Thụ tinh

Phần 7

2024-04-13 01:39:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 7: Ông Vũ cáo già
Sau khi nói chuyện với Linh, Thảo cảm thấy cũng có sự lựa chọn đấy, tuy nhiên việc thuyết phục Minh lại là việc khác. Nhưng kiểu gì thì kiểu cũng phải nói chuyện, biết Minh sẽ khó chịu nên tối nay Thảo lấy hết can đảm chuẩn bị tinh thần nói chuyện với Minh. Như thường lệ Minh làm việc xong cũng tầm 23h00, mệt mỏi Minh bước lên giường, Thảo chui trong chăn mắt mở to chờ chồng, Minh vừa nằm xuống Thảo thò tay sang ôm.

– anh mệt lắm… – Đó là câu nói của Minh khi được vợ chủ động ôm.
– Biết rồi, ai bắt anh làm gì đâu… – Thảo bĩu môi.
– Sao hôm nay em ngủ muộn thế? – Minh nắm vào tay Thảo, bàn tay mịn màng mát mẻ, Minh vuốt nhẹ nhàng.
– Hôm nay… em nói chuyện với cái Linh rồi… – Thảo bắt đầu vào chuyện.
– Linh làm ở khoa sản đó hả? – Minh nhắm mắt nói, anh cũng đoán được phần nào chuyện vợ mình định nói.
– Vâng… việc mình thả lâu rồi mà chưa có con… nó khuyên hai đứa mình nên đi khám…
– Cần gì khám em… – Minh bắt đầu khó chịu, hễ mỗi lần nói đến chuyện này Minh đều né tránh, vì Minh biết bệnh của mình, nhưng chẳng biết bản thân sẽ dấu được trong bao lâu.
– Khám một chút thôi, nó bảo không tốn thời gian đâu, anh chịu khó sắp xếp đi với em một lần… nếu không… – Thảo đang nói thì Minh ngắt lời.
– anh bảo không là không, kiểu gì chả có con, em không phải lo. – Minh bỏ tay mình ra khỏi tay Thảo, thể hiện sự khó chịu.
– Kiểu gì chả có? Em 28 tuổi rồi, anh có biết tuổi em bọn bạn em đã có con mấy tuổi rồi không? Sao anh lúc nào cũng né tránh trách nhiệm vậy? – Thảo nhíu mày, nàng cũng bắt đầu khó chịu với kiểu của Minh.
– 28 Hay 30 thì cũng chưa muộn, sao em cứ phải sồn sồn lên…
– Sồn sồn lên? anh nói vậy mà nghe được à, thả mấy năm nay rồi có đậu thai đâu, chắc chắn là có chuyện thì mình phải đi khám chứ? Chả nhẽ anh không muốn có con à? – Thảo tức ngồi dậy nhìn Minh nói trong ánh đèn ngủ.
– Có! Muốn có! Muốn chứ! Nhưng em cứ phải từ từ!
– Từ từ đến bao giờ hả anh, bố mẹ cũng dục nhiều lắm rồi, đi khám một chút thì có sao nào? – Thảo đẩy vào người Minh.
– Chẹp! Sao em phiền thế? Thôi đi ngủ đi! – Minh cau mày nằm quay lưng lại ôm gối.
– Thế rốt cuộc anh có đi khám không? – Thảo cau mày.
– Không, anh bận lắm! – Minh nhắm tịt mắt, anh cảm thấy chẳng ổn tí nào, không biết có nên nói điều đó với Thảo, Minh rất hiểu nỗi lòng của Thảo nhưng anh lại xấu hổ và đang gắng trốn tránh trách nhiệm.
– Thôi! Mai em tự đi! – Thảo tức giận, vùng vằng đứng dậy đi ra ngoài, rất tức giận nhưng Thảo cũng chỉ nói được đến vậy, lần nào cũng thế này làm nàng rất là khó chịu. Bước ra phòng khách Thảo ngồi xuống sofa nhìn ra ánh sáng bên ngoài ban công, nước mắt rơi xuống hai bên má, vừa ức vừa buồn…

