Vô cực

Phần 94

2023-10-03 11:33:00

Phần 94
Quân ngồi tựa vào tường, trong đầu ngập tràn suy nghĩ tìm cách trốn khỏi nơi này.

“Lũ hồn ma không thấy mình và Lâm An, có nên đi thẳng về trung tâm, giúp Tháp Linh không? Không! Nguy hiểm quá! Lỡ như đang đi giữa đường chiêu của Ngọc hết tác dụng thì mình đầu quân cho bọn hồn ma luôn. Còn kẻ thù là ai vẫn chưa biết nữa, đến đó đánh không lại thì công cốc.”

Nghĩ mãi, hắn bỗng chốc buồn ngủ.

Đôi mắt dần khép.

Không biết sau bao lâu, Quân thấy mình tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, hắn thầm mắng: “Lại bị dịch chuyển nữa à?”

Hắn đứng dậy, nhận ra mình đang đứng ở một vùng đất hoang sơ, xung quanh chỉ toàn cây cối, núi rừng. Bầu trời ban đêm tựa như một bức lụa trải dài, điểm xuyến vào đó những đốm sáng của các vì sao. Vầng trăng treo lơ lửng trên đầu, chiếu ra thứ ánh sáng yểu điệu.

Khung cảnh này thật đẹp làm sao.

Nhưng mọi thứ mau chóng phai tàn chỉ sau một cái nháy mắt của Quân.

“Đây… đây là vì sao?”

Quân ngơ ngác nhìn ngọn lửa khổng lồ đang thiêu rụi khu rừng, thấy bầu trời ngập trong khói bụi, thấy vầng trăng hóa thành màu đỏ, thấy các vì sao ảm đạm xa vời.

Một rung chấn truyền đến từ phía sau.

Quân xoay người chợt phát hiện một thân hình khổng lồ, kích thước ngang với một quả núi, lại có 4 tay cực kỳ quái dị.

Lại một chấn động khác!

Từ trong khói bụi mù mịt, Quân thấy một con rết khổng lồ trồi ra, gương mặt có phần giống người, lại có thêm sừng của rồng.

Hai tồn tại khổng lồ bỗng lao vào đánh nhau. Người khổng lồ nhấc lên một ngọn núi chọi về phía con rết. Ngọn núi lao vun vút như một viên đạn. Con rết uốn lượn một vòng, vừa vặn để ngọn núi lọt qua!

Ngay sau đó, hàng ngàn cái chân của con rết hoạt động hết công suất, vận chuyển cơ thể khổng lồ áp sát kẻ địch. Hệt như một chiếc tàu lửa đang đâm sầm về phía người khổng lồ!

Graoooo!!!

Người khổng lồ giẫm mạnh xuống đất, rung chấn kinh hoàng lang ra khắp khu rừng, khiến mặt đất nứt nẻ thành những khối vuông đều nhau.

Con rết bị hất tung lên ngay trước khi chạm vào người khổng lồ.

Bốn cánh tay bùng phát lực lượng khổng lồ, dự định tung ra một loạt đấm.

Nhưng con rết há cái miệng ghê tởm của mình, phun ra vô số quả cầu chất dịch màu xanh. Những quả cầu chất dịch trúng vào cơ thể người khổng lồ, khiến nó suy yếu trầm trọng, loạt đấm cũng vì thế mà bị ngắt. Thứ dịch đó là chất kịch độc, nếu không phải thân thể khổng lồ có sinh mệnh cường đại, e rằng số phận không khác vùng rừng lân cận bị chất dịch làm cho bốc hơi, chỉ để lại những cái hố sâu không đáy.

Hai bên giáp lá cà nhau, đánh một trận long trời lỡ đất.

Nhưng động tác của chúng khựng lại, không hẹn mà cùng nhau hướng mắt về phía bầu trời.

Vô số xúc tu màu trắng trong từ đâu xuất hiện quấn lấy thân thể cả hai.

