Thằng Đức - Quyển 1

Phần 43

2020-11-27 06:39:00

Phần 43
– Alô… có chuyện à? Yến nhìn màn ảnh thấy Đức gọi… tim đập thình thịch… nàng đang mong đợi là cú điện thoại của Đức, từ bửa đi chơi buổi tối đó nàng ngẩn ngơ… tâm hồn dậy sóng… Đức đã hôn môi nàng, muốn nàng làm bạn gái của hắn… Yến nữa mừng nữa sợ… trực giác cho nàng biết Đức tổng rất có nhiều đàn bà… mình chỉ có thể là “một trong”… nhưng Yến không cưỡng được vẽ hấp dẫn lôi cuốn của người này… nên nàng mong đợi và cuối cùng Đức cũng gọi…

– Bộ có chuyện mới gọi em được sao? Giọng Đức bình thản…

– Không… không phải là ý này… Yến lắp bắp… đối với Đức nàng luôn khẩn trương…

– Tối mai… hơi tối một chút… em đi ăn khuya với anh được không? Định là sớm một chút nhưng phải xá giao với đám cán bộ nên đành phải hẹn em trễ… 10 giờ… nếu được… anh tới đón… Đức lúc này nói láo trơn tru… ngày mai, theo thời đụ biểu “mới” trưa tới nhà Lan… đụ tới 4 giờ mấy được rồi… cũng đủ làm cho Lan bơ phờ rồi… sau đó đến nhà Phó tổng tới gần 10 giờ cũng đủ rồi… sau đó gặp em Yến…

Xã hội ngày nay thay đỗi nhiều rồi, lúc trước 10 giờ tối là khuya… bây giờ đã khác… 10 giờ tối là lúc bắt đầu của giới ăn chơi, các hàng quán đều tấp nập khách.

– Ừm… được… Yến sung sướng tỏ ý ưng thuận.

– Vậy được… ngày mai gần 10 giờ anh gọi… đón em đầu hẽm nhà em ha…

– Ừm… Yến lí nhí…

Đức cúp máy… lái xe tới công ty…

Nhung đang lăng xăng bận rộn sau quầy tiếp tân thấy Đức mở cửa bước vào, nhớ tới đêm qua. Mặt nàng đỏ lên, cứ cúi gầm mặt xuống… luống cuống trông thật tội nghiệp… Đức tỉnh bơ tiến gần lại nói dõng dạc như thường lệ.

– Chi Nhung… gọi phó tổng đến văn phòng tôi… nói tôi có chuyện cần bàn… à nè… sau khi tôi nói chuyện với phó tổng xong… chị vào văn phòng gặp tôi nha… có chút chuyện cần nói với chị đấy…

– À… được… tôi gọi phó tổng ngay… Khác với bình thường… Nhung thường hi hi ha ha… lần này Nhung chỉ lí nhí… tránh nhìn mặt Đức…

Đi ngang qua bàn làm việc của Tâm… Đức tiến gần nói nhỏ:

– Ha… chuẩn bị chưa? Đức nói chút chuyện với Phó Loan và chị Nhung xong Đức đưa dì về ha… cũng xấp xỉ rồi… đói bụng lắm…

– Ừm… sắp xong rồi… vừa lúc Loan bước tới…

Tổng Đức vẫn chưa đi làm cán bộ à? Sao rãnh rang vậy? Giọng Loan “châm biếm”đùa cợt Đức… nàng cũng biết được “hung tin” là Đức bị đuổi… không khác phản ứng của Nhung và Yến, Loan thầm tội nghiệp cho người gây họa…

– Sao hả? Tui về công ty kiểm tra coi có ai làm biếng không cần phải xin phép cô à? Đức cũng không vừa “sừng sộ” đáp trả.

– Được… được… sao lại không… sao hả có chuyện à?

– Ừm… vào đây rồi nói…

Loan theo Đức vào văn phòng nó… cánh cửa vừa đóng lại đã thấy Đức tổng dỡ trò dâm dê tái máy chân tay sờ trên mó dưới trên người nàng…

– Nè… không phải chỉ là kêu tui tới để như vậy chứ hả? Phó Loan nhỏ giọng “gắt”…

– Thì cũng thoải mái chút chút mà… rồi nói nhỏ:

– Chiều mai… mình đi ăn cơm? Sao hả?