Minh nằm bên trong, thấy vợ đi ra ngoài, Minh mở mắt ra cũng chẳng ngủ được, mỗi lần cãi nhau thế này Minh buồn lắm, cũng thương vợ nhưng chẳng biết phải làm sao, chắc chắn đang tủi thân ngoài kia rồi, nghĩ vậy Minh nằm trằn trọc một lúc, càng lúc càng thấy thương Thảo. Minh đứng dậy đi ra ngoài nhưng chẳng thấy Thảo đâu, ngó xung quanh cả toilet chẳng thấy, bỗng cửa phòng ông Vũ mở ra, Thảo bước ra ngoài mặt hơi đỏ.

– Em vào phòng bố làm gì đấy? – Minh cau mày hỏi.
– Em… em vào lấy cái cốc. – Minh nhìn tay Thảo cầm một chiếc cốc thật.
– Cốc trong chạn bát thiếu gì? Em vào đó nhỡ bố tỉnh thì sao? – Minh cũng không nghĩ gì nhiều.
– Bố ngủ say lắm… – Thảo nói và đi ra máy lọc nước. Uống nước xong nàng chẳng nói gì với Minh, chỉ đi ra sofa ngồi. Minh đứng nhìn Thảo một lúc, sau đó anh nhẹ nhàng đi tới, ngồi cạnh và ôm Thảo vào lòng.
– anh hiểu em rất muốn có con, nhưng mà… Chuyện này…
– anh chỉ cần đi khám với em thôi, mọi thứ để cái Linh lo… Hoặc anh lấy mẫu cho em, em gửi cho nó cũng được… – Thấy Minh nhẹ giọng Thảo cũng đỡ tức hơn, nhưng nàng vẫn không quên gạ gẫm Minh đi khám bằng được.
– Không cần khám đâu… anh… – Minh ôm chặt Thảo ấp úng.
– Sao thế… – Thảo đẩy Minh ra, nhìn vào mắt chồng, nàng cảm thấy có điều không ổn.
– anh… bị vô sinh… – Minh lấy hết can đảm nói ra trước sự ngỡ ngàng của Thảo.
– anh… nói sao… – Thảo mở to mắt nhìn Minh.
– anh đi khám từ lâu rồi, anh xin lỗi, anh đã giấu em suốt thời gian qua, để em phải hy vọng… anh là người chồng không tốt… – Minh cúi mặt xuống nói.
– Thật à anh… – Thảo vẫn chưa tin lắm…
– Thật… anh khám hai lần, kết quả đều như nhau… – Minh buồn bã nói.
– Hmmm… Không sao đâu anh… chúng ta cùng tìm cách nha, anh đừng buồn… – Thảo ôm Minh, nàng cũng đã nghi từ lâu rồi, tuy nhiên chưa có cơ sở chắc chắn, chính vì thế Thảo muốn Minh đi khám để phát hiện trước còn có giải pháp cho chuyện này.
– Còn cách nào nữa em, chúng ta khó có con lắm… – Minh ôm chán.
– Còn, anh cứ tin em, cái Linh nói chắc như đinh đóng cột, thời buổi này không khó như xưa đâu anh, nhưng anh phải đưa mẫu cho nó, ngày mai em cầm mẫu đến và em cũng khám luôn, nhỡ đâu do em thì sao? – Thảo an ủi.
– Không thể do em được, do anh… – Minh vẫn tự ti.
– anh đừng nói nữa, muộn rồi, vào lấy mẫu đi, em giúp anh… – Nói xong Thảo đứng dậy kéo Minh vào phòng ngủ. Thảo lấy trong túi ra một cái ống mà Linh đã chuẩn bị cho từ trước.
– Việc này có cần thiết không em? – Minh vẫn ái ngại, vì kiểu gì thì kiểu kết quả nó cũng vậy rồi.
– anh yên tâm, mẹ nó giỏi lắm, nếu không cứu vãn được, chúng ta tìm giải pháp khác…
– Nếu em định mua tinh trùng người khác, anh phản đối, cả nhà anh có mỗi anh con trai…
– Vâng, em cũng không định tính cách đó, chúng mình có thể dùng cách thụ tinh ống nghiệm, tinh trùng anh và trứng của em, thế em mới bảo anh yên tâm mà… ngốc thật… – Thảo cười một nụ cười an ủi chồng.
– Thôi được rồi, bây giờ lấy thế nào? – Minh cũng rất muốn có con rồi, điều Thảo nói khiến Minh có chút hy vọng nên anh dăm dắp nghe lời vợ.
– anh ngồi xuống làm gì thì làm rồi bắn vào cái lọ này, cái Linh bảo tinh trùng sẽ sống trong ống nghiệm 12 tiếng nên sáng mai em phải đi luôn… – Nói là làm, vợ chồng cũng không có gì phải ngại, Minh tụt quần xuống bắt đầu sóc, cái chim mềm nhũn dần cứng lên. Thảo ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào cái ấy của chồng, nàng dần đỏ mặt, điều khiến nàng đỏ mặt không phải con cu của chồng mà do lúc nãy… lúc nàng vào phòng bố chồng lấy cốc, chiếc cốc in hình Thảo và Minh, ông vũ biết Thảo rất hay dùng cái cốc đó, và con bé Thảo uống nước rất nhiều, lý do của một làn da đẹp là uống nước mỗi ngày, một ngày không biết bao nhiêu lần Thảo loanh quanh cái máy lọc nước khử ion của nhà để uống nước, dường như đây giống như một cái bẫy của ông Vũ, nắm bắt được thói quen của con dâu và cố tình đem chiếc cốc vào phòng, để ở nơi chỉ cần đi qua ngó vào là thấy, sáng trưa chiều tối, nếu Thảo để ý ông Vũ làm trò này cũng mấy ngày rồi, nàng phải đi vào phòng ông Vũ lấy khá nhiều lần, nhưng người vô tư như Thảo lại chẳng suy nghĩ gì.

