Nhật ký cuối cấp

Phần 11

2021-02-11 08:29:00

Phần 11
– Dạ… em… em lo cho cô nên ở lại…

– Hừ… tôi không sao, cậu về đi. – Cô nhìn tôi nói dứt khoát.

– Dạ, cô… không sao thật chứ ạ. – Tôi ngập ngừng.

– Thế cậu nghĩ tôi làm sao, phải năn nỉ sự thương hại của cậu hả? Hừ… cậu nghĩ tôi đáng thương đến vậy sao…

Giọng cô lạnh lùng nhưng chua chát. Có lẽ sự việc ngày hôm qua đã làm cô thay đổi…

– E… em… không… nghĩ là mình ở lại vì thương hại cô.

– Thế cậu nghĩ thế nào?

– Em… em…

Tôi nhất thời không trả lời được. Đúng, đúng là tôi không thương hại cô. Nó xuất phát từ trái tim… trái tim của tôi… có lẽ đã thuộc về cô…

– Hừ…

Cô mỉm cười, nụ cười có vị đắng…

Một khoảng lặng giữa 2 người. Thật sự tôi không biết phải nói gì với cô. Có lẽ im lặng là giải pháp tốt nhất trong hoàn cảnh này. Im lặng để tự suy nghĩ, nhìn nhận về sự việc. Nó giống như là đang tìm một giải pháp tối ưu, mong muốn có một cái kết hoàn hảo để sớm vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Tôi nhìn vào cô… mặt cô lạnh như băng. Nhưng thoáng trên khuôn mặt và nét mệt mỏi. Có lẽ cô đang cố thay đổi mình, cô phải là một người mạnh mẽ kiên cường. Dù cô có thế nào, dù cô có lạnh nhạt với tôi thì… tình cảm của tôi với cô vẫn không thay đổi. Đưa tay định vuốt mái tóc mà tôi thường làm. Nhưng lần này cô hất tay tôi ra… mạnh mẽ, dứt khoát.

Không bỏ cuộc, tôi cầm tay cô lên. Vết tím ở tay cô vẫn còn, cô khẽ nhíu mày, chắc là đau… Một lần nữa cô hất tay tôi ra:

– Cậu về đi, sắp đến giờ đi học rồi. – Cô nói lạnh băng.

Tôi không nói gì, quàng tay qua ôm cô. Bất chợt cô vùng dậy… Bốp… một cái tát… nó dành cho tôi.

Bàng hoàng…

Tôi như chết lặng…

– Cậu ra khỏi đây… NGAY, từ giờ đừng đến đây nữa. – Cô giận dữ…

– Hừ… vậy à.

Thật sự lúc này tôi đã giận, đó là 1 sự sỉ nhục… hừ, tôi biết cô giận tôi… nhưng lý do… sàm sỡ à? Ngồi dậy bước xuống giường, khẽ đưa mắt sang nhìn cô, cô vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm nhưng… tôi thấy môi cô đang run… có lẽ là tưởng tượng.

Chán nản, tôi với lấy cái điện thoại rồi bước ra mở cửa. Nhìn lên đồng hồ còn khá sớm… mới 6h kém. Giờ này chắc bố mẹ tôi chưa dậy… haiz, biết đi đâu bây giờ, chả nhẽ gọi điện thoại bảo mẹ xuống mở cửa cho à… bị chửi chết. Bước chân ra ngoài, tôi khẽ run, trời khá lạnh… đúng thôi, mùa đông mà. Đang khép cánh cửa cho cô thì…

– T…

Một tiếng gọi nhỏ từ trong phòng vang lên… có lẽ cô gọi. Nhưng gọi thì sao chứ? Tôi vẫn đóng cửa bước ra ngoài…

“Két… cạch…”

– T…

Cô chạy nhanh ra, gọi tôi. Quay lại, tôi thấy mắt cô đỏ hoe… giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn xuống má. Người cô run lên vì lạnh.

– Dạ, sao cô, em quên đồ gì ạ.

Tôi cười nhạt, không dám nhìn cô vì tôi biết… tôi không xứng đáng.

– … V… ào nhà… đi… ngoài này lạnh l… ắm.

