Vô cực

Phần 51

2023-10-03 11:33:00

Phần 51
Nhi hôm nay dẫn các bạn dạo phố. Nàng diện cho mình một chiếc váy ngắn mỏng manh, khoe ra cặp chân nuột nà. Sánh bước cạnh nàng là Lâm An với váy dài xẻ tà quý phái, tưởng chừng sẽ không hợp với nét ngây thơ dễ thương của nàng nhưng mọi thứ lại hòa trộn ăn ý, tạo thành sức cuốn hút ngất ngây. Phía sau hai nàng là Diệc Phàm với áo khoác da màu đen, bên trong là áo thun mắc tiền và đi kèm chiếc quần dài thanh lịch.

Một đội hình ngập tràn sắc đẹp!

Nhi chọn nhà hàng Như Ý để đặt tiệc, mặc dù không thích bà chủ nhà hàng cho lắm nhưng phải công nhận đồ ăn nơi đây rất ngon, thích hợp chiêu đãi hai người bạn ngoại quốc.

“Đồ ăn Việt Nam đúng là đặc biệt!” Lâm An vui vẻ nhét đồ ăn vào miệng. Nhìn dáng vẻ này, Nhi mới thở phào. Hồi chiều bạn nàng biểu hiện thật quái lạ. Dù Nhi có từng hỏi nguyên nhân nhưng Lâm An chỉ bảo do không khỏe. Biết là Lâm An nói dối, nhưng Nhi không đoán ra được nguyên nhân thật sự, chỉ có thể mơ hồ gắn hiềm nghi lên anh trai mình.

Diệc Phàm vẫn như cũ, cứ làm như mình là bạn trai của Nhi, liên tục gắp thức ăn cho nàng.

“Diệc Phàm! Anh không lo ăn đi?!” Nhi trừng mắt, cảm giác thật khó chịu. Nói về Diệc Phàm, hắn ta cái gì cũng tốt cả, chỉ có cái tật hay làm phiền thôi. Nhi lúc đầu còn lịch sự đối đãi, bây giờ đã chuyển sang mệt mỏi chán ghét. Đẹp trai như hắn thả ra không ít mỹ nữ cực phẩm bu vào, cớ sao lại đeo bám nàng?

Sau bữa tối, cả nhóm lại đi dạo ở phố đi bộ.

“Thật nhớ lúc Nhi vừa qua bên Trung Quốc, mình cũng dẫn cậu đi như vầy nè!” Lâm An khoác tay Nhi, chỉ chỉ trỏ trỏ đủ nơi.

“Ừm!” Nhi mỉm cười nhớ lại khoảng thời gian đó. Ở nơi đất khách quê người, khó tránh khỏi lạc lõng, nhất là khi Nhi vẫn còn nhỏ tuổi. May mắn thay, Nhi gặp được Lâm An, một cô bé hòa đồng đến mức không thể hòa đồng hơn. Nhờ có Lâm An, Nhi mới cảm thấy bớt buồn chán.

Rồi Diệc Phàm xuất hiện, đóng vai trò người hướng dẫn cả hai đứa. Bắt đầu cùng nhau làm các nhiệm vụ trừ tà, cúng bái. Trải qua biết bao thăng trầm, giờ đây nhìn lại, Nhi mới thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Có một điều anh thắc mắc mãi… tại sao ở Việt Nam tốt như vậy mà em lại chọn sang Chi Nhánh Hội Tử Thần của Trung Quốc?” Diệc Phàm hỏi. Xét về điều kiện sống, ở Việt Nam vẫn thoải mái hơn, bên Trung Quốc vừa ô nhiễm, lại vừa đông dân, cảm giác rất ngột ngạt. Trụ sở Hội Tử Thần cũng nằm ở Việt Nam, cơ sở vật chất và nền đào tạo vẫn tốt hơn. Cớ sao Nhi lại chọn sang bên Trung Quốc?

Nhi trầm tư, một chút quá khứ khó chịu xuất hiện.

Lúc đó, nàng đã chạy trốn khỏi cảm xúc kỳ lạ của mình!

