Tội lỗi

Phần 6

2023-06-17 12:38:00

Phần 6
Đã nhủ với lòng mình là sẽ cố gắng học tốt, đã nhủ với lòng mình là thôi dừng lại cho lòng nhẹ bớt day dứt, cho lương tâm trong sáng, cho mọi chuyện như xưa…

Nhưng…

Ra thành phố học, có nhiều cái còn bỡ ngỡ, nhiều cái cần khám phá. Tôi nhớ lần đầu tiên đi học ở thành phố, tôi còn không dám sang đường, nhiều người quá, nhiều xe cộ quá, cứ hối hả tấp nập như dòng đời của tôi bây giờ vậy…

Trường tôi học đa số là con nhà giàu ăn chơi. Chúng nó hầu như không phải ở trọ như tôi, không phải đạp xe đạp đi học như tôi… Nhà tôi cũng không quá nghèo nhưng tôi hài lòng với những gì mình có, tôi cũng có thể ăn chơi đua đòi như bọn nó. Nhưng tôi ý thức được hoàn cảnh gia đình mình. Vả lại tôi không muốn xin tiền bố tôi. Chỉ cần ngửa tay xin tiền, bố tôi sẽ không để tôi thiếu gì.

Nhưng từ lâu rồi, từ khi tôi biết suy nghĩ, tôi không xin tiền bố như xưa nữa. Tôi chọn lối sống giản dị ở năm nhất ĐH, cùng thuê nhà với đứa bạn, cùng chở nhau đi học trên chiếc xe mini Nhật bãi cũ…

Sau đợt gặp mẹ ở quê ngoại, tôi càng có lý do để học tốt hơn, tôi sẽ làm được, tôi có năng lực mà, bây giờ lại cả động lực như vậy nữa, nhất định năm nhất này tôi sẽ đạt được học bổng.

Nhưng thú thật, tôi không làm được như lời tôi hứa với mẹ. Tôi không tập trung vào học tập bởi tôi luôn nghĩ về mẹ, luôn nghĩ về những gì đã qua. Nhất là tôi gọi điện về nhà và biết bố tôi đợt này tự nhiên lại về sớm và ở lại lâu hơn.

Thực ra việc bố tôi về là do tôi vô tình biết được khi tôi qua thăm đứa bạn ở quê nó lên thành phố học cùng tôi, khác trường. Nó ở sau nhà tôi 2 nhà. Trước nó là thằng hay trêu tôi nhất, đã bao lần tôi đánh nhau với nó vì nó bảo tôi là đứa con không bố, là thằng không cha, là bố mày có bồ nhí. Giờ lớn rồi, nó chẳng bao giờ lặp lại nữa, tôi cũng quên rồi.

Tôi qua thăm nó khi nó ở quê lên, nó mang ít đồ ở quê mẹ gửi cho tôi. Vô tình nó bảo bố tôi về được mấy hôm rồi, nó bảo bố tôi đợt này có khi ở lại lâu, nó nghe bố tôi nói thế.

Nó còn bảo hôm trước bố tôi còn đánh mẹ tôi, vẫn sưng ở mặt, giờ mẹ tôi ngại ra ngoài vì sợ hàng xóm thấy.

Nó là thằng thật thà, lời nó nói là thật. Mẹ tôi là người phụ nữ cam chịu, bà không bao giờ làm ầm lên để hàng xóm biết, bà chỉ im lặng…

Tôi cầm gói quà của mẹ về, trên đường phố buổi tối thật yên bình nhưng lòng tôi gợn song. Tôi đã chứng kiến bố đánh mẹ nhiều. Vì nhiều lý do… Có lần thì vì không chịu chiều bố tôi khi ông đòi quan hệ, có lần thì vì nghe thấy mấy thằng bạn thân của ông trêu đùa “Mày cứ đi suốt thế vợ mày lại đẹp thế kia…”, còn có nhiều lần là vô cớ…

Hồi mới có bà hai thì đánh nhiều, sau này mẹ tôi buông xuôi, mẹ tôi chấp nhận thì thôi, ít hẳn đi…

Tôi rất muốn về nhà nhưng về để làm gì? Cũng sắp đến kì thi kì một, tôi phải học nhiều. Hơn nữa, tôi thực sự vẫn ngại gặp mẹ sau những gì đã xảy ra…

