Chờ Vũ 15 phút nhé!

– Ừm, chỉ có 15 phút thôi đó. Hihi.

– Ok, hẹn 15 phút nha.

Tắt điện thoại, Vũ gọi với Kiều:

– Mẹ ơi! Vũ phải ra ngoài có chút chuyện. Về muộn chút ha!

– Sao đi đâu giờ này vậy?

– Công chuyện thôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn luân mẹ và con

Số ký tự: 0