Cô nói đứt quãng, nhưng cũng quay mặt đi…

– Thôi, em về… tí còn đi học, cô vào đi kẻo lạnh, không cần quan tâm đến em đâu.

Giọng tôi cũng nghẹn đắng, có lẽ hơi xúc động. Giờ đây tôi đang ý thức được… đứng trước mặt mình là ai và nên có quan hệ như thế nào.

– Vào… đi…

Cô lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi.

Khóc ư, sao cô phải khóc? Vì ai? Em hay chính bản thân cô? Chắc vì lòng thương hại… nhỉ.

– Không cần đâu, cô vào đi, em về… chào cô.

Tôi lạnh lùng quay mặt, mắt tôi mờ dần… sương mù hay nước mắt?

– T…

“Bịch… Rầm… ááaaa”

Giật mình, tôi quay lại… chết điếng người. Trời ơi, cái cửa phòng chết tiệt bị rụng. Hậu quả của pha đạp thần thánh hôm qua. Hix… chạy nhanh đến kéo cô dậy, tình huống này khó đỡ quá. Cô tựa người vào cửa nên… bay tự do theo nó luôn.

– Trời, cô… cô làm sao không? – Tôi lo lắng.

– Ui… da… hức… đ… au…

Tôi quàng tay cô qua cổ, đang định dìu cô đứng dậy…

– A… ui…

“Bịch.”

Tôi cùng cô ngã bổ nhào. Vết thương ở chân nhói lên, đau quá nên tôi bị mất thăng bằng…

– …

– Emm… em xin lỗi, cô sao không ạ. – Tôi ngồi dậy nâng cô lên.

– Không…

Cô nhăn nhó, tôi nghĩ cô bị dập mông…

– Chân cô chảy máu rồi, để em đưa cô vào phòng.

– Uh… nhưng… – Cô nhìn vào chân tôi.

– Không… không… thôi em đỡ cô.

Tôi dấu vết thương, cố gắng dìu cô vào giường ngồi.

Lết từng bước nặng nhọc ra dựng lại cánh cửa phòng. Bực… oái oăm chưa từng thấy. Vật lộn một lúc mới đưa được nó về đúng vị trí… cơ mà hơi méo… kệ, chắc éo sao đâu. Xong xuôi tôi quay sang nói với cô, thấy cô đang nhìn tôi chằm chằm… một thoáng giật mình…

– Thôi, cô nghỉ nha, em về đây… em xin lỗi. – Cố tỏ ra vui vẻ, tôi lên tiếng.

– Đã về… thì… đừng bao giờ nhìn mặt tôi… – Cô nghẹn ngào.

Tôi ngập ngừng, quay lại thì thấy cô gục đầu vào 2 chân… những giọt nước mắt lại rơi. Tôi đứng im, không biết phải làm sao. Ý thức không cho phép tôi ở lại, nhưng con tim lại muốn tôi ôm cô vào lòng… an ủi cô. Làm sao đây, tôi còn đang phân vân… thì cô ngước lên nhìn tôi… cái nhìn giận hờn, oán trách. Lúc này chút ý thức cuối cùng của tôi không còn nữa rồi, ánh mắt của cô chiếu thẳng vào trái tim non nớt, làm nó đập rộn ràng.

Lại gần, tôi đưa tay vuốt nhẹ lên khóe mắt cô, lau đi những giọt nước mắt tủi hờn.

– E… m xin lỗi.

– Khinh tôi lắm phải không? – Cô nhìn tôi ai oán.

– Sao cô lại nghĩ vậy. – Tôi trừng mắt.

– Vì tôi là loại đàn bà dâm tiện… dụ dỗ cả học sinh của mình…

Cô nhắc lại lời nhục mạ của thằng mặt lồn.

– Em cấm cô được nói như thế. – Tôi gằn giọng.

– Hừ… không đúng sao? Tôi không phải đang dụ dỗ học sinh của mình sao… – Cô mỉm cười chua chát…

– Em không phải học sinh của cô.

Tôi xoay mặt cô đối diện mình:

– Đối với em… cô là 1 người bạn… 1 người bạn trên mức bình thường, em không cho phép cô chỉ xem em là 1 thằng học sinh lông bông… vì tình cảm của em là thật lòng, nó xuất phát từ trái tim… cô hiểu không?