Chợt, gương mặt Nhi tái lại. Lâm An và Diệc Phàm cũng tương tự. Với độ nhạy cảm của Thông Linh Nhân, cả ba ngửi thấy mùi của oán hồn!

Linh hồn là một khái niệm tương đối mơ hồ, là đề tài được rất nhiều học giả mổ xẻ, phân tích suốt bao năm qua. Trước khi tận thế, con người cũng có linh hồn, nhưng nó chỉ tồn tại ở dạng năng lượng trong ý thức. Sau khi infinergy lan tràn, linh hồn con người liền bị biến đổi, trở thành một khối năng lượng lớn hơn. Tuy nhiên, không phải ai cũng dùng được khối năng lượng trên.

Cho đến khi chết, linh hồn sẽ thoát ra khỏi cơ thể. Linh hồn càng mạnh, thời gian tồn tại trong thế giới này càng lâu. Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán, trở về với Thế Giới Linh Hồn.

Tuy nhiên, nếu linh hồn vô chủ ấy được nuôi dưỡng thì có thể tồn tại vĩnh viễn, miễn sao được cung cấp năng lượng thường xuyên. Giống như Ma Trành của Nhi hoặc Ngọc của Quân, những linh hồn này khi ký khế ước với Thông Linh Nhân sẽ sống cộng sinh cùng linh hồn của đối tác, dùng năng lượng linh hồn của họ nuôi sống bản thân.

Ngoài ra, vẫn có một cách để linh hồn không bị tiêu tán, lại không phải phụ thuộc vào khế ước với Thông Linh Nhân. Cách đó là trở thành oán hồn. Oán hồn là những linh hồn mang theo cảm xúc tiêu cực, oán giận thế gian. Đây là những linh hồn cực kỳ nguy hiểm, bởi chúng có tâm lý vặn vẹo, thường xuyên phá phách, quấy nhiễu nhân gian.

Hội Tử Thần được lập ra với mục tiêu xử lý các oán hồn như vậy, giữ trật tự cho thế giới này!

Là thành viên của hội, Nhi, Lâm An và Diệc Phàm sẽ không bỏ qua cho oán hồn kia.

Nhưng…

“Oán khí nồng đậm này… là bọn chúng…”

Nhi cắn răng, ánh mắt đen lại.

Đối thủ không tầm thường!

… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/

Tại một con hẻm heo hút trong khu ổ chuột nọ, có mấy người thợ hồ rủ nhau ăn nhậu sau một buổi đi làm vất vả. Nhìn lên tòa tháp chọc trời ở phía xa, họ tự nghĩ không biết bao giờ mình mới có thể đặt chân đến đó.

Nhưng thôi, uống một ly vào, vừa ấm người, lại vừa quên đi những ưu phiền.

“Ê thằng Lâm, mày đi mua chút bia mà sao lâu vậy?” Tên già nhất trong nhóm chỉ tay khi thấy một cậu trai xách theo thùng bia.

“Lại đây Lâm ơi! Nãy giờ qua mấy lượt rồi cu!”

“Haha uống cho mày chừa!”

“Dạ…” Lâm ngồi xuống, đặt thùng bia cạnh bàn.

Những tiếng hô hào vang khắp con hẻm. Đang nhậu, chàng trai Lâm chợt rừng mình.

“Sao vậy mày? Trúng gió à?”

“Không…”

Lâm lắc đầu.

“Thằng này yếu ghê, trời vầy mà lạnh gì?”

“Không phải… dạo này em cứ có cảm giác có ai đó theo sau…” Lâm gãi đầu.

“Gì cha? Nghe sợ vậy?”

“Haha… duyên âm duyên âm!”

Thấy cả đám đang bỡn cợt, Lâm uống một ly bia, hít thở vài hơi rồi thốt lên: “Tối qua… em nằm mơ thấy con bé đó.”

Tựa như ai đó bấm phím mute.

Âm thanh tắt ngủm sau lời của Lâm.

Đợi đến 3 giây sau, có người lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

“Thôi… chuyện cũ rồi…”

“Ừ…” Người đàn ông già nhất đưa ly bia lên miệng, bia vẫn cứ ở môi chẳng chảy vào miệng giọt nào.