Thằng bạn cùng phòng nó cũng khổ hơn tôi, nhà nó nghèo nên vừa học vừa làm. Nó va chạm xã hội sớm nên nó sành sỏi hơn tôi. Tuy không nói ra nhưng nó biết tôi có chuyện buồn, nó rủ đi uống rượu. Tôi cũng không uống được rượu, ngồi lai rai bên quán cóc bên vỉa hè, vài con cá chỉ vàng, ít trái cây…

Hôm đó tôi uống thật nhiều, nó phải dìu tôi về xóm trọ. Cả đêm tôi nôn thốc nôn tháo, gọi tên mẹ…

Sáng hôm sau nó cười bảo “ Con trai đéo gì mà say rượu gọi mẹ ơi thế? Tao say rượu chỉ nhớ đến con người yêu cũ chứ đéo ai như mày, đúng là đồ mọt sách công tử”.

Những ngày sau đó là những ngày tôi chìm trong mông lung suy nghĩ. Tôi gọi điện về nhà xem có phải là bố ở nhà không, tôi gọi vào giờ mẹ tôi thường hay đi chợ thì quả đúng là bố tôi bắt máy…

Lòng tôi như lửa đốt, có lẽ, lần đầu tiên tôi biết ghen, mà lại ghen với bố mình chứ…

Tôi bỏ học nhiều, chẳng muốn đi học, tôi cũng muốn đi làm như thằng bạn trọ, cũng lóc cóc đạp xe đi tới trung tâm giới thiệu việc làm. Tôi muốn đi làm để cho cuộc sống đỡ nhàm chán và để quên đi.

Trên lớp tuy không tập trung học nhưng so với nửa già lớp tôi vẫn hơn họ. Chỉ có điều học bổng kì này đã rời xa tôi từ lâu. Thậm chí tôi còn bị thầy chủ nhiệm nhắc nhở gọi lên nói chuyện vì gần đây tôi bỏ tiết nhiều…

Tôi đã hứa với lòng mình rồi. Vậy mà…

Tuần tới là ngày 30.4 nghỉ lễ 1.5 tôi được nghỉ 4 ngày. Tôi cũng chẳng muốn về. Từ khi ở quê ngoại lên tôi cũng chưa gọi điện về nhà, mẹ cũng chỉ gọi điện lên đúng một lần. Đợt này nghỉ lễ, lớp tôi có tổ chức đi du lịch xa trong 3 ngày, một ngày còn lại nghỉ ngơi cho hôm sau đi học.

Tôi cũng đăng kí đi cùng, vì tôi chưa hoà đồng lắm với mọi người trong lớp. Đây là cơ hội tốt để mọi người bên nhau. Năm nhất ĐH mà, cũng chưa thân nhau lắm. Trước hôm nghỉ lễ 3 ngày tôi được bác chủ nhà trọ gọi ra nghe điện thoại. Tôi biết đó là mẹ tôi, có lẽ mẹ hỏi tôi có về nghỉ lễ không. Nhưng tôi đã đoán sai, bố tôi gọi điện lên kêu về cả nhà đi về quê nội chơi.

Tôi chẳng muốn về nhà, cũng chẳng còn tâm trạng nào về quê nội nữa. Tôi không ghét mọi người bên nội nhưng lâu rồi tôi cũng không về, mặc dù quê nội còn gần hơn quê ngoại tôi, cách có 30km.

Đơn giản vì khi biết chuyện bố tôi ngoại tình có người khác, có con riêng, gia đình bên nội tôi không những không bênh mẹ con tôi mà còn chấp nhận người đàn bà kia. Họ nghĩ rằng bố tôi làm ra tiền. Họ nghĩ rằng bố tôi có quyền như thế, đàn ông mà…

Họ nghĩ rằng mẹ tôi đã đối xử không tốt với bố tôi, họ nghĩ rằng mẹ tôi không biết cư xử khi chuyện xảy ra nên bố tôi mới rời xa mẹ con tôi, vì mẹ tôi đã bôi nhọ mẹ tôi…

Nhưng tôi là người hiểu rõ mẹ tôi nhất. Mẹ tôi không làm ầm, không đánh ghen, đó là việc mà mẹ tôi có thể làm nhưng bà không bao giờ làm thế. Bà chỉ im lặng cam chịu. Bà từng nói rằng, cái gì đến sẽ đến, đi sẽ đi, muốn níu kéo cũng không được… Hơn nữa bà cũng không còn tình cảm với bố tôi từ lâu rồi.

Vì thế tôi ít về quê nội, đứa con kia còn về nhiều hơn tôi. Tôi cũng không thân thiết với bên nội như bên ngoại.