Cô ôm chầm lấy tôi… nức nở:

– T không khinh thường cô sao?

– Nếu cô nghĩ em khinh thường cô thì có nghĩa em đang khinh thường chính bản thân mình…

Tôi ôm chặt lấy cô, giờ đây tôi biết tình cảm của mình dành cho cô là thứ tình cảm gì rồi… một thứ tình cảm ngọt ngào… ngang trái.

Cô vẫn khóc thút thít trong vòng tay tôi. “Phải… khóc đi cô, khóc cho hết nỗi buồn, khóc để bỏ lại sau lưng quá khứ, hãy hướng đến tương lai… nơi đó có em… em luôn bên cạnh cô… em… e… thích cô mất rồi”

– Cô biết không, được ở bên cô em thấy bình yên lắm, có lẽ cô là thiên thần của đời em đấy.

Tôi nhìn cô âu yếm, hôn nhẹ lên trán cô. Cô mỉm cười:

– Hứ… xạo quá.

Rồi lại rúc vào ngực tôi. Lúc này tôi và cô lại nằm ôm nhau trong chiếc chăn ấm áp.

– Thật mà.

– Không tin.

Cô cười khúc khích, nâng đầu cô lên…

– Cô biết không, em thích cô thật lòng… trao thân cho cô em không hề hối tiếc…

– …

– Hahahaha…

– Nói… cái gì vậy hả… hứ. – Cô nhéo tôi đau điếng.

– Á… haha… đau…

– Thích ăn nói lung tung không, cậu bảo ai trao… cho ai… hả.

Cô nghiến răng véo thật mạnh. Vãi… đau thấu xương…

– Ế… đau, thôi cô bỏ ra đi, đau em…

– Không bỏ, nói lại mau… hư…

– Hihi, trao thân cho cô em không hề hối tiếc. – Tôi nhắc lại y nguyên.

– Hứ… vớ vẩn, không thèm nói với ngươi nữa… hứ.

Cô giận dỗi quay mặt vào trong.

Vòng tay ôm cô, tôi thủ thỉ:

– Em trao thân cho cô cũng như trao trái tim bé nhỏ ngây thơ này cho cô nắm giữ, vì vậy cô giữ cho cẩn thận nha, hỏng bộ phận nào là cô lấy thân ra mà đền đấy… á… aaaa…

– Đền này, thích đền không…

Cô lại cấu véo thân thể nhỏ bé của tôi. Bực mình ghê cơ, sao thích cấu véo thế nhở… đúng là đồ đàn bà.

Tôi và cô trở lại vui vẻ, hạnh phúc quá… tôi tự hứa sẽ phải mang vui vẻ đến cho cô dù trong hoàn cảnh nào đi nữa. Đánh răng rửa mặt cùng cô xong… cơ mà không đánh răng, cô không cho dùng chung bàn chải… tức muốn chết, chỉ được súc miệng với muối… tức quá quyết giành bằng được bàn chải của cô… nhưng kết quả tôi xước hết tay, chảy khoảng 1 ít máu, mà thu về được có vài cái bóp mông thôi.

Trở về nhà thu dọn sách vở chuẩn bị đi học. May mà không bị 2 ông bà tế vì tội đi ngủ lang. May hơn là ông bà chưa biết chuyện mình đánh nhau với thằng mặt lồn. Gấp rút phi nhanh lên trường gặp thằng Đạt bàn kế… tiêu diệt thằng mặt Lồn…

… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://bimdep.vip/nhat-ky-cuoi-cap/

– T… đợi với. – Tiếng thằng Đạt gọi tôi.

– Uh mày, hôm nay đi sớm thế…

– Đm tao hôm đéo nào chả đi sớm.

– Thôi đi bố… sớm đéo gì 7h5 rồi.

– Thì là sớm nhất của tao rồi còn… mà sao rồi mày?

– Tao định tối nay, mà mày tìm được chỗ nó ở chưa?

– Gặp rồi, có phải nó mặc bộ đồ công sở đi con No sx biển xxx đúng không?

– Uh.