– Ừm, nhưng mà… tới nhà ăn… tôi nấu… cho cậu thưởng thức tài nghệ của tôi…

– Ậy… chi cho tốn thì giờ vậy… để thì giờ… hắc hắc hắc… Đức cười dâm dê nhìn Phó Loan nháy nháy mắt…

– Quỷ dâm dục… lúc nào cũng nghỉ tới chuyện đó… Loan sung sướng trong bụng nhưng lại “sừng sộ” trợn mắt giáo huấn thằng Đức.

– Ậy… đàn ông không dâm đàn bà không thương mà… có phải không… Đức cười hì hì… hai tay vẫn “du ngoạn” khắp nơi trên người Phó tổng…

– Nè… có chuyện gì nói nhanh đi… đang bận việc đó… Loan thiệt hết cách với thằng nhóc này… nàng nghỉ nó nói đúng mà… nàng không phải ngày càng mê nó không phải vì bản tính dâm dê của nó sao chứ? Nghỉ tới ngày mai… con cặc kia… Loan nóng lên.

– À… tôi nghỉ kỹ rồi… có phải nên đào tạo một số nhân viên chuyên nghiệp cho công ty? Cô nghỉ sao?

Loan nhìn Đức với ánh mắt thưởng thức…

– Không ngờ ha… cậu cũng không tệ… khoan đã… đây là chủ ý của cậu hay là của Nancy vậy? Loan ngờ vực hỏi.

– Này… này… đừng có xem thường tui nha… chỉ là tui cho cô cơ hội biễu lộ tài năng nên ít để ý chuyện công ty đó thôi… bây giờ cho cô biết cũng đúng lúc rồi… sao hà? Đức kiêu hãnh vênh mặt.

– Chủ ý hay… nhưng tốn tiền a…

– Ưu tiên chọn những ai có khả năng… chịu làm việc lại chịu học hỏi và trung thành với công ty… tốn chút tiền này coi như đầu tư đi… vì tương lai của công ty mà. Đức đưa ra những đặc tính mà Nhung đều có… nó biết Loan khôn như hồ ly, nếu bây giờ nói thẳng với Loan là muốn bồi dưỡng Nhung cho công ty thì quá nguy hiểm a… vì vậy nó mới nghỉ cách đi đường vòng… thật ra cũng nên bồi dưỡng nhân viên nồng cốt cho công ty… một công hai chuyện mà.

Quả nhiên Loan trúng kế của “thằng nhóc”.

– Ừm… tôi có ý định cho Nhung học kế toán… cậu nghỉ sao?

– Chuyện này… cô tự quyết định đi… tui chỉ đưa ra phương hướng… làm sao là do cô… Đức đạt được mục đích rồi liền khoát tay giao việc cho Phó tổng Loan…

– À… lát nữa cũng phải nói chuyện với chị Nhung một chút… chị ấy có gia đình con nhỏ… cho chị ấy chuẩn bị tinh thần trước…

– Cậu có thì giờ chuyện này cậu làm đi… tui hôm nay bận lắm… thôi tôi ra ngoài… cả đống việc đang chờ… còn gì nữa không?

– Còn… quan trọng lắm… chiều mai 6 giờ… đừng quên đó… Đức cười hắc hắc.

– Biết rồi… Loan hân hoan “lườm” nó một cái rồi ngoe nguẫy ra ngoài…

Chờ Loan khuất hẵn… Đức bước ra nói với Tâm:

– Dì Út… kêu chị Nhung vào gặp cháu… sau đó cháu đưa dì về…

– Ừm được… Tâm lòng rộn lên, háo hức…

Nhung thắc mắc… không biết Đức muốn nói gì với mình… nghỉ tới chuyện xãy ra giữa Đức và mình Nhung đỏ mặt lên… chưa bao giờ nàng nghỉ lại cắm sừng trên đầu chồng… Nhung vẫn không hối hận, trái lại có phần mong chờ, hôm qua đến giờ đầu óc cứ lâng lâng nghĩ đến lúc mình chõng khu cho hắn làm chuyện đó, chưa hết lại để hắn đút cái đó vào miệng… không biết có vì vậy mà hắn xem nhẹ mình không đây?