Nên đêm nay Thảo đã vô tình mắc bẫy ông Vũ, nàng loay hoay tìm cốc và khi đi qua phòng bố chồng theo thói quen nàng nhìn vào bên trong, y như rằng chiếc cốc lại trong đó, Thảo bước vào và một lần nữa nhìn thấy cái ấy của bố chồng, ông Vũ cố tình cởi chuồng giả vờ ngủ, hầu như lúc nào ông Vũ cũng lởn vởn quanh nhà lúc tối muộn, lúc chúng nó đi ngủ, với hy vọng sẽ được nghe tiếng rên của Thảo lúc chúng nó làm tình. Thấy chúng nó cãi nhau và tiếng của Thảo đi gần đến cửa, rất nhanh ông lẩn về phòng cởi sẵn quần, dương vật nằm trên bụng ông như con rắn to, mục đích chỉ để khêu gợi con dâu.

Lúc nghe thấy tiếng Minh đi ra ngoài, Thảo giật mình và bước ra ngoài với hình ảnh xấu hổ trong đầu, hai má nàng ửng đỏ lên, nhưng phải tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra, Minh thì chẳng bao giờ vào phòng bố cả nên Thảo cũng yên tâm khép cửa lại. Ngay bây giờ, Thảo đang nhìn chằm chằm cảnh chồng mình sóc lọ, tay Thảo lăm lăm cầm cái ống nghiệm đựng tinh trùng. Bỗng Minh thò tay sang bóp một bên ngực của Thảo, qua một lớp áo ngủ khiến Thảo rùng mình.