Tôi nói với bố rằng tôi không thể về vì sắp phải thi, hơn nữa lại đã đăng kí đi du lịch với bạn bè rồi. Bố tôi bảo tuỳ tôi, nếu không về được thì bố mẹ tự đi.
Tôi cúp máy mà trong lòng như tơ vò trăm mối. Tự nhiên lại có cảm giác ấy.

Tối hôm sau, lại chủ nhà trọ kêu tôi nghe điện thoại, tôi đoán là bạn bè rủ đi chơi. Nhưng lần này tôi lại đoán sai, là mẹ tôi…

Mẹ bảo tôi về quê nội chơi, lâu rồi chưa về. Tôi biết mẹ cũng ngại về quê nội, mẹ muốn tôi đi cùng cho đỡ có cảm giác cô đơn ở đó. Tôi cũng bảo mẹ là không thể, vì đã đăng kí đi cùng bạn bè rồi… Giọng mẹ buồn buồn…
-Bố đánh mẹ còn đau không?
Tôi hỏi nhỏ sợ chủ nhà trọ nghe thấy.

Mẹ ngạc nhiên khi tôi biết chuỵên đó, im lăng một lúc mẹ nói nhỏ sang chuyện khác như sợ bố tôi nghe thấy. Có lẽ bố tôi ở bên cạnh xem ti vi, ti vi gần điện thoại bàn mà.
– Con không về đâu, con sắp thi, con phải làm được như con đã hứa với mẹ.
– Uhm. Thế thì thôi, mấy ngày lễ con đi chơi cẩn thận.
– Bao giờ bố đi hả mẹ?
– Mẹ không biết, có lẽ đợt này lâu đấy, chưa thấy nói gì.

Đúng hôm định đi dã ngoại cùng bạn bè thì một thằng trong nhóm bị tai nạn khi đến chỗ hẹn nên bọn tôi huỷ kế hoạch đi luôn. Nó bị đụng xe gãy tay. Tôi ở viện thăm nó rồi qua nhà thằng bạn cùng quê chơi, thằng ở cách sau nhà tôi hai nhà. Nó đang sắp xếp đồ về quê, nó được nghỉ 5 ngày. Nó rủ tôi về, tôi lưỡng lự… Về cũng không có ai ở nhà, chìa khoá thì không có, bố mẹ về nội rồi…

Nó năn nỉ mãi cứ về qua nhà nó chơi rồi hai thằng đi thăm bạn cấp 3, đi tụ tập… Nghe nó nói vậy tôi xiêu lòng, lại thu hành lý về quê cùng nó…
Khi đi ngang qua nhà tôi cứ đinh ninh là không có ai ở nhà nhưng ở trong nhà có ánh điện. Tôi về đến nhà là hơn 7h tối. Tôi chột dạ, chẳng lẽ bố mẹ không đi về quê? Tôi định không vào nhà nhưng chẳng lẽ có người ở nhà mà lại sang nhà bạn ngủ? Tôi cũng chẳng biết đi đâu giờ này nữa nên đành lò dò vào nhà. Cửa khép hờ, tôi vào thì thấy mẹ đang ngồi làm việc.

Thấy tôi mẹ ngạc nhiên dữ lắm. Mẹ vồn vã hỏi ăn gì chưa? Tôi cũng nói với mẹ lý do tôi về. Còn mẹ cũng chẳng dấu gì tôi lý do mình bố tôi về quê là do bà hai đợt này cũng đưa con về quê nội, vì thế bố tôi đành đi một mình, không thể để hai bà gặp nhau ở đấy sẽ có chuyện chẳng hay xảy ra.
Ở nhà mẹ mặc áo ngủ chum kín đầu gối, đó là cái váy hồng. Mẹ trẻ như con gái 20, tóc mẹ dài đến sống lưng xoã xuống. Tôi đi tắm rồi ăn tối… Mẹ không ăn nhưng ngồi cùng nhìn tôi ăn như hồi nhỏ…

Thay vì nói nhiều như trước đây giờ mẹ ít nói hơn, chỉ ngồi xem ti vi…
– Sao bố lại đánh mẹ vậy?
Mẹ không trả lời…
– Con ăn đi, đừng quan tâm làm gì.
– Sao bố lại đánh mẹ chứ? Lâu rồi không thế mà.
– Con học thế nào?
Mẹ tôi lảng tránh sang chuyện khác.
Tôi thấy mẹ buồn hơn hồi ở quê ngoại, một bên mắt vẫn hơi sưng…

Mẹ dọn đồ bê xuống bếp rửa, tôi đi đánh răng. Mẹ vẫn rửa bát. Tôi nhẹ nhàng ôm mẹ từ phía sau. Mẹ dừng việc rửa bát lại, cả hai im lặng…
Một lúc mẹ gạt tay tôi ra: “ Con đi ngủ đi, hôm nay đi về mệt rồi”
– Hôm nay con ngủ với mẹ như ngày xưa nhé…
Tôi nói một cách nài nỉ..