Thấy Nhung bước vào… khép nép e lệ Đức cười thầm… cần phải huấn luyện nhiều thêm mới được…

– Chị ngồi đi… sao rụt rè vậy… không giống ngày thường nha… vừa trêu Nhung vừa mở cửa bước ra nói với Tâm:

– Dì Út… cháu nói chuyện với chị Nhung… có ai kiếm cháu nói họ chờ… nhanh lắm… Đức nói vậy là không muốn bị quấy rầy… không thể nói chuyện suông nha… cũng phải sờ sờ bóp bóp chút đĩnh, tập cho Nhung quen dần đó mà…

– Nè… công ty định cho chị học ngành kế toán… chị nghỉ sao? Có lòng tin không? Ngồi xuống, đằng hắng một vài tiếng rồi Đức nói ý định của công ty…

– Tôi? Nhung mừng rỡ…

– Ừm… chị và thêm một vài người nữa… chị siêng năng, chịu học và trung thành với công ty… chị là người đầu tiên công ty chọn… sao hả? Chi thấy sao?

Nhung mừng run lên… trước kia nhà nghèo không có phương tiện học hỏi nên phải làm lụng vất vả… nay có cơ hội sao lại không mừng… Nhung nhìn Đức với ánh mắt cảm kích… ít nhiều Nhung cũng nghỉ chuyện này có liên quan đến chuyện đã xãy ra giữa 2 người… nhưng rồi sao chứ? Không thể đi ngược lại đâu… Nhung lí nhí:

– Ừm… cảm ơn… nhưng còn chuyện tui đang làm…

– Không sao hết… chị làm việc hai hoặc ba ngày… thời gian còn lại là đi học… công ty sẽ trã tiền phụ trội chị đừng lo… có điều là cực khổ một thời gian nha… nhưng tương lai phải còn trông cậy ở chị đó… Đức chỉ tin tưởng người của mình…

Nhung đỏ mặt giọng nói như muỗi kêu:

– Cái gì… cái gì người của mình… nói bậy không…

Đức đứng lên tiến đến trước mặt nơi Nhung đang ngồi nói nhỏ:

– Sao lại không… chị là người đàn bà của Đức… tương lai sẻ san sẽ chuyện của Đức… trừ khi chị không muốn… nói xong nó nâng cằm nàng lên rồi hôn một cái lên môi nàng…

Nhung run lên… nhẹ đẫy Đức ra chống chế…

– Coi chừng… coi chừng có người vô… cậu thật là…

– Không ai vô hết… Đức lì lợm ngồi xuống trước mặt nàng úp mắt vào ngực nàng hun hít, hai tay đồng thời tái máy khiến Nhung sợ cuống lên nhìn ra cửa chỉ sợ có ai mở cửa bước vào thấy thì chết…

Không cần sợ… Đức khóa cửa rồi… vừa nói nó vừa đưa tay lòn vào áo lần mò lên vú mà bóp…

Nghe Đức nói đã khóa cửa, Nhung cảm thấy yên tâm một chút, bấm gan ngồi thừ ra cho Đức sờ bóp… tuy nhiên cũng thấp thõm liếc nhìn cánh cửa… hồi hợp căng thẳng… Thấy Nhung im lặng, Đức được thế, hai tay du hành loạn xạ khiến nàng uốn éo không ngừng, chơi đùa một chút, thấy cũng tạm đủ cho buổi “huấn luyện” đầu tiên… Đức buông nàng ra đứng lên ngồi trở lại bàn mình rồi nói nhỏ:

– Tối mốt ra ngoài ăn cơm được không? Khoảng 8 giờ…

– Ừm… Nhung sung sướng gật nhẹ đầu… vừa sữa sang quần áo chỉnh tề lại vừa “hậm hực” liếc Đức tổng…

– Vậy… sau khi ăn cơm tối xong… chị có cần vào nhà thương không? Anh ấy ra sao rồi?

– Không… không sao… tuần sau xuất viện… có đứa em chồng trông coi… Nhung lí nhí.

– Vậy… tối mốt sau khi ăn cơm… mình tâm sự như bữa trước ha… Đức trắng trợn gạ đụ…

… mặt Nhung đỏ như gấc… Đức tổng này… không nói có được không? Người ta đã chịu đi ăn cơm với cậu rồi mà… Nhung thầm “mắng” Đức tổng mắc dịch.