– anh làm gì đó? – Thảo thấy lạ hỏi. Nhưng không hề đẩy tay chồng ra.
– Ngực em đẹp lắm, anh bóp để tăng thêm hưng phấn, dễ bắn ra còn gì! – Minh quay sang nhìn Thảo cười.
– Vậy hả, em tưởng chỉ cần sóc sóc là đủ… – Thảo rất tự hào về cơ thể mình, mỉm cười nhìn cái cách chồng đang bóp ngực mình.
– Em ngây thơ lắm, muốn đàn ông ra nhanh thì chỉ cần sờ là đủ, không cần đút vào trong, em sóc cho anh đi. – Minh thả tay ra và dùng hai tay bóp ngực Thảo, một tay luồn xuống dưới. Thảo mặc kệ, đưa tay sang cầm vào chim Minh, lúc này nàng mới rõ, hóa ra muốn sóc ra nhanh chỉ cần cho chồng sờ mó một chút, chứ không đơn giản như nàng nghĩ trước đây, nàng cứ nghĩ đàn ông thủ dâm chỉ cần sóc vậy là đủ…
– Chưa gì đã ướt thế này rồi… – Minh thò xuống âm đạo Thảo nhìn Thảo cười.
– Suỵt! – Mặt Thảo đỏ ửng mím môi cười, nàng kết hợp với chồng cũng có chút hưng phấn, nhưng thực ra âm đạo Thảo đã ướt từ trước, chính Thảo cũng cảm thấy điều này rất rõ khi thấy dương vật bố chồng, tuy nhiên Thảo tự phủ nhận suy nghĩ của mình, cho rằng không phải vì cái đó mà làm nàng ướt, chỉ là cảm giác hưng phấn nhất thời mà thôi, một phần cũng tại bọn bạn nàng nhồi nhét vào đầu những thứ bậy bạ, người con gái nào mà chả muốn thử một lần…

Bỗng Thảo chủ động quỳ xuống cạnh giường, một tay sóc cho Minh, một tay mân mê hai hòn dái, điều mà cũng khiến Minh giật mình bất ngờ, Minh nhìn vợ làm vậy, trong lòng anh cũng vui mừng, không ngờ vợ mình lại thích mình đến thế, hôm nay còn chủ động làm thế này, cũng gọi là có sự thay đổi nhẹ, không còn bảo thủ như trước.

Thảo vừa sóc vừa nhìn chằm chằm vào dương vật chồng, không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng dần dần Thảo đưa đầu chim của Minh tới gần miệng và mút một cái. Minh rùng mình lần thứ hai, lần này Minh sốc toàn tập, anh nghĩ đêm nay vợ mình giống như bị chơi thuốc, tự dưng thấy Thảo dâm đãng đến lạ, chưa bao giờ nàng chủ động mút chim cho Minh thế này, trước đây có đòi khô cổ Thảo cũng từ chối khoản mút chim, thế mà hôm nay…

Bị mút chùn chụt ở dưới, Minh không còn suy nghĩ được cái gì mà nằm vật ra giường sung sướng, người Minh giật giật, mút được một lúc, đôi môi của Thảo khiến Minh không chịu được thêm nữa mà ra hiệu.

– Em… em… anh bắn… – Rất nhanh Thảo cầm ống đưa vào đầu chim Minh và sóc nhanh. Minh gồng người giật giật xoay ngang người bắn vào ống nghiệm, lượng tinh trùng cũng không nhiều lắm, nhưng thế này là được rồi. Thảo ngồi lên giường nắp ống nghiệm lại, hai má nàng đỏ ửng.
– Xong chưa em? – Minh thở hổn hển.
– Em nghĩ thế này được rồi… – Thảo cất gọn gàng vào túi, và nhảy lên giường, nàng nhìn lên trần nhà, hai đôi mắt mở to, quay sang nhìn dương vật chồng đã ỉu xuống như sợi bún rồi, lúc này nàng muốn lắm một cái gì đó đút vào âm đạo mình, nhưng nhìn Minh vậy Thảo chỉ biết nhắm mắt cố gắng ngủ.

Sau khi cầm ống nghiệm đến cho Linh và tham gia khám sàng lọc một số thứ cần thiết, Linh hẹn Thảo 3 ngày sau trả kết quả. Một kết quả không được mong muốn cho lắm.