“Mẹ mày! Bữa tiệc đang vui mày nhắc cái đéo gì?” Một thằng khác đập bàn chửi Lâm.

Lâm tuy bình thường hiền lành, nhưng có bia vào hắn lập tức nổi đóa, phản kháng: “Rồi sao? Tụi mày có bị ám ảnh như tao không?”

“Ám con mẹ mày! Chơi sướng rồi thì thôi! Nó chết kệ mẹ nó, là nó tự sát chứ có phải do tụi mình đâu… chủ thầu cũng đền tiền cho gia đình nó rồi, mày suốt ngày cứ ru rú ru rú! Lúc đó chơi sướng sao không nói?”

Lâm nghe vậy chỉ biết ngoảnh mặt chỗ khác, hắn thua về lý rồi!

Uống một ngụm bia, Lâm lại nhớ về chuyện của ba năm trước. Khi ấy, hắn cùng những đồng nghiệp ngồi đây đang phụ trách xây dựng giảng đường cho trường đại học nọ.

Buổi tối, cả bọn ngủ tại công trình. Làm cả ngày mệt, khó tránh khỏi ăn nhậu để khuây khỏa. Cả bọn nhậu đến đêm, định thu thập tàn cuộc rồi đi ngủ thì chợt phát hiện ra một bé sinh viên đi làm thêm nên về khuya. Nhìn làn da trắng trẻo cùng với mái tóc thướt tha, cả đám thợ hồ ai cũng bứt rứt.

Trời khuya, chốn công trường vắng vẻ, ai ai cũng say khướt.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa là đây chứ đâu?

Rượu lấn át trí óc, để con cặc điều khiển cơ thể.

Cả bọn 5 người sấn ra vây lấy cô bé kia. Mới đầu chỉ định sờ soạng chút ít, trêu ghẹo rồi thôi. Nhưng không ai kiểm soát nổi bản thân. Quần áo cô bé bị xé rách, cơ thể bị giày vò, năm thằng thi nhau cưỡng bức đến mức ngất đi.

Ký ức kinh hoàng đối với bất kỳ cô gái nào.

Vụ việc này nhanh chóng đến tai hiệu trưởng và nhà thầu. Hai bên thương lượng cùng nhau bưng bít thông tin, đồng thời đền tiền cho gia đình nạn nhân, hứa hẹn sẽ cho cô bé kia một vị trí làm việc ở doanh nghiệp lớn.

Nhưng có những thứ không phải cứ dùng tiền là bù đắp được.

Cô sinh viên kia tự vẫn.

Cuộc đời mãi mãi dừng ở tuổi 20.

Sau vụ việc đó, 5 tên thợ hồ chỉ bị đuổi việc. Nhờ vào các mối quan hệ, chúng tìm được một chỗ làm mới tại Biên Hòa. Cũng may chuyện xấu chúng làm được bưng bít rất kỹ, nếu không chả ai dám nhận chúng đâu!

Lâm nghĩ lại lúc đó mình đã hại chết một cô gái trẻ, trong lòng sinh ra ân hận tột cùng.

Hắn nốc hết ly bia.

Thở ra một hơi dài.

Rồi bỗng ánh mắt hắn trở nên cô đọng, dồn vào một điểm.

Dưới ánh đèn hiu hắt, một bóng trắng với mái tóc đen dài đang nhìn chằm chằm Lâm.

Nhưng ánh đèn bỗng dừng chớp tắt, bóng trắng kia lập tức biến mất.

Lâm không tin vào mắt mình, lẽ nào say quá hóa ảo giác?

Nhưng trong thoáng chốc, bóng trắng lại xuất hiện, lần này lại tiến gần hơn nhưng rất nhanh lại biến mất.

Lâm dụi mắt liên tục, sau đó đưa tay vỗ vỗ tên ngồi gần mình.

“Chết mẹ… tao thấy cái gì đó… giống ma quá…” Lâm không quay đầu lại vì sợ mình sẽ bỏ lỡ bóng trắng kia. Nhưng kỳ lạ thay, hắn gọi nãy giờ mà không ai trả lời. Bên cạnh đó, tại sao tay của thằng bạn lại lạnh như vậy?

