Trai quê

Phần 19

2020-12-02 11:38:00

Phần 19
Dạo bước trên còn đường làng, hoàng hôn kia sao, mỗi khi buồn tôi ra bờ đê nhìn về hướng tây nơi mặt trời lặn. Khung cảnh thật yên mình, xa xa kia có hình bóng cô gái nào đó, tôi nhìn quen lắm có phải là Trang không. Chuẩn đúng là Trang rồi, tôi lại gặp cô bé đó một lần nữa, liệu có phải sự trùng hợp ngẫu nhiên không hay là số phận đã định sẵn.

“Trang…”. Tôi gọi cô ấy.

“Ơ! Là Tuấn phải không…”

“Chúng ta thật là có duyên”. Tôi hí hửng.

Cô ấy cười, nụ cười buồn dưới ánh hoàng hôn, cô ấy cũng giống tôi ư? Hai tâm trạng giống hệt nhau đang nhìn nhau, như đã từng hiểu nhau.

“Sao Trang lại ở đây?”.

– Thế còn Tuấn…

– Mỗi khi Tuấn buồn, Tuấn lại ra đây, được ngắm hoàng hôn, được là chính con người mình.

– Ở đây thanh thản, bình yên, tiếng xào xạc của lá, tiếng hôn của gió hay cả dòng nước chảy, những ký ức buồn như tan biến mất, chỉ tồn tại chính con người của Tuấn.

“Sao… sao… Tuấn giống Trang vậy?”.

“Trang có điều gì buồn giống Tuấn à?”

– Tuấn thấy không, xa kia kìa, những đàn vịt kia kìa, nhìn chúng tươi cười bơi lội cùng với nhau, cả bố mẹ chúng kìa luôn che chở những đứa con bé bỏng của mình.

– Trang… Trang muốn ước được như chúng, trang chỉ cần bố mẹ, gia đình mình thật hạnh phúc, luôn luôn đầy ắp những tiếng cười.

Cô ấy òa khóc, Trang khóc như một đứa trẻ, tay tôi khẽ đưa lên má nàng lau đi những giọt nước mắt, mỗi người có một nỗi buồn riêng không ai giống ai, dù trong hoàn cảnh giàu hay nghèo thì ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, tôi không hỏi em thêm, nếu hỏi thêm chắc em lại đau khổ vì nhưng điều đó.

– Bố mẹ Trang ly hôn rồi, Trang buồn lắm, Trang không muốn về căn nhà đó nữa, Trang muốn ở đây với ông bà, chăm sóc ông bà, ở đây Trang thấy mình được là chính mình, được hạnh phúc.

Trong tình huống này, tôi cảm thấy may mắn hơn Trang, tuy là như thế nhưng tôi vẫn còn bố mẹ, gia đình tôi vẫn đầm ấm vẫn hạnh phúc.

Có người bảo vật chất là tất cả nhưng nếu các bạn đặt mình vào vị trí của Trang các bạn sẽ thấy sao? Trang còn trẻ, còn bé bỏng lắm cô bé chưa thể chịu nổi cú sốc này, cô bé còn yêu đời. Khi biết tin đó, cô ấy như mất điểm tựa vào cuộc sống và gia đình, cô ấy tìm đến đây, con đê này kiếm tìm sự bình yên.

Tim tôi nhói đau, bên canh tôi đây là cô gái yếu đuối, cô ấy khóc, cô ấy buồn bã vì gia đình, không biết nói gì hơn tôi im lặng, tôi nghĩ rằng chỉ có im lặng mới là phương thuốc tốt nhất cho cả hai.

Mặt trời lặn xuống rồi, ánh sáng yếu dần, trời mùa đông lạnh quá, tôi cởi áo khoác cho em, đôi vai em run lên, thương em nhưng tôi không biết làm gì hơn.

– Nhà Trang ở đâu?

– Tuấn về trước đi, Trang tự đi một mình được rồi, cảm ơn Tuấn.

– Không được… ở ngoài này nhiều người xấu, họ sẽ làm hại Trang.

“Thế phiền Tuấn nhé…”. Trông thế dọa tí cũng sợ đấy.

Đi bộ cùng Trang, tôi kể cho Trang về nỗi buồn của mình cũng như hoàn cảnh hiện tại, lòng tôi nhẹ nhõm hơn, có người để trút bầu tâm sự nhưng buồn phiền trong lòng, tôi thoải mái lắm. Cô ấy chăm chú nghe từng lời nói của tôi, rồi phán một câu làm tôi thay đổi hẳn suy nghĩ về cô gái này.

Trang ước có một gia đình như Tuấn.

Thật sao… Cô ấy? Thật ư? Cô ấy muốn thế à? Chấp nhận nghèo nhưng đổi lại hạnh phúc? Thế giới này thật rộng lớn, con người cũng thật khó hiểu. Cuối cùng tôi hiểu một điều rằng mọi thứ sẽ không có giá trị nếu con người không hạnh phúc.