– Mày nghe tao nói nè… – Linh nhìn Thảo nhíu mày lại. Cả hai đang ngồi ở quán café quen thuộc.
– Mày cứ nói đi, tao chuẩn bị tinh thần rồi! – Thảo ngồi ngay ngắn lắng nghe. Linh rút một số kết quả xét nghiệm ra đưa cho Thảo.
– Kết quả này tao nghĩ mày không mong muốn đâu, nhưng tính tao không reo hy vọng cho người khác bằng những lời ngon ngọt như các bác sĩ khác, có gì tao nói thẳng…
– Ừ thì mày cứ nói đi, nhìn thế này tao cũng đâu hiểu. – Thảo tò mò.
– Của anh Minh, là 0%… không sống một con nào…
– Hic… Vậy… bọn tao phải làm sao… – Thảo giọng run run, cũng ngỡ kết quả không như mong muốn nhưng thế này thì không còn chút hy vọng nào rồi.
– Tỷ lệ của anh Minh là rất hiếm, có lẽ… khó cứu vãn… bây giờ chỉ còn cách mua tinh trùng người khác thôi Thảo ạ… – Linh nheo mày.
– Mày biết chẳng đời nào anh Minh đi mua tinh trùng người khác đâu, anh ấy thà không có con còn hơn… hic… – Thảo buồn bã nói.
– Cũng đúng, gia đình anh Minh có mỗi anh ấy, chắc bố mẹ mong lắm rồi…
– Chán thật… thế còn của tao… – Thảo rơm rớm nước mắt nói.
– Của mày thì bình thường, mày cứ bình tĩnh, bây giờ tao sẽ hỏi kỹ lại mẹ tao, xem bà nói gì về trường hợp này, trước mắt mày đừng nói gì với ông Minh nhé.
– Um… tao không nói đâu… thế này hơi sốc một chút… anh ấy sẽ buồn lắm.
– Nếu như không mua tinh trùng người khác thì chỉ còn cách thụ tinh ống nghiệm, với lượng tinh trùng chết 100% của anh Minh thì chỉ mong có phép màu một trên mười triệu, hy vọng có con tinh trùng ngáp ngoải thì may ra… Cái này sẽ tốn kha khá chi phí đó. – Linh phân tích.
– Chi phí thì không lo, chỉ cần có con, bọn tao sẽ cố gắng hết sức, mày giúp tao nhé… – Thảo đang cố giữ bình tĩnh nhất có thể, nàng quá buồn vì kết quả này, ánh sáng cuối con đường đang dần vụt tắt.

Thảo rệu rạo bước về nhà, nàng phải giữ kín chuyện này. Mở cửa ra thấy ông Vũ đang ngồi ở sofa. Nhìn thấy Thảo ông Vũ vội vàng ra xách đồ cho con dâu.

– Nhìn con mệt mỏi vậy? Con ốm ư? – Ông Vũ lo lắng.
– Dạ không ạ, con hơi mệt thôi… – Thảo cười mỉm, đập vào mắt nàng lại là cái thứ lủng lẳng trong chiếc quần đùi. Nhưng lần này Thảo khẽ cau mày lại và quay đi chỗ khác, dường như lúc này, với nỗi buồn này, Thảo không có tâm trí nữa, mà chỉ thấy cái thứ trước mặt mình là sự vô duyên đến từ bố chồng.

Thảo mệt mỏi bước vào phòng, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, nằm lên giường suy nghĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại người thì trẻ khỏe nhưng thực ra không khỏe, còn người già cả lại “khỏe khoắn” đến vậy… Thảo suy nghĩ rất nhiều, bỗng có một ý tưởng điên rồ lóe lên trong đầu một cô gái đang rất muốn có con, nếu như không còn hy vọng nào mà anh Minh lại chỉ muốn nòi giống của gia đình, thì chẳng phải ai cũng được sao… Chỉ cần là người thân ruột thịt… Thảo cầm điện thoại lên google, nàng tìm những từ khóa khiến mình đỏ mặt, “con trai vô sinh, bố chồng thụ tinh hộ con trai, lấy tinh trùng bác trai trong gia đình…” kết quả hiện ra rất nhiều. Thảo nghĩ một điều đơn giản là thụ tinh ống nghiệm, trứng của nàng nhưng là tinh trùng của một người gần với anh Minh, để trông giống anh ấy nhất. Suy nghĩ này không vì Minh, có một chút ích kỷ vì đây là suy nghĩ của riêng người mẹ dành cho đứa con tương lai, thiên chức của người phụ nữ cớ sao Thảo lại khó khăn đến vậy.