Lâm quay từ từ quay đầu lại, ánh mắt hắn như nứt ra.

Cả 4 tên bạn nhậu đều đã chết với cùng một vết thương chí mạng ở yết hầu!

Và họ đã chết cách đây nửa tiếng!

Lâm hoảng sợ tột cùng, hắn đến bước cũng không bước nổi, ngã quỵ xuống, bò lết kêu la. Nhưng chả hiểu sao bản thân lại á khẩu.

Đúng lúc này, dưới ánh đèn chớp tắt, Lâm thấy đôi chân của ai đó đang đứng trước mặt mình.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mái tóc đen lòm đang xõa xuống.

Mái tóc này quen thuộc quá.

Hắn nhớ mình đã từng nắm mái tóc này.

Mặt Lâm không còn chút máu.

Mái tóc bất ngờ xõa ra.

Một gương mặt lạnh lẽo.

Vẫn là dung nhan ấy.

Nhưng giờ đây lại khiến Lâm kinh sợ.

“Không… không… không… KHÔNG!!!”

Lâm hét lên.

Bóng trắng kia lộ ra móng vuốt, cô đâm xuống một nhát muốn kết liễu kẻ đã làm nhục mình. Nhưng đúng lúc này, một bóng đen ập đến. Đó là một thân hình vạm vỡ, màu da xám xịt, tay cầm thanh đao vung đến. Thường thì thằng tác giả sẽ miêu tả gương mặt trước, nhưng lần này hắn không miêu tả, không phải vì lười, mà đơn giản vì thân hình vạm vỡ kia không có… đầu.

Đúng vậy, một kẻ không đầu.

Bóng trắng, hay chính xác hơn là oán hồn của cô sinh viên kia thoắt một cái đã biến mất, vừa vặn né khỏi một trảm xé gió của Không Đầu.

Nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, oán hồn giật mình khi cảm nhận được sát khí cuồn cuộn phía sau lưng.

Một cô gái trong bộ trang phục dân tộc, sở hữu vết sẹo kéo dài từ cổ xuống ngực ập đến. Trong thoáng chốc, một cái đầu hổ xuất hiện phía sau lưng, há miệng ngoạm lấy oán hồn.

Chỉ tiếc oán hồn này rất nhanh, nó phóng một cái lại thoát ra khỏi răng nanh sắc nhọn của hổ vương rồi thình lình xuất hiện trên nóc nhà.

Lúc này, có hai cô gái xuất hiện. Một người từ đầu hẻm chạy vào, một người đứng đợi sẵn ở nóc nhà đối diện.

Cả hai đều đeo mặt nạ quỷ.

“Gruhhh… lũ chúng mày… Đừng ngăn cản tao!”

Giọng nói rùng rợn đến tận xương tủy.

“Oán khí nặng quá!” Nhi thở gấp, liếc mắt nhìn xuống Lâm An.

Cả hai đã phối hợp với nhau nhiều lần nên rất ăn ý!

Nhi âm thầm ra lệnh cho Ma Trành cất tiếng hát. Giọng ca bi ai chưa sức mê hoặc khủng khiếp khiến oán hồn đứng hình trong vài giây. Có thể thấy oán hồn này tương đối mạnh, nếu không đã bị mê hoặc và chủ động đi về phía Ma Trành.

Cùng lúc này, Không Đầu phóng về phía oán hồn, thanh đao chứa sát khí chém thẳng vào cổ oán hồn. Không Đầu là linh hồn của một đao phủ thời xưa (sau năm 2023 nhé), có kinh nghiệm làm việc 10 năm, chặt đầu hơn 1000 tội nhân. Nhưng vì đắc tội với đạo sĩ cấp cao, hắn ta bị đạo sĩ chặt đầu, linh hồn cũng bị phong ấn. Khoảng 5 năm trước, Hội Tử Thần giải phong ấn cho linh hồn đao phủ, sau đó giao cho Lâm An lập khế ước. Giờ đây, hắn lại tiếp tục công việc ưa thích của mình, chặt đầu những oán hồn!