Nhìn dọc theo các xúc tu ấy mới phát hiện một con sứa khổng lồ không biết có mặt từ bao giờ.

Tưởng chừng xúc tu mỏng manh yếu ớt kia vô hại với hai kẻ cường đại, nhưng nên biết rằng, xúc tu này tác động vào linh hồn, thể hiện một chiêu khống chế cường đại.

Mà lúc này đây, một âm thanh tà dị vang lên.

Quân vô thức ngẩng đầu.

Giữa vầng trăng máu rợn người kia, một thực thể khổng lồ khác với đôi cánh đen giang rộng, khiến màn đêm cũng ảm đạm đi nghìn lần.

Khung cảnh lúc này bị xáo trộn rồi vỡ tan, Quân sau đó cũng tỉnh giấc.

Tất cả chỉ là một giấc mơ!

… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/

Đảo Việt Linh…

“Anh Minh!” Phan Thảo Nguyên hô lên khi thấy anh rể của mình đến.

Minh chỉ gật đầu, ánh mắt tập trung nhìn vào chiếc bảng 3D lơ lửng ngoài Tháp Linh Hồn.

“Chính là nó… tại sao lại như vậy?” Minh thở ra một hơi, vừa trút được gánh nặng, nhưng lại sinh ra lo âu mới.

Ngay sau khi Xuân báo tin Quân bỗng dưng biến mất, Minh nhận được cuộc gọi của Nguyên.

Cô em vợ này hỏi Quân đang ở đâu. Minh nghe vậy liền biết được Nguyên có manh mối nào đó liên quan đến vụ biến mất của Quân.

Đúng vậy, Nguyên không phải vô duyên vô cớ gọi hỏi thăm Quân trong cái hoàn cảnh rối răm thế này. Đã được 2 ngày kể từ khi sự cố Tháp Linh Hồn xảy ra, cha và anh hai nàng đã dẫn đội chế tác sư vào trong tháp, anh tư thì bận rộn xử lý các ca ngất xỉu, thế cục hỗn loạn tại lễ hội do một mình Thảo Nguyên gánh vác.

Sau một ngày đầu quan sát, Thảo Nguyên nhận ra một điểm chung giữa các ca bệnh!

Họ đều ở gần khu vực Tháp Linh Hồn.

Nguyên phán đoán nguyên nhân gây ra chứng ngất xỉu kia nằm ở trong tháp.

Vậy nên nàng quyết định đóng cửa lễ hội. Hành động này tuy sẽ gây tổn thất tương đối nặng đến Phan gia, nhưng đó là cách tốt nhất để giảm các ca bệnh.

Nàng đã chọn đúng. Số ca bệnh giảm hẳn, chủ yếu xuất hiện ở những người sống tại thị trấn gần Hồ Khởi Nguyên.

Nắm chắc được nguyên nhân gây ra, Nguyên đã nhờ đến chính quyền di chuyển các hộ dân ra xa khu vực Hồ Khởi Nguyên, không để thêm bất kỳ ca bệnh nào nữa.

Sau khi xử lý xong áp lực từ các ca bệnh, Nguyên lại đối diện với áp lực từ những thế lực khác. Bọn họ nhân lúc Phan Đắc Lộc đi vắng, tạo ra vô số chuyện nhức đầu, chủ yếu muốn làm khó dễ Nguyên.

Đứng ở cương vị ban tổ chức, Nguyên dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm cho những việc đang diễn ra, đó cũng là điểm yếu để lũ người kia chèn ép nàng, thông qua nàng chèn ép Phan gia.

Nguyên khá là mệt mỏi, nàng tuy là người mạnh mẽ, có kiến thức cao thâm, nhưng đối phó với mấy tên cáo già của các thế lực cũng không tránh khỏi chịu thiệt thòi.

Ông Lộc thì vô lo quá mức, tiến vào trong tháp còn kéo theo cả anh hai nàng, không nghĩ đến lũ người các thế lực thừa nước đục thả câu, để con gái chịu uất ức.