– Nhớ nha… mốt Đức gọi trước khi tới đón chị…

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/

– Dì Út à… hay là mình ghé chỗ nào mua vài món đem về ăn ha… không cần nấu đâu… mất thì giờ… mình để thì giờ làm chuyện khác…

Làm sao hiểu ý thằng cháu chứ? Tâm sung sướng nhưng nàng vẫn muốn xào nấu cái gì đó cho nó ăn…

– Dì muốn làm gì cho Đức thôi mà…

– Thiệt? Nhưng không cần thiết phải nấu ăn mà… cực khổ quá đi…

– Dì có thể làm gì chứ? Tâm ngây ngô hỏi.

– Lần trước dì với cháu có coi cuốn phim Nhật đó… Đức cười cười… cùng một cuốn phim, với ai nó cũng cùng coi qua rồi… và cũng đã gạ gẫm dụ dỗ… mai mốt làm Đức như vậy nha… làm gì cũng đã làm rồi… làm thêm hơn nữa thì có sao chứ nên ai cũng “ừm” lí nhí trong miệng.

Tâm chợt hiểu, liếc xéo nó rồi cắn môi… nàng đưa tay kéo phéc mơ tuya quần, cặc Đức được không gian rộng rãi hơn liền hùng dũng dựng đứng lên… Tâm cúi đầu xuống lấy lưỡi liếm láp rồi ngậm vào… rồi cứ thế gục gặc mái tóc trên suốt con đường về nhà.

Hiện giờ, chỉ có nơi này là Đức thoải mái trần truồng như nhộng đi khắp nhà… gác chân lên bàn, tay cầm ly rượu đỏ vừa nhâm nhi vừa coi phim sex… trên người không một mảnh vãi, cặc đang cương cứng…

Tâm đang lui cui đem thức ăn bày ra dĩa rồi để vào lò vi sóng, từ lúc vào nhà hai dì cháu đã đụ nhau một lúc rồi… chỗ đó của nàng vẫn còn ê ẩm nhưng cảm giác sướng vẫn còn kéo dài… nhìn thằng cháu cưng đang trần truồng coi phim con heo Tâm mỉm cười… không biết lát nữa nó lại bày trò gì nữa đây… ậy dù trò gì Tâm cũng là chìu theo ý nó muốn đấy… mặc dù có những trò làm nàng mắc cỡ chết đi được, chăng hạng như mới vừa rồi, nó bắt nàng dang hai chân ra ngồi lên mặt… áp cái đó của mình vào miệng nó… chao ôi sao mà sướng dử vậy…

Đang mơ mơ màng màng, Đức đến phía sau lúc nào nàng cũng không biết, chỉ nghe một hơi thở ấm phà vào cổ rồi có bàn tay áp vào chỗ đó xoa xoa…

– Ăn… ăn chút đi… không đói à? Tâm thì thào… ngón tay khều móc của Đức làm chỗ đó càng lúc càng lầy lội…

– Ăn dì trước đã…

– Ừm…

Trên cái bàn ăn bằng gổ lim không phải là thức ăn mà là thân hình trắng muốt trần truồng đang nằm ngửa, hai chân dang rộng, chính giữa là cái đầu của thằng Đức đang nhấp nhô, nó vừa bú liếm vừa nhào nắn cặp vú của nàng, chỉ nghe tiếng rên rỉ của người thiếu phụ khát tình trong căn phòng, thức ăn vừa hâm nóng lại nguội dần, Tâm không đói, Đức cũng không muốn ăn… chỉ thấy nó hùng hục nắc liên tục…

Không có gì quan trọng bằng đụ…

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/

Ngân ngước mắt nhìn đồng hồ rồi liếc nhìn cái bàn trống cạnh cửa sổ thầm nghỉ: “Cái tên này hôm qua 11 giờ chuồn mất tiêu, sáng nay, gần 8 giờ rưỡi rồi cũng không thấy bóng… vừa nghỉ tới đó thì thấy Đức cà lơ phất phơ tà tà đi vào…”

– Hahaha chào… xin chào… Đức biết mình tới trễ nhưng cứ tĩnh bơ hihi haha cười cười làm như không có chuyện gì…

– Haha… cậu Đức… xin chào… đêm qua ngủ ngon chứ? Phó Chủ nhiệm Huy không biết từ đâu ló mặt ra hân hoan chào đón… Sáng nay, mọi người ai cũng biết tên này cứ lấp lo lấp ló không hiểu chuyện gì… bây giờ họ hiểu rồi… thì ra chỉ chờ Đức tới để bợ đít…

