Nguyệt

Phần 15

2021-04-14 03:39:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 15
Tôi hẹn chú Mạnh tại xưởng chúng tôi thuê. Chú đến cùng một người phụ nữ tôi quen mặt, chị xuất hiện rất nhiều trên báo chí và là con gái út của chú Mạnh. Ở ngoài đời, chị trông mềm mại và nữ tính hơn so với hình ảnh quyết đoán và sắc sảo như trên báo chí. Nhưng đúng là không hổ với hình ảnh chị tạo dựng, chị đưa ra rất nhiều câu hỏi và ý kiến mà tôi không lường trước được.

Chú Mạnh thì khá ấn tượng với những việc chúng tôi đang triển khai. Từ cái tấm gỗ thuyền mà chúng tôi bóc ra đặt vào cái lồng để xối nước, rồi lại hong khô để kiểm tra độ biến dạng của nó. Cho đến những vật liệu vữa chát mà chúng tôi đang pha trộn theo nhiều tỉ lệ khác nhau từ cát, xi măng, mùn cưa, mật mía, bột giấy để tìm ra công thức chuẩn cho thi công. Chú đứng hàng giờ xem người thợ cả chúng tôi thuê đang tỉ mẩn ghép các mộng gỗ rồi treo các vật nặng để kiểm tra độ bền. Sau đó lại chăm chú đúng gần đứng xa để xem tấm ảnh chụp toàn cảnh bãi biển dài gần mười mét mà chúng tôi căng ra để đánh dấu các vị trí có thể đặt các căn biệt thự, vị trí cần cải tạo lại.

– Được lắm. Các cháu làm rất chuyên nghiệp và ấn tượng. Chú cũng hồi hộp để xem thành quả mà các cháu sẽ trình bày vào buổi chấm điểm gần hai tháng tới.

Chú nói với tôi và anh Tùng khi ngồi uống nước sau buổi thăm quan.

– Vâng, chắc chắn chú sẽ ấn tượng.

Tôi trả lời chắc nịch.

– Chị cũng tin và háo hức chờ được xem thành quả của bọn em.

Chị Nguyệt cũng khích lệ một câu, chị trùng tên với Nguyệt nhưng tính cách lại hoàn toàn đối lập, mạnh mẽ và tự chủ. Dù vậy, thái độ của chị vẫn khá khách sao, không có sự chân thành như của chú Mạnh.

Từ chối lời mời dùng cơm trưa của chúng tôi, chú Mạnh và con gái rời đi luôn. Anh Tùng thì phấn khích, cầm chén nước uống một hơi và khà một tiếng thả lỏng.

– Bõ công vất vả, chú ạ.

– Mới chỉ là bước đầu thôi anh, mình còn nhiều việc phải làm lắm. Thời gian chẳng còn mấy, anh em mình phải căng mình hết sức. Anh cũng giao lại việc của công ty cho anh Bình đi, chứ anh cứ chạy đi chạy lại cũng mệt.

– Mấy công trình đang thi công, anh chỉ lo nhất là cái trung tâm thương mại. Bên thi công đã làm lại tấm dầm mái trước hai lần rồi mà vẫn chưa đạt.

– Hôm trước Thuận có trao đổi với em, mình sẽ có thêm hai tháng nữa. Sẽ kịp khai trương vào hội chợ xuân.

Mấy tháng nay tôi cũng buông hẳn công trình trên đó, chủ yếu là anh Tùng lên để kiểm tra. Tôi cũng định lên mấy lần, nhưng mỗi lần có ý định lại nghĩ đến cái bao cao su chưa tinh trùng nên lại thôi. Cũng mấy tháng rồi tôi chưa được làm tình. Chả nhẽ lại hẹn với Chi, cô gái mà tôi đã quan hệ khi còn là sinh viên, tôi mới gặp lại cách đây hai tuần, cô vẫn xinh đẹp lại thêm sự mặn mà của phụ nữ một con. Tôi lắc đầu, hôm trước tôi gặp có cả chồng của cô, một anh chàng đẹp trai nhưng có vẻ sợ vợ và có lẽ tôn thờ cô.