Chỉ tiếc, oán hồn hôm nay hắn gặp không tầm thường.

Trong thoáng chốc, oán hồn rú lên một tiếng bi thương, một luồng khí đen đỏ hòa trộn bùng phát ra, khiến hình dáng của oán hồn thay đổi. Gương mặt nó trở nên đáng sợ gấp trăm lần, sừng mọc dài ở trán, móng vuốt cũng nhọn hẳn lên.

“Roẹt!”

Một trảo.

Lưỡi đao của Không Đầu gãy vụn, cơ thể nó bị xé ra làm ba.

“Guh!” Linh hồn ký khế ước với mình bị thương, Lâm An cũng chịu thiệt hại.

Nhận ra Lâm An có vẻ suy yếu, oán hồn lợi dụng tốc độ áp sát nàng.

Lá Chắn Thiên Sứ!

Lâm An vung tay về trước, một hư ảnh lá chắn xuất hiện chặn đứng thế công của oán hồn. Nhưng tấm khiên lại xuất hiện vết rạn nứt ngay sau đó. Móng vuốt của oán hồn phá tan tấm khiên, tiếp tục lao đến uy hiếp Lâm An.

Nhưng Lâm An không tỏ ra chút sợ sệt nào, bởi vì nàng đang chiến đấu cùng Nhi.

Một thanh kiếm trong suốt phóng đến trước chân Lâm An. Cùng với đó, Nhi vận kỹ năng.

Lá Chắn Kiếm Khí.

Thanh kiếm ngân vang, một luồng kiếm khí bùng phát bảo vệ Lâm An. Móng vuốt của oán hồn chạm vào liền bị luồng kiếm khí kia đánh bật.

“Thu!”

Nhi ra lệnh thu hồi. Thanh kiếm kia lập tức rút về phía nàng. Cùng với đó, Nhi thi triển vô ảnh bộ. Nàng lao đến, chộp lấy kiếm rồi vung cú chém.

Oán hồn vẫn rất nhanh, lùi ra chỗ khác.

Nhưng bất ngờ thay, trên đường di chuyển, nó bị một luồng kiếm khí vô hình tấn công.

Ầm!

Oán hồn trúng chiêu, cánh tay bị đứt lìa.

Trước khi phóng kiếm cứu Lâm An, Nhi đã tung sẵn một đường kiếm khí lẩn khuất trong không khí. Nàng đã tính toán rất kỹ dựa theo tốc độ, thói quen mà oán hồn kia thể hiện.

Quả là thiên tài chiến đấu!

Cùng lúc này, Lâm An dang rộng hai tay, xung quanh nàng xuất hiện 9 quả cầu ánh sáng.

Vẫy tay một cái, toàn bộ 9 quả cầu bắn về phía oán hồn.

Đoàng!

Ánh sáng bao chói lóa bao trùm cả khu phố, khiến một số hộ dân phải thức giấc.

Cùng lúc này, Ma Trành theo lệnh của Nhi áp sát. Cái đầu hổ lại hiện ra, quyết tâm cắn chết con mồi.

Phập!

Oán hồn bị cắn đứt đôi.

“Thành công rồi!” Lâm An vui mừng nói.

Nhưng…

Roẹt!

Ma Trành bỗng phình ra rồi nổ tung.

Nhi cắn răng chịu đựng phản phệ.

Từ trong vụ nổ, một thứ vật màu đỏ bay ra.

Lâm An đang định đuổi theo thì thấy Nhi gục xuống, nàng phun ra một ngụm máu, sau đó lảo đảo ngất đi.

“Không ổn rồi!!!”

Khi linh hồn liên kết bị tiêu diệt, Thông Linh Nhân sẽ bị phản phệ. Thường thì chỉ bị nhức đầu hoặc nội thương một chút vì hao tổn năng lượng linh hồn thôi. Nhưng nặng như tình trạng của Nhi bây giờ, ắt hẳn không chỉ do phản phệ gây nên.

Lâm An vội ôm lấy Nhi, sau đó đưa nàng đi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô cực

Số ký tự: 0