– Ây… không ngon lắm… nhức mình nhức mẫy quá đi… nên sáng nay hơi mệt… à nè… trưa nay tui mời mọi người ăn cơm đó nha… hôm qua nói rồi… hy vọng mọi người nể mặt…

– Y da… phải là do chúng tôi đãi cậu í mà… Huy mặt chay mày đá, không ngượng ngùng nịnh bợ…

– Không được… đừng dành với tui… hôm nay là tui đãi… nhờ Chủ nhiệm Huy đặt nhà hàng dùm… có nơi nào các anh chị em thích… miễn là đừng chọn căn tin ở đây nha… quá tệ, không đủ tiêu chuẩn… Đức ngang nhiên chê bai nhà ăn của uỷ ban…

– Vậy… vậy được… hôm nay theo ý cậu vậy, bữa khác sẽ là do chúng tôi đãi vậy… Huy sung sướng gật đầu… ai đãi cũng được… chủ yếu là có cơ hội tiếp cận…

Huy quay lưng vừa, Ngân hỏi:

– Hồ sơ hôm qua cậu đọc tới đâu rồi? Có gì thắc mắc không?

– Hả? Tui nói này nha cô Ngân, à không phải nên gọi là người đẹp mới đúng ha… mới hôm qua thôi mà… đâu có lẹ vậy người đẹp… hay là cô chịu khó nói ngắn gọn cho tui hiểu là được rồi… như vậy sẻ lẹ hơn đó… sau đó tui đặc biệt mời cô đi ăn trưa hay ăn tối gì cũng được tùy cô chọn coi như đền ơn… kêu tui đọc cái chồng giấy này… hahaha cô không có thù oán với tui chứ hả? Đức cũng là cái giọng điệu cà rỡn kia…

Ngân thật là không còn cách với cái thằng nhóc này… người ta xếp hàng mời nàng ăn cơm còn chưa được, cái thằng này lại nói mình bỏ công giải thích cho nó rồi nó mời mình ăn cơm coi như trả công? Ngân dở khóc dở cười… một bụng tức giận… nhưng không dám phác tác… còn phải cười mỉm chi:

– Thì từ từ đọc… không gấp… khi nào đọc xong cho tôi biết…

– À… vậy được… Đức cười hắc hắc trong bụng: “Chờ năm tới đi cưng”…

Nó ngồi sau bàn… cũng làm bộ lật chồng hồ sơ ra nhìn nhìn nhưng thật ra là “tâm bất tại”, nó đang nghỉ trưa nay sau khi đãi mọi người ăn cơm, chuồn đi đem Lan đi chỗ nào hú hí đây? Vào khách sạn mướn phòng tuy là không thành vấn đề nhưng đi đêm cũng có ngày gặp ma nha… không tốt. Thành phố Cần Thơ tuy khá lớn nhưng không phải như Sài gòn, cẩn thận tốt hơn… trong phim Tàu có câu: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” đó mà… trên chiếc xe này cũng được đó mà nhưng cứ mỗi lần lại đụ trên xe cũng không phải là cách, cũng phải hạn chế một chút… thiệt đau đầu a… Nghỉ tới đó liền lấy di động ra bấm…

– A lô… giọng Lan nhu mì nhỏ như muỗi kêu…

– Trưa nay khoáng 1 giờ Đức đón chỗ củ… Đức nói nhỏ…

– Ông ấy đi Sóc trăng rồi mai mới về…

– Thiệt? Đức mừng rỡ… vậy Đức tới nhà…

– Ừm… đối với Lan… miển là được ở cùng nhau với Đức thì nơi nào cũng được…

Ngân làm như chăm chú vào công việc… hai mắt dán chặt vào màn ảnh của cái laptop… nhưng mỗi nhất động nhất cử của thằng nhóc kia đều không lọt khỏi mắt nàng… hai bàn cách nhau không xa nên Ngân còn nghe được lõm bõm là tên này hình như đang hẹn hò với gái… nếu là ai khác… cái kiểu cà lơ phất phơ như vậy, Ngân đã “hung hăng phê bình dạy dỗ” một trận cho biết thân… nhưng đối với thằng nhóc này… cả Phó Ngọc và tên Huy còn nịnh nọt… mình là cái thá gì chứ? Càng nghỉ càng bực bội… cái thằng mặt thấy ghét… rồi Ngân ngẩn ra… nó đâu có làm gì kệ nó sao mình lại ghét nó như vậy?