“Trang về muộn thế con!” Tiếng bà của Trang.

– Dạ con ra đê chơi, về hơi muộn ngoại ạ!

“Ai đây con…”.

“Dạ con là Tuấn, bạn của Trang bà ạ!”. Tôi nhanh nhảu đáp.

– Làm ngoại cứ tưởng bạn Trai của con Trang chứ.

Tôi ớ người. Mặt Trang đỏ lên bối rối thấy rõ.

“Không phải đâu ngoại”. Nàng ta gỡ rối.

– Thôi muộn rồi con xin phép bà, con về trước ạ.

– Vào nhà ăn cơm với bà.

– Con xin phép, bố mẹ con ở nhà đợi cơm săn rồi, để hôm khác nhé bà.

Không quên xin số điện thoại của Trang về nhà với cảm giác khó tả.

Mai là đến hẹn trả nợ rồi, gọi điện cho bà ta, tôi hẹn tại nhà của bà ấy.

“Có cần bố đi cùng không Tuấn!”

– Thôi không cần bố, con đi một mình là được rồi.

– Bố mẹ cứ ở nhà yên tâm chờ tin con nhé.

Bắt xe ôm, đi mười cây số mới đến nhà mụ, trong túi chuẩn bị sẵn một bọc tiền lớn, tôi khá lo lắng vì sợ đây là sào huyệt của mụ, sợ mụ lừa tôi vào đây và cướp lấy số tiền đó, cũng yên tâm phần nào vì tôi cũng học qua một chút võ thuật công và với thân hình của tôi thì không phải sợ bất cứ thằng nào.

Căn nhà mụ Thoa khá lớn nằm ở trung tâm xã, bấm chuông mụ đon đả chạy ra ngoài mở cửa giọng điệu ngọt ngào khác hẳn hơn cái cảm giác đanh đá chua ngoa mà tôi gặp lần trước.

– Đến đúng hẹn nhỉ, vào đi con trai.

Cái ban thần tài to vật vã, có vẻ bà này cũng đồng bóng phết, nhà của toàn đồ phong thủy, đồ lễ.

– Hôm nay tôi đến thanh toán nợ với bà.

– Gì mà căng thẳng thế, uống miếng nước đã.

“Mà con tên gì?”

“Tuấn…”

“Tuấn! Tên đẹp đấy, Thằng Vĩnh có thằng con đẹp trai phong độ quá!”

Giờ mới có dịp nhìn kỹ mụ ta, làm nghề này lên không có việc gì nặng nhọc cả, tiền thì nhiều lên bà ta có thời gian để chăm sóc bản thân hơn, bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền, vàng bạc nhẫn vòng đeo đầy người, cũng trẻ trung đấy nhưng tôi không có tâm trạng.

“Tiền đây! Số tiền là 270 Triệu, còn 30tr nữa cho tôi khất thêm, đúng ngày này tháng sau tôi sẽ thanh toán hết.”

“Bà đếm đi rồi đưa giấy nợ cho tôi.”

Con mụ cười dâm đãng.

– Khỏi phải đếm, còn khoản nợ kia cậu không cần phải trả nữa nếu cậu chấp nhận một yêu cầu của tôi.

– Yêu cầu gì bà nói luôn đi.

– Gì mà vội thế, cứ ngồi xuống để tôi nói.

“Cậu thấy tôi thế nào…”. Bà ta khêu gợi mình.

– Nhìn bà cũng đẹp đấy, nhưng làm cái nghề này thất đức quá không hợp với bà đâu, gia đình tôi khổ vì bà, khổ vì những người như bà.

– Cậu nghĩ rằng tôi muốn làm lắm à, tôi không làm thì người khác cũng làm, quy luật hết rồi, sao cậu không nghĩ rằng bố cậu nếu không vay tiền tôi cũng sẽ vay tiền những người khác.

Tôi tính bỏ về thì bà ta kéo tôi lại.

– Cậu không muốn trả hết hết số tiền nợ kia à?

– Như nào bà nói luôn đi…

Bà ta đứng lên áp sát vào người tôi, hít mùi hương từ người tôi tỏa ra.

– Hãy giúp tôi làm người đàn bà của cậu ngày hôm nay được không?

Tôi có nghe lầm không, địt bà ta một lần và trả hết ba mươi triệu còn lại, mụ ta vẫn còn lương tâm nhỉ.

“Được rồi, nhưng chỉ một lần này thôi!”.

Bà ta gật đầu rồi cười lả lướt.

– Đi lên phòng với tôi nhé?

Vừa tức, lại vừa sướng, sắp được địt con mụ này, mỡ màng chút nhưng còn chắc chắn lắm.

Vào phòng, tôi vồ lấy mụ ta, hôn mụ ta ngấu nghiến, con mụ này theo tôi cảm nhận được đã địt nhiều người rồi, lưỡi mụ ta điêu luyện, đá lưỡi liên tục giống như một con đĩ vậy, Cởi áo mụ ra, tôi lấy tay bóp vú mụ con mụ này không thể nhẹ nhàng được, loại này ưa mạnh bạo và dâm loại không giống cô Oanh với cô Hương.