– Không. Con lớn rồi…
– Mẹ. Không phải vì chuyện đó, chỉ vì con thương mẹ, con muốn ngủ cùng mẹ…
– Không là không.
Tôi đi về phòng….

Mẹ tôi qua phòng tôi lấy chăn màn cho tôi, dọn phòng tôi một lát rồi ra khoá cổng đi ngủ.

Tôi thú thực là tôi không nhớ gì đến cảm xúc giới tính giữa hai mẹ con, tôi luôn coi mẹ là mẹ như xưa. Còn mẹ chắc vẫn nghĩ tôi nhớ mẹ vì nhu cầu sinh lý ấy…

Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, hôm nay mệt mỏi quá.

Nửa đêm tiếng sét đánh làm tôi tỉnh giấc. Ngoài trời mưa rất lớn, tiếng mưa đánh vào mái ngói rơi xuống sân, tiếng sấm, cả những tia chớp nữa…

Trước đây khi còn nhỏ tôi thường ôm chặt mẹ mà ngủ. Lớn lên chút nữa tuy tôi không ngủ cùng nhưng vẫn mò qua giường mẹ. Tôi sợ sét lắm…
Giờ tôi cũng sợ, cũng muốn sang nhưng…

Tôi bịt tai lại, che rèm cửa sổ lại nhưng vẫn sợ…

Ở phòng bên cạnh tôi nghe thấy tiếng động, mẹ tôi dậy rồi. Bà chạy ra trước cửa, có lẽ là mang đồ vào vì sợ ướt.
Tôi cũng dậy chạy ra xem mẹ tôi làm gì, mẹ tôi mang quần áo ở hiên vào nhà, bà sợ mưa hắt vào…

Tôi phụ giúp mẹ mang vào phòng mẹ. Lâu rồi tôi không vào phòng bố mẹ. Phòng mẹ rất gọn gàng, tính mẹ là thế mà. Tôi ngạc nhiên là hình như mẹ chưa ngủ, vì chưa bỏ màn…

Tôi hỏi:
– Mẹ chưa ngủ à?
– Ừ. Mẹ đang ngồi làm nốt công việc. Con về phòng ngủ đi.
Tôi lững thững về phòng, ngoài trời mưa to hơn, sấm chớp liên tục.

Đúng lúc này trời lại mất điện, tối thui. Tôi sợ qua chạy ào sang phòng mẹ, mẹ đang tìm nến. Mẹ tìm mãi mà không thấy nến, tôi cũng lò dò tìm…
Có lẽ tại mưa đầu mùa nên mẹ không chuẩn bị nến cho tình huống này.
– Chắc hết nến rồi con à. Mai phải mua một ít.
Trời tối như mực, tôi huơ huơ bật lửa cho sang rồi định xuống bếp tìm đèn dầu.

Mẹ tôi đi cùng nhưng đèn dầu lâu không dùng nên thắp mãi không sáng.
– Thôi cứ đi ngủ, mai tính sau con à.
– Vâng, đành chịu.

Tôi mò về phòng mình mà không sao ngủ được, mẹ ở phòng bên cũng loay hoay bỏ màn. Tôi chạy sang giúp mẹ bỏ màn, tôi bật lửa để mẹ mắc màn. Bật lửa để cháy lâu quá nóng cả tay tôi cũng tắt ngấm luôn. Hai mẹ con cùng cười.
– Cứ như trò bịt mắt bắt dê mẹ nhỉ… Tôi huơ tay tìm mẹ.
– Mẹ đố con tìm được mẹ đấy. Mẹ cười.
Ánh chớp loé lên làm tôi nhìn thấy mẹ ngồi cuối giường, tôi đưa tay lần mò.. Và vô tình sờ đúng ngực mẹ… Mẹ co người lại…
Tôi chồm lên mẹ, luồn tay vào quần ngủ của mẹ, kéo chiếc áo ngủ qua đầu mẹ.

Mẹ không mặc áo con, chỉ mặc quần lót.
– Đừng con!
Tôi coi như không nghe gì, giả vờ vì tiếng mưa mà không nghe thấy.

