Trở về

Phần 173

2024-07-29 03:55:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 173
Bị Lăng Kiến Vi đút từng muỗng từng muỗng đến khi hết bát cháo, mà Hứa Thừa Ngôn vẫn im lặng đứng trước giường nhìn cô, Triệu Ngu lại cảm thấy, có lẽ mình đã xem nhẹ khả năng bình tĩnh của người đàn ông này rồi.

Cô còn tưởng rằng người kiêu ngạo như hắn khi biết mình bị lừa sẽ phát điên tại chỗ cơ.

Cô ngửa đầu nhìn Hứa Thừa Ngôn, hỏi: “Anh muốn nói chuyện với một mình tôi sao?”

Hứa Thừa Ngôn không mở miệng, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.

Triệu Ngu nói: “Mọi người cứ ra ngoài trước để tôi nói chuyện với hắn.”

Tiết Trạm và Lăng Kiến Vi thì không có ý kiến gì nhưng Tiết Tử Ngang lại không chịu, hắn sợ Hứa Thừa Ngôn thật sẽ thật sự bóp chết Triệu Ngu, cuối cùng Tiết Trạm phải lên tiếng: “Yên tâm đi, Hứa tổng là một quý ông, sẽ không ra tay với phụ nữ, huống hồ, còn là một phụ nữ đang bị trọng thương.”

Lời này như đang cố ý cảnh cáo hắn.

Hứa Thừa Ngôn khinh thường hừ một tiếng, hắn đợi mọi người đi rồi mới nhìn Triệu Ngu. Nói: “Tôi cho cô một cơ hội giải thích.”

Đều đã thế rồi mà dáng vẻ của hắn vẫn cứ cao cao tại thượng như thế.

Triệu Ngu thấp giọng cười: “Anh muốn nghe tôi giải thích cái gì? Tôi phải nói là tôi không thể không làm vì bị Tiết gia uy hiếp sao? Hay là nói tôi thật sự không nỡ từ bỏ anh nên mới đồng ý làm anh hủy đám cưới với Trang Diệc Tình? Hay là…”

“Triệu Ngu!” Thấy trong từng câu nói của cô đều ngập tràn ý mỉa mai châm chọc, Hứa Thừa Ngôn vừa mới bớt giận nay lại ào ạt bùng lên.

Triệu Ngu cười, tiếp tục nói: “Thật ra Hứa tổng cần gì phải nghe tôi giải thích nhỉ? Không phải ngài cứ tin những gì mình nghĩ là được rồi sao? Thậm chí ngài còn có thể vênh mặt khí phách mà bảo tôi ” Bọn họ cho cô bao nhiêu, tôi cho cô gấp đôi, đi theo tôi, không cần phải bán mạng như thế “, như vậy không phải mới phù hợp với thân phận của ngài sao? Người ở tầng lớp thượng đẳng ai cũng không thể với tới, chỉ cần vung tay lên là có thể khiến người khác thần phục dưới tiền tài của mình, khoác thêm vỏ ngoài của một quý ông, ngài còn có thể cực kỳ đắc ý mà cảm thấy, mình đang tốt bụng giải cứu một kẻ đáng thương bất đắc dĩ.”

Khớp hàm vừa mới thả lỏng ra lại cắn chặt lại, Hứa Thừa Ngôn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Cô đừng cho rằng tôi thực sự không dám ra tay với cô.”

Triệu Ngu cười nhạo: “Ngài đương nhiên dám, ngài có thân phận gì chứ? Cao quý thượng đẳng, có quyền có thế, muốn giết một người, không phải chỉ dễ như trở bàn tay sao?”

Rõ ràng người tới hỏi tội là hắn, nhưng cuối cùng, oán hận và địch ý của cô còn nặng hơn cả hắn. Hứa Thừa Ngôn không khỏi siết chặt tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Ngay sau đó, điện thoại của Triệu Ngu vang lên.

Nhìn màn hình biểu hiện, cô không bất ngờ gì mà chỉ bình tĩnh ấn nghe.

“Em đang ở đâu?” Kỷ Tùy như đã lạc cả giọng, chỉ nghe hắn nói cô cũng biết hiện tại hắn đang tổn thương đến thế nào, có vẻ như hắn cũng đã biết hết rồi.

Triệu Ngu cười, nói: “Em nhắn địa chỉ qua cho anh, anh đến đây đi, Hứa Thừa Ngôn cũng đang ở đây đấy.”

Bị nhắc tới khiến Hứa Thừa Ngôn không khỏi tò mò người đầu kia điện thoại là ai, thấy ánh mắt của hắn, Triệu Ngu thản nhiên nói: “Kỷ Tùy, bạn trai của tôi.”

Hứa Thừa Ngôn lại lần nữa giận tái mặt, hắn siết chặt nắm đấm đến mức khớp xương cũng trắng bệch.