Quay lại với vấn đề chính, Nguyên cũng không phải gọi Minh đến chơi. Cách đây nửa tiếng, bảng xếp hạng của Tháp Linh Hồn bất ngờ biến chuyển. Ngay cuối bảng, một hàng mới được tạo ra.

Theo thứ tự là ảnh, tên và số tầng được điền vào.

Trên ảnh là một người rất quen thuộc với Nguyên, cũng gây nên chút cảm giác với các thế lực khác.

“Sao giống… cháu gái Phan gia chủ vậy?”

Phần tên của người vừa xuất hiện để trống, còn số tầng giống với những người khác, đều ở tầng 69.

“Quân?” Không cần hiện tên, chỉ cần nhìn dung nhan, Nguyên cũng biết đó là đứa cháu trai của mình. Nàng lập tức gọi cho anh rể, hỏi về Quân. Nhận được Minh xác nhận Quân vừa biến mất, Nguyên mới dám tin rằng cháu trai mình thật sự đã vào Tháp Linh Hồn.

Bằng cách nào chứ?

Không, nàng không thể nghĩ theo hướng bình thường được! Tháp Linh Hồn đang bị lỗi, nó có thể làm ra chuyện gì ai mà biết được?

“Không còn cách khác vào trong sao?” Minh hỏi.

Nguyên lắc đầu: “Ngoại trừ trận pháp của Phan gia, những cách khác đều vô dụng!”

“Lần sau có chuyện gì thì phải báo anh ngay!” Minh nói.

Nguyên nghe vậy gật đầu. Nàng biết cha và anh rể có khúc mắc. Ông Lộc sẽ không bao giờ muốn nhờ vả đến Minh! Cũng vì thế mà khi Tháp Linh Hồn có chuyện, ông Lộc đã dặn nàng không được báo cho Minh, dù con gái của Minh cũng đang bị mắc kẹt bên trong.

Nhưng tình huống hiện tại không cho phép nàng nghe lời cha nữa.

Minh nhìn về phía khán đài, nơi mà những thành viên cao cấp của các thế lực ngự tọa, lại nhìn sang dáng vẻ mệt mỏi của em vợ.

Ông ta xoay người tiến về khán đài.

Ở đây cần có một kẻ mạnh làm chủ!

… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/

“Mơ sao?”

Quân chớp chớp hai mắt, nhìn sang vách hang ở phía xa thấy Lâm An đang co rúm lại.

“Lạnh thật!” Hắn khẽ run một cái, lấy từ trong nhẫn không gian một cái chăn. Quân sau vụ việc lạc vào Rừng Nguyên Sinh đã rút ra một bài học: Tai họa có thể ập đến bất cứ lúc nào. Vậy nên nhân cơ hội có món bảo vật không gian quá mức tiện lợi này, hắn đã bỏ vào rất nhiều thứ tiện dụng để phòng ngừa một ngày nào đó gặp tai họa thì vẫn có cái để dựa vào.

Vâng, cái ngày nào đó lại là ngay hôm nay!

Quân đắp chăn cho Lâm An. Ánh mắt dịu đi khi nhìn gương mặt dễ thương của nàng, miệng khẽ nhếch: “Mới bị thằng Mê Hồn Tông lừa vậy mà vẫn không đề phòng mình!”

Sau đó hắn quay người bước ra cửa hang, hai tay đút vào túi quần.

“Giấc mơ lúc nãy thật kỳ quái. Mình cảm giác chân thật quá. Những quái vật đó mình đã thấy ở đâu rồi nhỉ?” Quân nhíu mày, từ từ phân tích.

Đầu tiên là người khổng lồ. Chủng tộc này không quá xa lạ, chủ yếu sinh sống ở Nhật Bản, một số ít rải rác ở miền Bắc Việt Nam. Chiều cao của người khổng lồ dao động từ 5 mét cho đến 60 mét. Nhưng người khổng lồ vừa rồi kích thước ngang cả một ngọn núi, ước chừng vài trăm mét!

