Trở về

Phần 202

2024-07-29 03:55:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 202
Một ngày nào đó sau giáng sinh, bởi vì cô đi làm gia sư về trễ, chỉ bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, xung quanh ga tàu điện ngầm gần trường học đã sớm không có bóng người.

Có tài xế lái xe taxi đỗ trước cửa tàu điện ngầm đợi từ trước, miệng hét lớn gọi khách, Đường Hi không để ý, chỉ đi thẳng về phía trường học, ai ngờ người kia không buông tha, tiếp tục đi theo sau cô truy hỏi cô đi đâu, còn thỉnh thoảng động tay động chân với cô, cực kỳ mất lịch sự.

Cô nhận ra đây không phải tài xế taxi thông thường, Đường Hi bắt đầu luống cuống, nhưng liếc mắt chỉ thấy toàn gió lạnh, không thấy có người nào khác, ý muốn tìm người cầu cứu của cô không thể dùng được.

Ngay khi cô đang phân vân xem nên đọ sức hay nên làm gì thì một thanh niên cường tráng từ xa đi tới, lớn tiếng nói: “Sao về muộn thế? Anh chờ em đã lâu lắm đấy.”

Nhận ra người kia là đang giúp cô, cô vội cười chạy đến, tài xế thấy cô có người đồng hành cũng không dám làm càn, chỉ có thể xám xịt trở lại xe.

Chờ đi theo người kia được một đoạn, thoát khỏi nguy hiểm, Đường Hi mới từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, muốn nói lời cảm ơn thì người nọ đã đi về một hướng khác.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn theo sau hắn. Vừa rồi bị tài xế kia dọa cho phát sợ, cô thật sự không dám một mình đi về trường học nữa, tuy rằng con đường này vòng hơi xa một chút, nhưng tốt xấu gì cũng cùng đường với người đã không màng nguy hiểm cứu cô kia.

Nhưng vừa tới ngã rẽ, đã lại nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến: “Cảm ơn.”

Là Trang Diệp.

Đường Hi sửng sốt, còn cho rằng mình nghe lầm, kết quả người vừa rồi cứu cô lại nói câu: “Người anh em, loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này này sao không tự mình xông lên, còn ném tiền tìm người làm thay, cậu có ý gì vậy?”

Đường Hi lại ngạc nhiên lần nữa.

Cô không nghe được Trang Diệp trả lời thế nào, nhưng cô đã mơ hồ đoán được, hắn sợ sẽ khiến cô bối rối.

Nhưng đã trễ vậy rồi, sao hắn vẫn còn ở đây? Sao lại trùng hợp giúp cô giải vây đến thế?

Cô theo bản năng quay đầu nhìn chỗ đậu xe ven đường một chút, cô biết chiếc xe sang trọng dừng ở ven đường kia, đó là xe của hắn? Hơn nữa vị trí đỗ xe cũng vừa vặn có thể nhìn thấy cửa tàu điện ngầm.

Sau khi nghi hoặc một hồi, cô cũng xoay người sang chỗ khác, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trang Diệp đứng trong bóng tối. Dường như hắn đang nhìn chằm chằm vào con đường đối diện, kia là đường gần nhất từ tàu điện ngầm để về trường học.

“Trang Diệp.”

Nghe được âm thanh của cô, hắn hiển nhiên bị dọa cho nhảy dựng, vội quay đầu, hoảng hốt kinh ngạc nhìn cô: “Cậu… Sao cậu lại ở đây?”

“Không phải mình mới là người nên hỏi vì sao cậu lại ở đây sao?”

Hắn cúi đầu cười, rụt đầu gãi gãi tóc: “Là… mình vừa đi dạo từ bên Cửa số 3, trùng hợp quá, cậu cũng ở đây à, vậy mình đi trước nhé.”

Ngọn đèn đường lờ mờ, kéo bóng hình của hắn ra thật dài, nhìn thân ảnh đã dần đi xa, trong nháy mắt đó, Đường Hi bỗng cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có.