Cả đám người phòng hậu cần cũng gần 20 người… đại đa số là các người đẹp, “đệ nhất mỷ nhân” dĩ nhiên là cô Ngân kia rồi, có điều là cái mặt lúc nào cũng lạnh lùng… làm như ai cũng thiếu nợ nàng ta vậy… à há… cái tên Huy này hình như có gì gì đó với cô nàng này thì phải? Đức quan sát thấy cái thằng cha Huy này rất “nhu mì hiếu thuận” chiếu cố rất đặc biệt với người đẹp này nha… Chắc đã đụ nhau rồi? Nghe nói cô nàng này có chồng rồi… a ha… lẻ nào thằng cha Huy này là người đồng đạo? Cũng thích làm gian phu sao hả… Phó Ngọc này cũng sạch nước cản… bảo đảm là cái lão Việt đã lên giường với nàng này rồi… dù sao cũng là người đẹp mà, dáng người ngon lành, cái miệng trời sinh để bú cặc… à còn hai người kia. Một người tên Quyên, một người tên Liên… nhan sắc cũng không tệ… wow… một đống đàn bà đẹp trước mắt… 10 người, tệ lắm cũng gạ đụ được 1 người chứ hả? Nếu đã lạc lối vào “bàn tơ động”mà không lột quần được ai sao? Mình không phải là Đường tăng đâu à… không đụ được ai thì đi chết đi… sống uổng kiếp người. Đức tui hả… hắc hắc hắc… là giáo đồ của phái “Đạo dụ” nên giáo điều “dỉ đụ vi tiên” là luôn luôn ưu tiên chấp hành đấy.

Đức âm thầm đánh giá các người đẹp… thì các người đẹp cũng đang âm thầm đánh giá hắn… hai ngày nay nghe không ngớt lời bàn tán về hắn… ngay cả con Chủ tịch tỉnh cũng nể mặt nhún nhường mà mình không tìm cách nịnh bợ một chút thì thật là ăn cám heo để lớn đấy…

Bởi vậy trong bữa tiệc ai cũng tỏ vẻ “thân thiết” với Đức, “hận” không thể quen biết sớm hơn… Phó chủ nhiệm Huy cười cười nói nói vô cùng “thân thiết” chứ không phải là bộ mặt hống hách hôm nào… chỉ có mỷ nữ Ngân làm ra vẻ “bình thường”… nói cho cùng Ngân không biết là mình đang bực tức vì “thâm tâm bị nghiêm trọng tổn thương”… số là trước đây ai thấy nàng cũng săn đón mời cơm chỉ có cái tên này sao lại trơ trơ vậy? Nó không thấy nàng là “mỷ nhân” của phòng hậu cần à? Càng nghỉ Ngân càng tức nên có tâm lý “bài xích”…

Lại càng giận hơn nữa là sau buổi tiệc ăn trưa… tên kia lại “biến” mất… dù sao cũng dưới sự “quản hạt” của nàng mà… lại biến mất không nói một tiếng nào? Ngân một bụng tức giận đến tìm Phó Ngọc:

– Chi Ngọc nè… chị coi… hắn… hắn lại biến mất nửa rồi… muốn tới là tới… muốn đi là đi… sao lại như vậy…

– Suỵt… thôi đi mà… cứ kệ hắn… Ngọc cười cười đứng lên đóng cửa… như là sợ có ai nghe chuyện tối mật vậy… Ngọc với chị của Ngân là đôi bạn thân và Ngọc chính là người mang Ngân vào ủy ban…

– Em nghe nói hắn có gốc bự… bự cỡ nào vậy chị? Ngân hỏi nhỏ…

– Hắn là Tổng giám đốc của một công ty tư xây dựng bên ngoài… nghe nói là Công ty Đức lập gì đó. Ngọc nghiêm túc… nhìn Ngân, thấy vẻ mặt của Ngân bình thản khinh thường, Ngọc hiểu Ngân đang nghỉ gì nên cười nói tiếp: “Không phải là công ty dõm đâu, cả trăm nhân viên, là công ty duy nhất ở tỉnh Hậu giang mình, có nghe cái công trình cao tốc Bắc Nam không? Công ty hắn ký được cái hợp đồng hai ba chục ngàn tỷ…”