“Người khổng lồ size XXL à?” Quân nhíu mày giễu cợt, sau đó lại nghĩ về đối thủ của người khổng lồ.

Một con rết kích thước không kém cạnh, lại có khả năng sử dụng kịch độc, lớp vỏ tương đối cứng cáp. Thật ghê rợn, loài quái vật như vậy nếu tồn tại sao con người có thể sống?

Tiếp đến là một con sứa, thoạt nhìn thì vô hại nhưng thủ đoạn nó tung ra lại có ảnh hưởng rất lớn.

“Cảm giác cứ như đánh trực diện linh hồn…” Quân vận dụng kiến thức mình có đưa ra phán đoán.

“Sứa? Linh hồn?” Đầu óc Quân luân chuyển, da đầu rợn lên không biết do lạnh hay do nhớ ra gì đó.

“Bảo sao mình thấy quen quen!”

Chủ cũ thân xác đã từng đến Đảo Việt Linh chơi và nghe kể về truyền thuyết Sứa Dưỡng Hồn trị thương tại đây. Sứa Dưỡng Hồn được kể là một tồn tại 9 sao, nhưng cái đó chưa ai chứng thực được, thông tin về con quái này quá ít ỏi dẫn đến chưa được đưa vào bách khoa toàn thư quái vật, đó cũng là lý do Quân không nhận ra ngay mà phải nhờ vào ký ức của chủ cũ.

Nghĩ đến đây, Quân chợt cảm thấy mọi thứ trùng hợp đến lạ kỳ.

Sứa Dưỡng Hồn gần như đã bị quên lãng trong ký ức của Quân (chủ cũ), lại càng không có chút nổi bật nào trong trí nhớ của Quân (chủ mới). Vậy tại sao Quân lại mơ thấy nó? Vào đúng lúc này, khi hắn đang ở Đảo Việt Linh, nơi khởi nguồn truyền thuyết Sứa Dưỡng Hồn.

Lúc nãy khi tỉnh dậy, Quân đã thầm nhủ chỉ là một giấc mơ thôi mà. Nhưng sau khi suy xét lại, hắn cảm giác giấc mơ này không đơn thuần, có thể còn ẩn chứa bí ẩn nào đó phía sau.

“Để sau vậy…” Quân mặc kệ, dù giấc mơ có vẻ đặc biệt nhưng hắn không bị ảnh hưởng gì cả, hà cớ gì phải tốn năng lượng cho vấn đề này? Trước mắt là tìm em gái đã!

Bỗng dưng đầu Quân nhói một cái.

“Ngọc?” Quân cảm giác Ngọc đang muốn nói gì đó với mình.

“Mau… đi tìm ngài ấy…”

“Ngài ấy?”

Quân ngập tràn khó hiểu. Ngài ấy là ai? Đi đâu tìm?

Ngay sau đó, một đoạn phim chiếu trong đầu Quân. Tựa như một chiếc flycam đang bay với tốc độ âm thanh, xuyên qua những vùng núi đồi hoang vu, băng băng trên hoang mạc không bóng người, cuối cùng dừng lại ở một khe nứt.

“Ahhh!!” Quân ngã xuống, vài giây sau mới rên rỉ: “Mày muốn tao đến đó à?”

Không ai đáp lại.

Cơn choáng váng trôi qua, Quân tựa lưng vào vách hang, bắt đầu phân tích: “Giờ không có định hướng gì! Nếu Ngọc đã kêu mình đến đó, chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ngoài ra nơi ấy có thể ẩn chứa điều quan trọng nào đó chăng? Haiz, game này mình trở thành quân cờ cho Ngọc rồi!”

… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/

5 giờ sáng thứ hai.