Tay mụ bóp chặt lấy con cu tôi, á chết mẹ vẫn còn hơi đau, nén cơn đau lại cố gắng chịu đựng để được trả hết khoản nợ ba mươi triệu kia.

Mụ cúi xuống bú cặc tôi. Á… vừa đau lại vừa sướng, cái miệng mụ mút chặt lấy buồi tôi.

“Á!! Ui Cha…”

“Sao thế Tuấn?”…

– Tôi không sao, bà bú tiếp đi.

Bà ta mút kỹ thuật quá còn hơn cả hai người đàn bà kia, bú một hồi bà khen nấy khen để.

– Cặc Tuấn to thật, bú sướng quá, tí nó chọc vào lồn Thoa thì sướng lắm.

– Đưa lồn đây tôi địt nào?

Loại này đếch cần bú liếm gì, địt cho xong rồi đi về, sướng thì sướng thật nhưng đéo có nhiều cảm giác như Oanh với Hương.

Lồn mụ này không chặt lắm. Cặc tôi dễ dàng vào nhanh chóng, tôi địt mụ như vũ bão.

“A Á… Sướngggggg. Thoaaaa Sướnggggg…”

Đôi địt thật mạnh, địt thật sâu, chả phải thương hoa tiếc ngọc gì, ngược lại mụ ta rất được thích địt kiểu này, có lẽ nhẹ nhàng với mụ ta quen rồi lên giờ cần một chút mạnh bạo.

– Chổng mông ra để Tuấn địt từ sau nào?

Vỗ đét vào mông cái cặc tôi thúc mạnh từ đằng sau, nước lồn mụ chảy ra nhiều, tiếng rên la như sắp chết.

Gần như con đàn bà nào cũng thế, cứ gắp buồi tôi là y như rằng.

Tiếp tục tôi nằm xuống giường đê bà ta cưỡi ngựa.

Bà ta phi nhanh hơn, buồi tôi ở dưới cũng địt lên nhịp nhàng theo bà ta, người bả co bóp dữ dội, mụ ta lên đỉnh rồi sao? Chỉ địt thôi mà sướng như thế, nếu tôi rở hết bài ra khéo ngất mẹ nó vì sướng rồi.

“Á!! Á… Thoa ra mất… Ư…”Người bà ta kẹp chặt lấy tôi. Tay bà ta bấu vào lưng tôi đến mức cấu ra từng vết đỏ máu.

“Con mụ này sướng đến thế sao?”, Tôi ngồi dậy địt tiếp vào rồi bà ta.

Người bà rũ đi, bà sướng hết lần này đến lần khác, chắc bà ta không nghĩ tôi đạt đến trình độ đó, đã thế lần này tôi cho chết luôn.

Kéo một chân lên tôi ghì mạnh cái đầu buồi xuống, ở tư thế này lồn bà ta rất khít, tôi địt mạnh, tay tôi bấu véo cặp vú đó, tát vào nó, tôi cấu tóc bà ta, giật lên giật xuống theo từng nhịp địt. Tôi còn tát cả vào mặt bà ta nữa tưởng như bả ta tức giận nhưng lại tỏ ra vô cùng thỏa mãn.

Nhấp mạnh thêm vài lần nữa rồi cầm buồi ra đưa lên miệng bà xuất tinh đầy lên mặt.

Nhìn bà ta lúc này thỏa mãn lắm, nhưng chết mẹ buồi tôi lại tổn thương rồi, giờ tôi mới thấy được sự ê buốt nơi cái đầu rùa, sót quá, khôn cả đời ngu một phút, con mụ này cũng dâm thật, làm buồi tôi đỏ tấy lên rồi.

Mặc quần áo đi xuống dưới cùng với mụ.

– Tuấn này! Chỗ này là 20 triệu, tôi sẽ không lấy lãi của gia đình cậu một đồng nào cả, cảm ơn cậu.

Bà ta như bồ tát cứu rỗi dân đen như tôi, mọi chuyện bất ngờ quá.

Tôi thay đổi lại cách xưng hô.

– Cô không phải cảm ơn gì cả? Cô đã giúp gia đình cháu, cháu ngàn lần biết ơn cô.

“Lại cô cháu rồi, tôi già lắm sao?”

“Thế… dạ… Chị!!”

– Nếu Tuấn rảnh thì lúc nào qua đây cũng được nhé, chị luôn chờ Tuấn.

Vui buồn lẫn lồn, cuối cùng cũng trả được hết nợ rồi, còn nhưng món nợ kia thì sao? Mượn rồi cùng phải trả chứ? Ai nợ được mãi đâu? Từ giờ tôi phải nghĩ cách mới được?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trai quê

Số ký tự: 0