Bỗng trong lúc ánh sáng vụt tắt lại có một tia sáng nhỏ lóe lên, tuy nhiên nó vụt tắt ngay sau đó vì đó chỉ là suy nghĩ bồng bột của nàng, làm sao nàng dám nói điều này với anh Minh, hoặc bố mẹ chồng… không đời nào…

Thảo ôm đầu, cau mày, lại một lần nữa thất vọng, chán nản, Thảo ngồi dậy lấy quần áo đi tắm. Vừa đi ra phòng khách Thảo đã nghe thấy tiếng pạch pạch pạch trong phòng tắm. Bố chồng nàng lại làm cái điều bậy bạ đây mà… Thảo định quay vào phòng để mặc cho ông Vũ thoải mái, nhưng nghĩ thế nào nàng giả vờ đi lướt qua phòng tắm, cửa phòng tắm để mở, cái khe to tổ bố như kiểu ông Vũ cố tình để mở ra, nhìn vào bên trong thấy ông Vũ trần chuồng, một tay chống vào tường một tay cầm dương vật dài như cái chim ngựa đang sóc, ở góc này Thảo nhìn thấy ông Vũ nhắm tịt mắt, cứ như vậy, một sự cuốn hút vô hình khiến Thảo đứng im ở đó nhìn, cơ thể nàng nóng rực, cơ thể mệt mỏi của nàng cảm thấy dâm ran, nếu như bây giờ Thảo được thỏa mãn thì chắc chắn nàng sẽ khỏe ngay…

– Ô ô ô ô!!! – Vài giây sau bỗng ông Vũ rên lên, mông ông giật giật, ông bắn tinh ào ạt vào tường vào tường pẹt pẹt pẹt!! Rất mạnh và nhiều, nhiều đến mức Thảo còn phải bất ngờ, mắt nàng mở to đứng bên ngoài ôm bộ áo váy lên ngực, nhìn tinh trùng ông Vũ đặc sệt, nhiều phải gấp 10 lần Minh… Nhìn bố chồng vẫn sung mãn vậy Thảo có chút khó chịu, khó chịu vì tại sao không phải là anh Minh… Nếu chỗ tinh trùng đó mà bắn vào âm đạo nàng chắc chắn nàng đã đậu thai rồi…

Đang đứng suy nghĩ vẩn vơ thì ông Vũ vuốt vuốt cái chim quay ra ngoài, nhìn thấy Thảo ông Vũ giả vờ giật mình, vì mọi thứ đều do ông cố tình sắp xếp.

– Ơ! Thôi chết… – Ông Vũ chạy ra đóng cửa, cái chim ông vẩy sang đùi trái rồi đùi phải. Thảo không hét lên mà chỉ quay người giả vờ đi qua, từ lúc bố chồng nàng sang ở, không biết bao lần Thảo nhìn thấy cái ấy của bố chồng rồi, đã dài lại còn không lông nhìn nó lại càng dài. Thảo ngồi ghế sofa chờ ông Vũ đi ra, lúc sau thấy ông Vũ lủi thủi cúi mặt chạy về phòng, Thảo liếc thấy vậy liền đi vào phòng tắm, bước vào mùi tinh trùng xộc lên khiến Thảo cau mày, mùi thật là nồng, nàng để ý trên tường vẫn còn rất nhiều tinh trùng bám lại, đang chảy từ từ xuống. Thảo cau mày cảm thấy bố chồng nàng thật bừa bộn, cầm vòi hoa sen, Thảo phải tự tay xả hết chỗ tinh trùng đó.