Quân và Lâm An rời khỏi nơi trú ẩn.

“Anh chắc chứ?” Lâm An có vẻ hơi rén. Vừa tỉnh dậy, Quân đã phổ biến kế hoạch tìm đến nơi mà Ngọc chỉ. Biết linh hồn khế ước của Quân không tầm thường, Lâm An quyết định nghe theo.

Nhưng khi chạm trán vòng vây của quân đoàn ma, nhìn thấy số lượng khủng bố, nàng rùng mình liên tục, bản thân bất giác tiến sát lại Quân.

Quân cũng khá rén, nhưng hắn tin thủ đoạn của Ngọc để lại sẽ giúp cả hai vượt qua.

Trên cao, có rất nhiều hồn ma lượn lờ, gương mặt con nào cũng đáng sợ, nếu chuyển sang khung cảnh ban đêm, thậm chí sẽ có người lầm tưởng mình lạc vào địa ngục.

“Đừng sợ! Chỉ như đi chơi nhà ma thôi!” Quân an ủi Lâm An.

“Nhà… nhà ma?”

Lâm An nghe xong, cả người bủn rủn. Lúc nhỏ, nàng từng đến nhà ma chơi một lần, kết quả bị dọa cho ngất xỉu. Từ đó, nàng có nỗi ám ảnh kinh hoàng với nhà ma, mỗi lần nhắc lại là rén.

Vừa hay, Quân chạm vào nỗi sợ, khiến cô nàng đang căng thẳng hoàn toàn sụp đổ, gục ngã trên vai hắn, không dám ngước mặt nhìn lên.

Quân liếc mắt về sau, trong lòng tự hỏi: “Người của Hội Tử Thần sợ ma? Hồi đó có nộp CV lộn chỗ không vậy?”

Rất may, Quân và Lâm An đã vượt qua một cách yên bình. Cả hai sau đó tức tốc chạy đến vị trí mà Ngọc chỉ định. Hoang mạc rộng rãi không có nhiều cây cối chắn đường nên Quân không bị lạc.

Họ tìm được khe nứt. Quân dựa theo đoạn phim mà Ngọc truyền tải tìm đến vị trí nọ.

“Nhảy xuống chỗ này sao?”

Quân thầm nhủ, sau đó nhìn sang Lâm An: “Anh nhảy trước!”

Nói rồi hắn nhún chân thả cơ thể rơi tự do xuống khe nứt, thân ảnh hắn rơi xuống giữa chừng bỗng biến mất.

Lâm An sững sờ, sau đó cũng nhảy xuống theo.

Khi rơi xuống đến gần vị trí Quân biến mất, Lâm An cảm nhận sau lưng có một lực hút nào đó, quay mặt lại thì thấy trên vách khe nứt có một vòng tròn cổ ngữ đang phát sáng. Nó chính là thứ tạo ra lực hút!

Lâm An bị hút vào trong. Nàng sau đó đáp đất, phát hiện mình đang ở một địa đạo.

Quân đang đứng chờ sẵn, tay đang gõ cốc cốc vào mặt tường có viết chi chít cổ ngữ.

“Vào thì được! Nhưng lại không ra được! Chỉ còn cách tiến lên thôi!” Quân xoay người bước đi, Lâm An cũng lon ton chạy theo. Vì nơi này khá tối, Lâm An nhanh trí tạo ra một quả cầu ánh sáng để làm bóng đèn.

Quân nhìn quả cầu ánh sáng, trong lòng trào dâng cảm giác khó hiểu. Hắn bất giác nhìn sang Lâm An.

“Thuật điều khiển ánh sáng của em lợi hại thật! Tên của nó là gì vây?”

Nghe Quân hỏi, Lâm An suy nghĩ rồi đáp: “Cũng không hẳn là thuật gì… đây là năng lực của linh hồn bảo hộ, em thừa kế được một phần!”