Mấy lần liên hoan cho anh em xả hơi có cả tăng ba, nhưng tôi không tham gia, tôi thực sự không hứng nổi với mấy cô gái dịch vụ. Thở dài, tôi cố dằn sự ham muốn bỗng nhiên rục rịch. Tốt nhất là tập trung tinh lực cho dự án này.

Sau khi ăn bữa chưa gọi về xưởng cùng anh em, tôi cũng chẳng nghỉ trưa, lại cắm cúi vào công việc. Những suy nghĩ vẩn vơ cũng biến mất ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên từng phối cảnh theo những nét vẽ của tôi trên chiếc máy tính.

Chiếc điện thoại để trên bàn bỗng rung lên cành cạch rồi trượt theo mặt bàn rơi xuống đất, tôi nhanh tay chụp kịp trước khi nó chạm mặt sàn xi măng cứng rắn. Trên màn hình là số của Nguyệt, nhìn đồng hồ chắc giờ này cô đang đi đón con bé ở trường. Bấm nút nghe, tiếng Nguyệt hốt hoảng trong tiếng khóc, làm tim tôi nhảy một phát lên cổ, tôi bật dậy lao ra ngoài vừa cố nghe địa chỉ cô đọc, phải mấy câu hỏi tôi mới hình dung được cô đang ở đâu.

Vẫy vội chiếc xe ôm, giờ này chẳng thể đi xe ô tô được nữa, đường giờ tan tầm rất đông. Chiếc xe ôm theo sự giục giã của tôi luồn lách hết lòng đường lại lao lên vỉa hè, rồi chui vào những con ngõ ngoằn ngoèo.

Đường thì đông, xung quanh chỗ Nguyệt đứng đã đông đặc người vây quanh Nguyệt và chiếc xe. Rút tờ tiền tôi dúi vào tay người lái xe ôm rồi vội vã tách đám người đi đến chỗ Nguyệt. Cô đang khóc, mặt hốt hoảng, đứng yên bất lực chịu trận trước sự xỉa xói loi choi của một người phụ nữ to béo.

– Dừng lại!

Tôi hét to để người phụ nữ đang choi choi dừng lại hành động, sau đó nhìn sang Nguyệt đang mừng rỡ tóm chặt lấy tay tôi, khi thấy tôi xuất hiện.

– Có chuyện gì vậy em?

– Em… chị ta đâm vào em… nhưng lại nói em đâm vào chị ta.

Vỗ vỗ vào bàn tay cô để cô yên tâm.

– Không vấn đề gì đâu, để anh xử lý.

Tôi quay sang người phụ nữ lúc này đã dừng lại hành động, hơi gằn giọng.

– Có chuyện gì? Tôi thấy xe chị đổ ở đằng sau, tại sao chị lại bắt đền cô ấy.

– Hừ… không biết đi xe thì đừng đi. Đang đi phanh lại làm gì?

– Thế này nhé, tôi chưa biết cô ấy phanh như thế nào, nhưng chị đâm vào sau xe cô ấy chứng tỏ chị không làm chủ tốc độ.

– Bà con xem… họ có tiền… họ lại đổ lỗi cho những người nghèo như chúng ta…

Chị ta lại bắt đầu lu loa và nhìn xung quanh để lấy sự đồng tình, xung quanh bắt đầu có tiếng lao nhao ầm ĩ. Tôi lấy chiếc điện thoại ra, mở chương trình ghi âm, sau đó hét to một tiếng.

– Dừng… mọi người dừng. Vậy chị nói xem chị muốn tiền đúng không?

– Đúng… tôi muốn đền tiền. Đây này chiếc xe của tôi đã hỏng hết rồi, cả nhà có mỗi cái xe để chạy chợ… giờ phải làm sao… ôi… sao tôi khổ thế này…

Buông tay Nguyệt ra, tôi đi đến nhìn chiếc xe máy có gắn một cái chờ hàng, chiếc sọt không chở hàng bung ra nằm sát lề đường.

– Chiếc xe này của chị bị hỏng chỗ nào?