– Hả? Ngân trợn tròn mắt… miệng hả ra thành chử “O” có thể nhét quả trứng gà vào… là Tổng giám đốc? Không chứ hả? Vậy hắn tới đây làm gì? Chưa kịp “tiêu hóa” cái tin khũng kia thì câu nói kế tiếp làm cả người nàng như “hóa đá”:

– Nghe nói hắn là người của ‘sếp’… tới đây rèn luyện 1 thời gian… em cẩn thận một chút… thấy cái thằng Huy không? Đang cong đuôi nịnh bợ… còn nửa… Bí thư thành ủy, Phó Chù tích Vân cũng rất là khách sáo với hắn… nghỉ tới Huy, Ngọc hừ khinh thường… lại quên mất rằng mình cũng đang tìm cách thân cận với Đức đấy… Ngọc tiếc rằng mình không trẻ lại một chút để câu dẫn tên nhóc này…

Ngân trở về bàn làm việc của mình với tâm hồn “dậy sóng”… ai cũng nịnh bợ còn mình làm ra vẻ “lạnh lùng”… có phải là ngu không? Nhưng dù sao cũng không cần phải bợ đít hắn như thằng Huy kia mà…

Sau bữa tiệc đãi đồng nghiệp ăn trưa… Đức chuồn… Nancy có nói là mỗi ngày hiện diện 1 hoặc 2 tiếng đồng hồ là đủ rồi… Đức tổng “hy sinh chịu khó” từ 8 giờ đến 12 giờ vậy là 4 tiếng… gấp đôi tiêu chuẩn đấy, nên từ nay buổi trưa là thời gian đi đụ… Lan nói hôm nay thầy Phan đi Sóc trăng… như vậy Đức thay thầy tới nhà chăm sóc cô nha, không phải là lần đầu, người chung quanh ai cũng biết Đức là học trò của thầy Phan đấy, đã nhiều lần tới đây, chuyện thường, không ai để ý hết… hơn nửa giờ là xế trưa, ai cũng thiu thiu đánh một giấc sau bữa cơm.

Lan, Đức đang chơi trò sáu chín… trong phòng ngủ của vợ chồng nàng, chỉ nghe tiếng lưỡi bú liếm vang lên cùng tiếng rên ư ư của Lan… căn nhà im lặng. Từ lúc cánh cửa được đóng lại, Lan không còn biết trời đất gì nửa Đức như con ma đói vồ lấy nàng, ngang nhiên lột nàng trần truồng rồi “hiếp dâm” nàng ngay giữa nhà… Lan hung hăng “chống cự” mãnh liệt nhưng thân phận phụ nữ “liểu yếu đào tơ” cuối cùng cũng đành “khuất phục” để tên “dâm tặc hành hạ”… muốn nắc kiểu nào thì nắc, lúc nào muốn thì “ép” nàng mở miệng ra…

Lan thích thú y theo “kịch bản” của Đức mà làm… nó nói cái này gọi là tình thú… cũng vui…

Giờ thì hai người ngược đầu bú nhau… Lan trổ hết kỷ thuật bú liếm, có lúc nàng cầm cặc nó mà nút chùn chụt… cái tên này vẫn “bình chân như vại”… thiệt không phải là người mà… Lan không hề biết không ít người cũng như nàng… mê mệt thằng Đức chính là vì nó cặc bự và đụ dai.

Bọn Tàu khựa có câu: “Nhân chi sơ tính bổn thiện” ý nói là người ta sinh ra bản tính vốn thiện lương… nhưng cũng có câu “nhân chi sơ tính bổn dâm” nhưng lại ít nghe nói đến… chỉ tại là không ai dám nói đó thôi… nhưng mà là thật là như vậy… đàn ông, đàn bà ai cũng dâm hết… không hiểu sao người lại nghỉ đàn ông dâm hơn đàn bà… Có lẽ đàn bà giỏi che dấu dưới vẻ nhu mì thục nữ.

Đàn bà ai cũng thích đàn ông cặc bự và đụ dai vì vậy Lan và những người đàn bà của Đức đều mê nó… Đức có hai đặc điểm này, lúc lâm trận lại thích bú liếm, có tình điệu… có thể nói Đức là của hiếm, ở xứ Việt… không dễ tìm… may mắn có được thì có chết cũng là đeo dính… đạo lý là vậy đó.