Tôi hôn lên cổ mẹ, thử hôn lên môi mẹ như trên phim người ta hay làm.
Mẹ lẩn tránh nụ hôn của tôi, quay miệng đi chỗ khác.
Trời tối nên tôi không ngại như những lần trước, tôi chủ động hơn, làm mạnh bạo hơn.

Mệ tôi cũng không khóc, nhưng cũng im lặng. Mà có nói tôi cũng không nghe thấy, vì sấm chớp to quá.

Tôi tụt quần lót mẹ xuống, mẹ chủ động dang chân ra để tôi tụt nhanh hơn. Khi tôi cởi chiếc áo lót của mình thì mẹ chủ động tụt quần tôi xuống… Lần đầu…
Mẹ làm tôi ngạc nhiên… Mẹ không phải là người như thế, tôi cứ ngỡ mẹ sẽ lại nằm im và khóc thút thít như những lần trước…
Ai dè…

Tôi xoa khắp cơ thể mẹ. Xoa hết bên vú này lại đến bên kia, điểm cuối cùng tôi xoa là bướm mẹ. Nó ướt nhẹm rồi. Mẹ cầm chim tôi sóc sóc nhè nhẹ, lần đầu…

Trước mẹ chỉ cầm chim tôi đưa vào bướm mẹ, rất nhanh. Còn bây giờ mẹ nâng niu nó, day day cho nó to thêm, cứng thêm. Có lẽ do trời tối nên mẹ đỡ ngại hơn.

Bản năng con người…

Tôi sợ mẹ làm ra mất nên đưa chim vào bướm mẹ ngay. Mẹ chủ động ôm chặt lấy tôi, còn tôi nhịp nhàng dập xuống. Tôi rên to, vì mưa làm át đi phần nào tiếng dâm dục ấy.

Mẹ tôi cũng rên to hơn lần trước…
– Mẹ sướng không? – Tôi thủ thỉ vào tai mẹ.
Mẹ bịt miệng tôi lại.
– Con chết mất…

Một lúc tôi muốn đổi kiểu nhưng chưa biết kiểu gì. Tại tôi chưa có kinh nghiệm. Bạn bè mấy thàng con trai bảo vác cày qua núi… Tôi muốn thử nên đưa hai chân mẹ lên vai mình. Mẹ giãy nảy không chịu….
– Đừng con!

Tôi mặc kệ cứ làm theo bản năng, cuối cùng người thắng là tôi. Ở tư thế này tôi vào thật sâu. Bướm mẹ tôi to kinh khủng, to nhưng khít và nhiều nước, tôi có cảm giác như mưa hắt cả vào đây mất…

Có lẽ mẹ không quen với tư thế này nhưng mẹ có vẻ thích, tôi thấy mẹ bóp chặt hai đùi tôi bằng hai tay mẹ.

Tôi lấy hai tay bóp vú mẹ…
Ngoài trời vẫn mưa…
Tôi vẫn dập như điên dại…

Kiểu quan hệ này làm tôi ra nhanh quá…
– Bên trong mẹ nhé… Tôi hỏi
Mẹ không nói gì. Có lẽ mẹ đồng ý, có lẽ hôm nay là ngày an toàn…

Tôi ra rất nhiều, tôi đổ gục xuống người mẹ, cả hai mẹ con cứ nằm như thế một hồi lâu…

Tôi choàng tay qua cổ mẹ ép mẹ vào ngực tôi, mẹ gác lên chân tôi, nép vào ngực tôi, một tay đặt lên ngực tôi, mồ hôi…
Mẹ hôn lên mắt tôi, tôi biết tại sao mẹ lại hôn lên đó…

Đó là bí mật của hai mẹ con tôi, mà mãi sau này tôi mới biết…
Đó là hôn để cảm ơn tôi, cảm ơn vì đã mang niềm vui sướng cho mẹ…
Tôi ôm mẹ ngủ…
Ngoài trời vẫn mưa….

Ngoài trời vẫn mưa, điện vẫn chưa có. Tôi ôm mẹ vào lòng mà ngủ. Cũng chẳng biết đến bao giờ chuyện này mới dừng lại. Thực lòng có lẽ chỉ có mẹ muốn dừng lại, còn tôi tôi chưa muốn, tôi đang hạnh phúc. Một tâm hồn, một cơ thể của đứa con trai mới lớn như tôi, đôi khi tình dục còn là điều cần tìm hiểu thêm, khám phá thêm…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tội lỗi

Số ký tự: 0