Triệu Ngu cười nói: “Không phải anh muốn biết vì sao tôi lừa anh à? Đơn giản thôi, tôi muốn Trang Diệc Tình phải sống không bằng chết.”

Một câu nói cuối cùng, như vô số cứ knock out liên tiếp nện vào ngực hắn, làm Hứa Thừa Ngôn nháy mắt không thở nổi, lục phủ ngũ tạng đều như đã cuộn cả lên.

Mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô, môi run rẩy muốn nói nhưng một câu cũng chẳng nói nên lời.

Không phải vì tiền, càng không phải vì bị bắt buộc, thậm chí còn không phải vì Hứa Thừa Ngôn hắn.

Hắn cũng không biết, đều là người bị lợi dụng, nhưng sao cái nguyên nhân này lại làm hắn khó chấp nhận đến thế.

Triệu Ngu cười: “Anh biết không? Thật ra tôi cũng không muốn phá đám cưới của anh và Trang Diệc Tình đâu, hai người quả rất xứng đôi, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, đều có quyền thế như nhau, một tay che trời, đều làm tôi cảm thấy… Vô cùng ghê tởm.”

Hàm răng bị nghiến đến phát ra tiếng răng rắc, Hứa Thừa Ngôn bước lên nắm chặt cằm cô, ngăn lại lời cô còn định nói: “Ghê tởm? Cô có tư cách gì mà nói tôi ghê tởm? Lúc cô chủ động chạy tới cầu tôi chơi mình, sao không chê ghê tởm đi? Lúc cô lên giường với nhiều thằng như vậy, sao không thấy ghê tởm? Mỗi lần nhận tiền của tôi…”

Nhấc gối ném tấm thẻ ngân hàng cho hắn, Triệu Ngu cười lạnh ra tiếng: “Đống tiền dơ bẩn của anh, một cắc tôi cũng trả lại bằng hết, tôi sợ dùng rồi tổn thọ.”

Bởi vì động tác của cô dùng lực quá lớn nên miệng vết thương lại bị vỡ ra, Triệu Ngu vô thức khẽ cắn môi, sau khi cơn đau thấu xương truyền ra, lại có thứ gì ẩm ướt chảy từ vai cô xuống.

Thấy cô chợt cắn răng, Hứa Thừa Ngôn liền theo bản năng buông tay ra, rũ mắt nhìn xuống vai, lại đã phát hiện chiếc áo bệnh nhân trắng tinh đã dần nhiễm đỏ, từ ngay vị trí tim lan ra, cực kỳ giống mai đỏ rực trong trời đông trắng xóa.

Hứa Thừa Ngôn chợt giật mình, hắn đưa tay muốn xem xét miệng vết thương của cô, nhưng bàn tay định chạm vào lại đột nhiên sững lại.

“Triệu Ngu, cô hận tôi đến vậy sao?”

Đáng lẽ là hắn phải hận cô, đáng lẽ là hắn mới là người nên tức giận, dựa vào đâu mà cô lại hận hắn đến vậy?

“Anh và Trang Diệc Tình đều là lũ cá mè một lứa.” Triệu Ngu ngây ra nhìn tấm chăn trước mặt, “Đều có thể dùng tiền tài để giải quyết tất cả, đều là những người cao cao tại thượng, trong mắt các người, mạng của lũ hạ tiện như bọn tôi, đều chẳng đáng một cắc.”

Nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, cơn giận của Hứa Thừa Ngôn bỗng dưng tan biến.

Thấy vết máu trên quần áo cô đã dần lan ra, hắn hít sâu mấy hơi, cuối cùng vươn tay nhấn lên nút ngay đầu giường.

Thẳng đến khi bác sĩ đến thì 3 người đứng ngoài mới biết phòng bệnh đã xảy ra chuyện, Tiết Tử Ngang xông vào nổi giận đùng đùng muốn đánh Hứa Thừa Ngôn, nhưng lại bị Triệu Ngu ngăn cản: “Dừng tay.”

Tiết Tử Ngang dừng tay, Hứa Thừa Ngôn ngơ ngác nhìn vào Triệu Ngu, cô lại chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải hắn, là tôi tự làm.”

Nữ bác sĩ biết không nên hỏi nhiều nên cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng cởi cổ áo Triệu Ngu ra để xem miệng vết thương vừa được đổi thuốc của cô.

“Chỉ bị vỡ ra một chút nên hơi chảy máu, nhưng cần phải xử lý lại, cô đừng cử động mạnh nữa, không là sẽ phải khâu lại đấy.”

Nhìn lại bầu không khí rõ rất sai giữa đám đàn ông đằng kia, bác sĩ chỉ có thể mở miệng nói, “Các anh đi ra ngoài hết đi, đừng ảnh hưởng để tôi xử lý vết thương cho bệnh nhân.”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở về

Số ký tự: 0