– Đây… đây…

Chị ta chỉ những vết rách trên phần nhựa cũ nát của chiếc xe.

– Chị có chắc là mới vỡ không? Chị có thể cam đoan đây là do chị đâm vào xe tôi bị vỡ không?

– Tôi chắc chắn… chỉ có đâm vào mới vỡ như vậy…

– Vậy được, tôi sẽ đền cho chị nếu chị cam đoan đây là do đâm vào xe tôi và do lỗi của tôi.

– Rõ ràng là lỗi của xe anh.

– Không sao, để tôi gọi các anh công an đến để phán xử lỗi, sau đó sẽ đền cho chị.

Tôi quay lại chỗ Nguyệt, lấy điện thoại của cô, bấm số gọi 113.

– Vâng… chào các anh. Xe tôi bị tai nạn ở địa chỉ xxx, mời các anh đến lập biên bản. Không… có người phụ nữ đi xe máy đâm vào đít xe tôi, chị ta bắt đền, tôi chỉ muốn các anh đến lập biên bản và phân xử đúng sai để tôi đền cho chị ta.

Tôi vẫn chưa bấm nút gọi, nhưng vẫn nói oang oang trong điện thoại. Sau đó tôi mở cửa xe lấy cái camera xuống, sau đó xem lại video ghi hình.

– Được rồi… mọi người giải tán đi để cho đường lưu thông được. Tôi đã gọi các anh công an đến, các anh ấy sẽ giải quyết. Tôi cũng có camera ở đây, có đủ bằng chứng rồi, không cần mọi người ở lại làm nữa.

Sau đó nói với người phụ nữ đang há mồm rồi lại ngậm lại.

– Chị chờ một chút đi, các anh công an sắp đến rồi. Hết bao nhiêu tôi cũng đền kể cả thời gian chị chờ, miễn là tôi sai.

Một số người tản đi, một số vẫn đứng lại tò mò nhìn. Tôi cũng mặc kệ, đến cạnh Nguyệt.

– Lần sau gặp trường hợp như vậy, em đừng sợ, có việc gì cứ gọi các anh công an. Các anh ấy sẽ xử lý, mình không cần phải đôi co với người ta, nhiều người họ chỉ biết bắt nạt người khác thôi.

Vừa nói với Nguyệt, tôi vừa có ý răn đe.

Người phụ nữ định nói gì đó, nhưng chị ta vừa định mở mồm thì tôi trừng mắt làm chị ta ngậm lại.

– Nếu chỉ vì mục đích kiếm tiền chị có thể nói thẳng không cần chửi bới người khác, còn nếu chị muốn đúng sai, thì đã có pháp luật. Bây giờ chị muốn gì?

– Anh đền tiền cho tôi.

– Tôi sẽ đền, đợi các anh công an đến phân xử, tôi sẽ đền hết.

– Tôi… tôi không đợi được.

– Không đợi được cũng phải đợi.

– Anh bắt nạt tôi.

– Tôi không bắt nạt chị. Tôi chỉ muốn làm đúng sai để đền tiền. Chị tưởng tôi cũng rảnh à? Tôi phải bỏ cả công việc để đến đây, nếu chị sai chị cũng phải đền bù thiệt hại cho tôi đấy. Không ít đâu, riêng miếng vỡ trên xe của tôi cũng hơn cái xe của chị, còn thời gian của tôi thì còn nhiều nữa.

Tôi nói cứng với chị ta, khi thấy chị ta có vẻ nhũn lại.

– Tôi… tôi… không thèm tiền của mấy người.

Chị ta hét lên mấy câu, sau đó quay về cái xe vùng vằng dựng cái xe lên, nhặt cái sọt buộc lại và nổ máy vừa gườm gườm nhìn tôi và phóng đi.

– Đi đón con nào.

Tôi kệ chị ta, mở cửa để Nguyệt vào xe.

Con bé đang đợi chúng tôi tại phòng đợi, nó cũng không thắc mắc tại sao chúng tôi lại đến muộn mà ào đến ôm lấy tôi, rồi lại ôm lấy Nguyệt. Lấy cái cặp trên lưng con bé xuống và cầm cái túi vải có in logo của trường đựng đồng phục và sách vở mới được phát, tôi cầm tay con bé đi ra cổng.