Sau đó Thảo cởi đồ, lột chiếc áo lót ra, nàng bóp nhẹ vào ngực thấy thật nhạy cảm, nó buồn buồn tê tê, đầu ti nàng nổi lên cứng đơ… một ngón tay nàng gẩy nhẹ lên xuống, tê ngực Thảo rụt người lại, mặt đỏ ửng. Thảo mím môi gạt đi những cảm giác bậy bạ… tầm 15 phút sau Thảo bước ra ngoài, mặc một bộ váy ngủ ở nhà, dài qua đầu gối một chút, bên trên là chiếc áo liền với váy, Thảo không mặc áo lót, bộ ngực rung rung khi nàng bước đi, lần này đầu ti nàng vẫn nổi tuy nhiên Thảo lại không mặc áo lót để che đi, mặc kệ cho dù có bố chồng đang ở nhà…

Ông Vũ nhìn thấy Thảo bước ra từ phòng tắm nghi ngút khói, ông biết lúc nãy hành động cố tình của mình đều được Thảo nhìn thấy, nên tiếp theo ông Vũ sẽ có cớ nói về những vấn đề tế nhị với Thảo, ông biết con dâu mình là một cô gái đẹp đang ở độ tuổi phát dục nhưng lại rất thiếu thốn, ông Vũ cáo già, nếu như thấy quá giới hạn ông sẽ dừng ngay, nhưng nếu thấy trong khuôn khổ cho phép ông tiếp tục lấn tới…