Không phải cô sợ chỉ có thể một thân một mình đêm hôm khuya khoắt về trường học, mà là sợ người kia cứ như vậy sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cô.

Cô đã sớm quyết định đoạn tuyệt quan hệ cùng Trang Diệp, cũng sẽ không gặp lại hắn nữa, nhưng khi gặp lại hắn, hơn nữa còn trong tình cảnh như vậy, biết hắn vẫn một mực âm thầm bảo vệ cô, cô đột nhiên thấy luyến tiếc.

Lần trước cô có thể chém đinh chặt sắt nói với mình sẽ tuyệt đối không hối hận, nhưng lần này, cô thế mà lại không dám cam đoan mình sẽ không hối hận nữa.

“Trang Diệp.”

Miệng đã phản ứng nhanh hơn đại não, còn chưa chờ cô hạ quyết tâm, cô đã cất giọng gọi hắn lại trước.

Bước chân hắn dừng lại, đại khái là ý thức được mình trốn tránh thế này quá chật vật, mà ném cô một mình lại chỗ này cũng không tốt, vì thế hắn quay người, nở một nụ cười với cô: “Có muốn… Cùng đi thôi.”

Cô chậm rãi đi lên, hỏi: “Hiện tại mình sửa lại đáp án có còn kịp không?”

Trang Diệp không kịp phản ứng: “Sao cơ?”

“Lần trước ở bờ biển, vấn đề cậu từng hỏi.”

Hắn chợt không dám tin: “Cậu… Có ý gì?”

Cô không nói chuyện, cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn.

Hắn cũng lẳng lặng nhìn cô, một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Trước đó, cậu đều chưa cho mình đáp án, quyết định gì đều sẽ là tự do của cậu. Nhưng hiện tại, nếu cậu thật sự một lần nữa quyết định, thì sẽ không thể hối hận, không thể dễ dàng nói từ bỏ, cho nên, cậu xác định sao?”

Ánh đèn yếu ớt chỉ có thể soi sáng hình dáng mơ hồ trên khuôn mặt hắn, cô không thể thấy rõ ánh mắt của hắn, nhưng phảng phất như có thể cảm giác được sự cháy bỏng trong đôi mắt ấy.

Nhìn thẳng hắn đến mấy giây, cô cười nói: “Mình xác định.”

Sự kiện xúc động liều lĩnh hiếm có nhất trong cuộc đời của cô, đại khái chính là buổi tối ngày đó khi kiên định nói ra 3 chữ này với Trang Diệp.

Nhưng đúng như lời cô nói, từ khi quyết định sẽ bắt đầu, mỗi giây mỗi phút cô cùng trải qua với Trang Diệp, trước nay Đường Hi đều chưa từng hối hận.

Sự tồn tại của hắn khiến cô không nghĩ đến hiện thực phũ phàng nữa, không nghĩ đến tương lai xa vời nữa, cô chỉ muốn nghiêm túc cùng hắn trải qua mỗi một ngày thật trọn vẹn.

Cô vẫn nói với bản thânm phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho mọi trường hợp sẽ xảy ra, cho dù ngày nào đó bọn họ thật sự bởi vì hiện thực phũ phàng mà đường ai nấy đi, nhưng đoạn hồi ức này khi mai sau nghĩ lại, vẫn chính là những thứ quý báu nhất trong đời cô.

Chỉ là cô không thể ngờ, kết cục của đoạn tình yêu này lại khốc liệt hơn quá nhiều so với cô tưởng tượng.

Nhưng cô có thể oán hận Trang Diệp ư?

Quyền quyết định vẫn luôn nằm trong tay cô, là cô kiên định muốn đi cùng hắn, sao cô có thể oán hận hắn cho được?

Ngoài cửa sổ dần hiện lên ánh sáng, lại một đêm không ngủ qua đi, Triệu Ngu thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mặt lại.

Cô lại đã sống qua một đêm nữa, cảm giác còn sống không tốt như trong tưởng tượng, cũng không quá tồi tệ như trong suy nghĩ, mà cô, chỉ có thể chậm rãi làm quen lại một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở về

Số ký tự: 0