Cũng như đàn bà á đông… qua xứ Mẽo sống… “vô tình” cho mất thằng đen đụ một cái… về nhà sẻ khinh chồng ra mặt và có khuynh hướng bỏ chồng theo đen… chỉ tại đàn ông á đông… ây da… con cặc so với bọn đen bọn thật là “đáng thương”a… bọn đàn ông da trắng còn nể sợ mấy thằng đen đấy…

Nói về đụ… nếu có “Thế giới đụ bảng”… bọn đen sẻ đứng đầu bãng, là “Trạng nguyên”đó… kế đến là bọn trắng… coi như là “Thám hoa đi”… “Bãng nhản” là bọn Nhật… bọn này tuy cặc không bự, đụ chưa chắc dai nhưng cái màn bú liếm thì thế giới phải sững sờ nể phục… ai đã từng xe phim JAV rồi cũng thấy đó mà… bọn Nhật bú liếm cả lỗ đít nha… nhìn bọn lùn Nhật bú liếm lỗ đít mà rỡn tóc gáy… có lúc tụi nó bú và “húp” nghe âm thanh “rồn rột” như húp tô mì nước. Bái phục bái phục…

Đàn ông Tàu, Việt, Miên, Thái, Lào… không có hạng a… không có ký lô nào trên “Thế giới đụ bảng”.

Tuy nhiên cũng có ngoại lệ đấy… Chính là thằng Đức. Người như nó… ở xứ An nam… có thể đếm trên đầu ngón tay…

Đức có con cặc trời sinh… còn muốn to hơn bọn đen… như vậy thử hỏi bọn đàn bà của nó làm sao lại không vì thế mà vấn vương đêm ngày? Bởi vậy sau lần đầu, được Đức đưa lên đỉnh, mỗi lần Phan muốn đụ, Lan miễn cưỡng chìu chồng nhưng trong lòng thì chán ngấy…

Nhàn cũng thế, Thủy cũng thế, Nhung cũng thế, Phó tổng Loan cũng thế… Hà, Chủ tịch Vân… nói tóm lại đám đàn bà của thằng Đức đều có cùng 1 cảm giác đối với thằng Đức: Mê tít thò lò.

Thoáng một cái cũng 3 giờ mấy rồi…

– Đức phải về công ty… Đức vừa mặc quần áo vừa nói.

– Tối nay có trở lại không? Lan nhìn nó hỏi với ánh mắt mong chờ… Phan không có nhà, nàng muốn tận hưởng…

– Ừm… khuya Đức trở lại… khoảng 12 giờ hoặc trễ hơn… “xã giao với đám cán bộ”… câu nói láo kinh điển này nó cứ xài đi xài lại, lúc nào đám đàn bà nó cũng tin và nể phục, tuổi trẻ uy tín, xã giao rộng rãi… ai dè là gạt các nàng đi đụ mà thôi… nói cho cùng, nếu nó mà không nói láo chạy làng thì không biết phải nói gì ngoại trừ biết thuật phân thân như lão Tôn… biến 1 cặc thành nhiều cặc mới dái quyết được vấn đề…

– Ừm… cô chờ… Lan sung sướng… nàng chỉ cần đêm nay Đức trở lại ngủ với mình… mấy giờ khuya cũng được…

– Sao hả? Còn muốn nữa? Không mệt à? Đức đứng áp người vào lưng Lan, hai tay bóp vú nàng, cạ cạ cặc nó vào lưng nàng…

– Chỉ muốn Đức bên cạnh thôi mà… nghỉ tới đâu rồi vậy? Lan cúi đầu lí nhí?

– Ngủ? Không dễ dàng đâu… cô sẻ “phiển” lắm đó… Đức cười dâm…

– Muốn sao thì sao đi… Lan ngước mặt lên thách thức…

– Vậy sao? Thử coi bây giờ Đức muốn gì biết không? Đức đứng trước mặt Lan, hai tay nó áp lên đầu tóc nàng…

– Sao nói là về công ty? Lan hiểu Đức muốn gì nhưng lại cố ý ỡm ờ.

– Hahaha… còn chút thì giờ…

– Đồ quỷ… mắng xong Lan kéo phẹc mơ tuya quần nó xuống, cầm cặc kéo ra ngoài, há miệng ngậm vào… Thằng Đức bắt đầu nắc… cái thằng này có tật xấu là lúc đụ thì không phun… mặc quần áo xong thì muốn đụ miệng người ta…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thằng Đức - Quyển 1

Số ký tự: 0