Nguyên buổi tối tôi không nhắc đến chuyện xảy ra, vui vẻ cùng nghe con bé hưng phấn kể về các bạn mới trong lớp, cô giáo nước ngoài, cùng nấu cơm, ăn cơm, cùng con bé chuẩn bị bài ngày mai, xem một chút phim hoạt hình và con bé đi ngủ.

Nguyệt đi đến ngồi xuống cạnh tôi sau khi con bé đã ngủ, cô đưa cho tôi một cốc nước hoa quả.

– Em xin lỗi vì chuyện xảy ra hôm nay.

– Không có gì, em đã làm rất đúng. Em gọi cho anh ngay khi xảy ra chuyện.

– Việc đơn giản như vậy mà cũng làm anh phải bỏ dở công việc.

– Việc xử lý vấn đề không bao giờ là đơn giản cả.

– Nhưng em vẫn thấy mình vô dụng.

– Sao em lại nói vậy? Em chăm con, cùng con học, cùng con chơi sao lại nói là vô dụng. Việc đấy em làm rất tốt. Và anh cũng yên tâm để tập trung vào công việc.

Sau vụ anh chàng nhạc sĩ xảy ra, tôi đột nhiên phát hiện hóa ra cô cũng đơn thuần hệt như những đứa trẻ lớn tuổi. Tôi cũng không còn cái cảm giác bực tức như trước kia nữa, tôi tự nhiên đối xử với cô y như với con gái tôi. Khá kỳ quái.

– Còn việc này nữa. Thời gian em ở đây đã giúp bố con anh rất nhiều, nhưng anh lại chưa bao giờ có lời cảm ơn.

– Dạ, không có gì, con bé cũng là con gái em.

– Công việc của anh sẽ rất bận, chẳng biết khi nào mới hết. Em có thể chuyển hẳn đến đây ở để giúp anh chăm sóc con bé không?

Mấy tháng này cô ở nhà tôi, tôi mặc nhiên coi cô như một thành viên trong gia đình cũng chưa bao giờ nên tiếng về việc này, cô cũng vậy. Từ sau chuyện xảy ra, Nguyệt cũng chưa bao giờ nhắc đến, cũng không về chỗ ở cũ, đồ dùng cá nhân của cô toàn mua mới.

– Em… em… vâng ạ.

Nguyệt bối rối, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu nhìn cốc nước hoa quả trong tay.

– Em có vấn đề gì không?

– Em… lần trước… em xin lỗi anh.

Tôi bật cười, tiền đền bù đến giờ tôi cũng chưa nhận được, mà tôi cũng không hỏi anh ta bị xử lý như thế nào.

– Em ở đây có vấn đề gì không?

– Không ạ, nhưng anh… anh không phiền chứ?

– Sao lại phiền, có em anh được rảnh rang mà.

– Thế… bạn… anh?

Cô đỏ mặt khi hỏi câu này, tự nhiên tôi lại muốn trêu cô.

– Bạn anh? Ý em là ai? Thỉnh thoảng anh Tùng vẫn đến chơi với con bé đấy, chắc không vấn đề gì.

– Không… ý em là… bạn gái ấy.

– Em muốn gặp không?

Cô gật gật rồi lại lắc, mặt lại càng đỏ hơn.

– Ha ha ha… nếu em muốn, anh sẽ đi kiếm rồi giới thiệu với em nhé.

– Không… không…

Cô lại càng rối hơn.

– Vậy em muốn hay là không?

– Không.

– Vậy được, anh sẽ không kiếm nữa.

Tôi cười to sảng khoái vì nhìn điệu bộ càng lúc càng rối.

– Vậy em về… ở… với anh được không?

Đột nhiên cô bỗng nói. Tôi hơi ngớ ra một chút, chưa thực sự hiểu ý cô.

– Thì anh vừa mời em ở đây mà.

Cô bỗng đứng bật dậy, rồi chạy nhanh về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt

Số ký tự: 0