– Sáng nay bọn tao đang ăn sáng thì thấy nó đèo cái Hiền lượn trên đường, tao nghi ngờ là nó ngay… định bám theo nhưng không kịp, đù má thằng này gan gớm… vẫn dám ra đường.

– Mày bảo sao? Nó lai ai? – Tôi ngờ ngợ.

– Cái Hiền lớp mày chứ ai.

– Lớp tao làm gì có ai tên Hiền? – Tôi thắc mắc.

– Đm lớp cũ cấp 2 của mày, ĐM con bạn ngồi cùng mày mà không nhớ à?

Là Hiền… là nhỏ sao?

– S… ao… đúng là nó chứ?

– Đm sao không đúng… mà thôi tao lên lớp đây, có gì tối gọi nha.

– Ừh…

Sao lại là nhỏ? Nhỏ đang học ngoài kia mà? Nhỏ về khi nào vậy… Sao nhỏ lại về… từng dòng ký ức trôi về trong tôi…


– T… mình chơi ox đi.

– …

– T… mình mặc thế này đẹp chưa.

– Xấu… nhưng đi cùng mình nên đẹp ra đấy.

– Xí… có mà đi cùng tôi ông mới đẹp lên ý. *Cười*

– …

– T… mình mãi là bạn tốt nha…

– …

– T… mình nghĩ mình yêu rồi…

– …

– T… nhỏ ấy đẹp thật đấy… T nhỉ?

– …

– Cậu còn mình mà… đừng buồn nữa… mình mãi ở bên cậu…

– …

– T… ở bên cậu… bình yên lắm…

– …

– Hôm nay vui quá… T nhỉ…

– …

– T… T… cậu sao vậy… đừng làm mình sợ… huhu…

– …

– T… đừng mà… tớ sợ lắm…

– …

– Tôi hận cậu… tôi căm ghét cậu… cả đời này tôi sẽ không bao giờ… tha thứ cho kẻ khốn nạn như cậu…


Lắc đầu cho tỉnh táo, khóe mắt tôi cay xè… những ký ức này tôi chôn chặt trong tim. Nỗi đau này… tôi phải chịu… tôi đáng bị như vậy. Lững thững vào lớp như người mất hồn. Nhỏ… là phần ký ức đẹp nhưng tội lỗi nhất của tôi. Một sai lầm đánh mất tình bạn… mang đến nỗi hận lớn trong lòng nhỏ… người bạn thân nhất của tôi…

Những tiết học lặng lẽ trôi qua. Kiến thức thầy cô nhồi vào tai trái thì tai phải của tôi lại thải ra nhanh chóng. Chán nản lắm luôn ý, lôi điện thoại vào bimdep.vip đọc truyện sex. Haiz quá nản… học thì chả vào. Chỉ muốn ngủ thôi, chân tôi sáng nay bóp thuốc nên đỡ sưng rồi… cơ mà đi lại hơi khó khăn… còn khá đau. Nghĩ đến lại muốn chém chết thằng mặt lồn kia thôi. Mà không biết ông Quang kia thế nào, thoát khỏi trình duyệt web, nhắn tin hỏi thăm phát:

– Chết chưa thằng anh?

5 phút sau mới trả lời:

– Mày lên tầng 4 đi, bọn tao đang ở đấy. – Tin nhắn của thằng Đạt.

– Đợi tao 5 phút…

Có tin nhắn của lão Quang:

– Khỏe, có chị mày chăm sóc thì anh không khỏe sao được.

– Ừh thôi chiều em mang cho bát cơm đầy với quả trứng luộc ăn bồi bổ nha.