– Thảo ơi… – Ông Vũ đứng ở sofa gọi.
– Dạ! – Thảo dừng lại và nhìn ông Vũ.
– Con… con cất đồ đi, rồi ra đây bố có chuyện muốn nói… – Ông Vũ cười nhạt, tỏ vẻ như người đang mắc lỗi.
– Dạ, vâng… bố chờ con một lát… – Nói xong Thảo vào phòng đóng cửa, tầm 5 phút sau Thảo ra ngoài ngồi xuống sofa đối diện ông Vũ.
– Bố… – Ông Vũ vờ ấp úng, ông gãi đầu gãi tai, hình ảnh không đáng xuất hiện ở cái tuổi 60, nhìn không giống như một ông bố chồng tử tế đáng kính chút nào, nhìn ông lúc đó như một kẻ mang tội cần được tha thứ.
– Dạ, bố cứ nói đi ạ… – Thảo cũng đoán được vài phần vì lúc nãy ông Vũ thấy nàng đang đứng nhìn ông, chắc ông ngại quá định nói chuyện gì đây mà.
– Lúc nãy… con cho bố xin lỗi… cái hình ảnh xấu hổ ấy, mong con đừng nói với ai… – Ông Vũ buồn bã nói.
– Hm… Con không nói đâu… chắc bố nhớ mẹ lắm đúng không? – Thảo thấy cái bộ dạng ông lúc này buồn cười thật, tự dưng lại đi nói chuyện này làm Thảo không biết phải nói sao, đành lôi bà Hiền ra đỡ. Từ lúc làm dâu đến giờ bây giờ Thảo mới thấy mặt tối của ông Vũ.
– Ừ, con đừng nói với thằng Minh, không bố xấu hổ lắm, bố không có mặt mũi nào nhìn nó mất… bố xin con… – Ông Vũ giả vờ làm mặt khổ.
– Vâng! Bố yên tâm hihi! Mà lần sau bố vào phòng đóng cửa lại thì đâu ai thấy… – Thảo bỗng nói chuyện có phần thoải mái mở lòng với ông Vũ.
– Bố sợ… làm bẩn phòng các con…
– Úi dời, bố cũng dọn trong phòng vệ sinh đâu kìa… – Thảo đỏ mặt khi thấy mình nói chuyện hơi vô duyên, cũng không hiểu sao lúc này nàng lại có thể nói những chuyện đó với bố chồng.
– Bố xin lỗi… bố nhiều lỗi quá… chỉ hy vọng không làm phiền các con… – Ông Vũ tiếp tục diễn.
– Không phiền đâu ạ, bố đừng suy nghĩ nhiều quá. – Thảo mỉm cười.
– Cảm ơn con, bí mật này chỉ có bố con mình biết nhé! Bố xin lỗi vì làm mấy trò đồi bại đó.
– Bố cứ xin lỗi hoài à, con bảo không sao mà, đó cũng là nhu cầu tất yếu của con người thôi… Bố cẩn thận anh Minh mà nhìn thấy thì lúc ấy mới xấu hổ nha.
– Bố xấu hổ lắm rồi, ai lại để con dâu bắt gặp như vậy, bố… bố thật là tệ. – Ông Vũ cúi mặt.
– Hmmm… – Thảo thở dài.
– Vậy, các con… bố muốn hỏi các con chuyện sinh con đẻ cái thế nào rồi, có tiến triển gì không con? – Ông Vũ thấy Thảo thở dài biết mình nên thay đổi chủ đề.
– Hmmm… anh Minh vẫn thế bố ạ… – Thảo lại thở dài lần nữa, việc nàng đi khám nàng không muốn nói với ai vội nên chỉ biết trả lời phiên phiến.
– Cái thằng này, vợ còn trẻ mà bỏ bê thế này, phải đứa khác nó bỏ đi rồi đó! – Ông Vũ vờ cau mày nhìn ra ban công.
– Ui dời, không sao đâu ạ, bố cứ nghĩ xấu về con ý nhỉ… – Thảo cười.
– Không được, bố phải dạy lại nó, ngày xưa một ngày không trả bài mẹ con tức bố nguyên tuần đó khà khà… – Ông Vũ bắt đầu khơi gợi.
– Bố mẹ ngày xưa chắc phải hạnh phúc lắm…
– Ừ! Hạnh phúc nhất là khi đẻ thằng Minh, bố chưa bao giờ quên cái cảm giác đó… – Ông Vũ nhìn ra ngoài mặt tự hào…
– Hmmm chán lắm bố ạ, lâu lắm rồi mà bọn con chưa có, cái này con phải xin lỗi bố mẹ, lỗi tại con… – Thảo nhận lỗi về mình.
– Không! Không phải lỗi của con, các con cứ từ từ, không phải vội đâu, ngày xưa bằng tuổi thằng Minh bố mới đẻ mà… – Ông Vũ nhìn Thảo xua tay.
– Nếu khó, các con có can thiệp không? – Ông Vũ nhìn Thảo tiếp tục hỏi.
– Dạ… chắc là có ạ… – Thảo lúng túng, không biết trả lời sao cho khéo để ông Vũ không biết nàng đã đi khám và kết quả thì không khả quan chút nào…
– Có gì các con cứ nói với bố, tiền nong không thành vấn đề, để bố đầu tư! – Ông Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
– Dạ, bọn con cảm ơn bố nhiều… – Đôi môi đỏ mím lại, Thảo rất cảm ơn những thứ ông Vũ dành cho vợ chồng nàng, tuy cũng không thiếu thốn gì nhưng việc ông Vũ đầu tư cho hai vợ chồng thì có phải tốt hơn nhiều không.

Thảo đứng lên xin phép ông Vũ về phòng làm việc, ông Vũ ngồi nhìn chằm chằm vào bộ mông to của Thảo khi nàng bước về phòng. Ông Vũ nuốt nước bọt ực một cái, ông đoán 9, 10 phần thằng Minh có vấn đề, không thể nào do Thảo được, nhưng không có cơ sở gì chắc chắn, ông Vũ rất rõ tính Minh, nên ông không dám nói những vấn đề này với nó, chỉ dám lướt qua vài câu với con dâu, nhưng có vẻ như Thảo cũng chưa mở lòng lắm về vấn đề này, chả nhẽ chúng nó lại đang dấu diếm điều gì đó chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thụ tinh

Số ký tự: 0