“Ồ!” Quân gật gù. Có một số trường hợp Hộ Linh sẽ trực tiếp thừa kế một phần năng lực của linh hồn bảo hộ mà không cần trải qua phụ thể.

Cả hai đi theo đường thẳng, đến một đoạn lại gặp nhiều ngã rẽ.

“Ài, đừng bắt mình phải lựa chọn chứ!” Quân nhướng mày, sau đó nhắm mắt lại, đưa cơ thể vào trạng thái Thiên Nhiên Tâm Hữu.

Khả năng sử dụng dòng chảy của hắn đã tăng lên một bậc sau khi được tái sinh nhờ giọt nước sinh mệnh của Liễu Thần. Nhờ vậy, hắn dễ dàng phân tán giác quan theo từng ngã rẽ, bám theo dòng chảy tự nhiên để dò đường.

“Ra là một cái mê cung!” Quân nghĩ thầm, nếu không có Thiên Nhiên Tâm Hữu, e rằng hắn phải thử vận may để mò mẫm lối đi trong đây rồi.

“Mẹ nó đau đầu quá…” Phân tán giác quan ra khắp nơi chẳng khác gì xé linh hồn ra thành nhiều mảnh vậy, Quân bắt đầu choáng váng rồi.

Lâm An đứng cạnh không hiểu Quân đang làm gì, tại sao lại đứng im bất động như vậy?

Nhưng nàng cảm giác không nên làm phiền. Kể từ sau khi chứng kiến sức mạnh vượt trội của Quân, Lâm An có lòng tin ở Quân hơn, mọi hành động của hắn chắc chắn có lý do phía sau.

Khoảng nửa tiếng sau, Quân mở mắt ra, thở gấp.

Hắn quay sang Lâm An.

“Trong đây còn có người khác! Nhưng đang bị thương nặng!”

… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/

U Minh Dương lết thân xác đẫm máu đi từng bước chậm chạp.

Nàng kiệt sức gục ngã.

“Không ngờ… Hắn còn có các linh hồn khế ước mạnh như vậy…” Đôi mắt nàng mờ dần.

Ở phía xa, một bóng trắng lấp ló. Đó là linh hồn của một người đàn ông đầy cơ bắp, đầu trọc lóc, khoác trên thân mình bộ trang phục khá giống người Mông Cổ.

Theo ngay sau là một linh hồn khác, đó là một người phụ nữ mặc trên người một bộ váy đen dài lê thê, gương mặt vặn vẹo, hốc mắt trống rỗng, máu chảy hai hàng.

Linh hồn người đàn ông mặc đồ Mông Cổ tiến lại gần Dương, bàn tay vận lực muốn giải quyết nàng.

Nhưng khi vừa đấm xuống đã bị chiếc lồng hộ thể của nàng ta cản trở, khiến cánh tay hắn bốc cháy.

Hiểu rõ thủ đoạn của Dương, nữ hồn ma váy đen kia phun ra một chất dịch đen ngòm, tranh thủ lúc chiếc lồng tan biến để tấn công nàng.

Dương trơ mắt nhìn chất dịch nhấn chìm nàng.

“Xong!” Ma nữ váy đen che miệng cười duyên.

Linh hồn người đàn ông Mông Cổ gật đầu. Cả hai sau đó tan biến, đúng hơn là trở về với chủ của mình.

Nhưng cả hai nào biết rằng, ở một nơi cách bãi chất dịch màu đen vài trăm mét, một đốm lửa màu xanh xuất hiện từ trong không khí.

Đốm lửa ấy dần bành trướng, tạo thành một ngọn lửa khổng lồ.

Từ trong ngọn lửa, Dương trần truồng bước ra. Dù chi chít vết thương, nhưng nàng vẫn rất quyến rũ.

Dương gục ngã, cơ thể suy yếu trầm trọng.

Tầm nhìn dần mờ.

Trước khi hoàn toàn ngất đi, Dương thấy có người đến.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô cực

Số ký tự: 0