– Cút…

Mỉm cười, tôi xin phép bà giáo ra ngoài. Thật sự trong 3 môn khối A thì tôi ghét cay ghét đắng môn hóa này. Không phải vì học kém nên ghét, mà vì con mụ giáo dạy như cái… lỗ lồn. Hổng kiến thức từ năm lớp 10 rồi, giờ có cố cũng không theo được. Cơ mà bực vãi… xin sùi bọt mép ra mà mụ éo cho. Đang bực trong người, tôi phóng luôn ra ngoài. Chuyện này bình thường với lớp tôi. Bà giáo này mới ra trường. Phải là 1 hotgirl thì đỡ chứ nhìn không khác gì thị nở ver2. Tính tình thì thôi rồi… nhiệt tình đến thoái hóa, yêu nghề nhất quả đất. Chính điều đó tạo nên cái tên bất hủ… “đầu lâu thượng hạng” do bọn tôi ban tặng. Vì bả trẻ nên chúng tôi không sợ, xin ra không được thì trốn ra, trốn ra không được thì… đường hoàng đi ra. Lần nào cũng dọa không cho học môn này nữa… nhưng có bao giờ thực hiện được đâu. Kệ mịa bả, tôi vẫn ung dung.

Lên đến nơi, thấy 4 đứa đang chụm vào nhau… chơi 3 cây… vãi lọ. Thấy tôi, tay Tuấn quát um lên:

– ĐM mày làm sao, ngồi xuống đây khai báo sự tình… nhanh.

Lão này lớn tuổi hơn chúng tôi, là anh em kết nghĩa gì gì đó của thằng Đạt. Tôi cũng đôi 3 lần đi chơi cùng lão. Nói chung lão rất ra dáng đàn anh và có máu liều… thợ xây mà. Gọi là quen biết xã giao thôi, tôi cũng không dám chơi với lão… thấy ghê ghê thế nào ý. Vậy mà biết tôi gặp chuyện, lão lo lắng như đúng rồi ý:

– Dạ, em bị thương xíu thôi anh, anh Quang bị nặng hơn nhưng may mà không sao.

Lão Quang cũng chơi với lão Tuấn này… lão Quang buôn bán điện thoại mà… quen biết rộng lắm.

– Mày biết nó là thằng nào không?

– Dạ không, em với nó có xích mích nhỏ nên xảy ra đánh nhau, không ngờ nó mang hàng trong người, chẳng qua là nó chơi anh Quang nên em mới tìm nó thôi…

– Ừh được rồi, tối nay 7h qua nhà thằng Đạt, tao biết chỗ ở của nó rồi, thể nào tối nó chả đi đâu đó, chặn lại đập chết bà nó luôn…

– Dạ ok anh, có gì tối em phone nha.

– Rồi, mà mày học không, ngồi đây làm mấy ván.

– Dạ thôi, em vào lớp nha.

– Uh biến.

Nói qua về cái trường này, 2 dãy nhà 4 tầng nối với nhau, 2 dãy 2 tầng dành cho thầy cô. Dãy bọn tôi học có 2 cầu thang, 1 cầu thang chính kiểu công sở bình thường, 1 cầu thang xây nhô ra và theo kiểu có ban công nghỉ mỗi tầng. Vậy nên ban công nghỉ tầng cao nhất, tức là tầng 4, là nơi tụ tập an toàn nhất. Vừa không bị ai phát hiện (tầng 4 không có lớp học, toàn phòng thí nghiệm nên không lo giáo viên với giám thị lui tới, phòng học thì từ tầng 1 đến tầng 3…), vừa sạch sẽ thoáng mát. Một chỗ lý tưởng để chém gió cho chúng tôi… an toàn và dễ dàng sử dụng…

Vào lớp, mụ đầu lâu mặt hằm hằm như muốn xé xác tôi ra. Tôi mặc kệ, xin vào lớp mà bả đéo cho thì về. Cơ mà bả lại cho vào mới ảo. Nhắn cho cô cái tin báo cơm trưa. Cơ mà mãi cô chưa trả lời, chắc đang trên lớp. Cuối tiết 4 cô nhắn lại “tí về nấu cùng cô cho vui”… hạnh phúc vãi.

Hết giờ, tôi nhanh chóng phi về phòng cô… ăn chực. Vừa vào đến nơi, thấy cô đang lúi húi làm cái gì mà quay lưng về phía phòng tắm. Cái chính là cô đang ngồi xổm… quần ngủ thì bị trễ xuống lộ cả quần chíp. Rón rén vào trong, tôi định ú oà cô phát thì tự dưng người cô giật giật… rùng mình… “aaa…” một cái… Ôi đệch… đừng bảo đang… “thủ dâm” à nha…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật ký cuối cấp

Số ký tự: 0