Quả chanh ngọt của tôi

Phần 0

2024-08-28 04:19:47

(Giới thiệu truyện)

Như thế nào mới là một người mẹ tốt? Người phụ nữ truyền thống phải có tam tòng tứ đức: Ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng, chết chồng theo con. Công dung ngôn hạnh phẩm chất nào cũng phải rõ rành. Cha mất rồi, tấm chồng đầu tiên cũng bỏ nàng mà đi, bây giờ tất cả của nàng chỉ còn đứa con trai yêu dấu. Đoan Thanh chỉ ước gì con trai duy nhất cũng không bỏ rơi nàng như vậy.

Đoan Thanh có là một người mẹ tốt chưa? Nàng không biết, nàng cũng đang cố gắng đây. Tuy quá trình có hơi gian nan một chút nhưng quan trọng là trái ngọt thu được lúc cuối cùng, nhỉ?


Phần 0: Trái cấm (Quân)
Đề bài: Tả về một thành viên trong gia đình mà em yêu quý nhất.

Bài làm…

Trong gia đình, mẹ là người em yêu quý nhất, phải chăng vì gia đình chỉ có em và mẹ. Mẹ em là một người phụ nữ Việt Nam truyền thống hội tụ đủ tam tòng tứ đức, hiền dịu, chịu khó và luôn một lòng yêu thương em.

Mẹ em tên là Đoan Thanh, nghĩa là đoan chính và thanh khiết. Mẹ đang làm buôn bán nhỏ ở nhà kiêm luôn việc nội trợ chăm sóc em. Mẹ em là một người phụ nữ đẹp. Tuy tuổi tác đã đến ngưỡng 30 nhưng ai gặp mẹ cũng khen mẹ trẻ đẹp hơn tuổi thật. Mẹ em có làn da trắng hồng, mái tóc đen nhánh gợn sóng dài qua vai. Tóc mẹ hay để xõa nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt trái xoan hiền hậu. Mẹ có cặp mắt đen láy, trong vắt tựa nước hồ thu, mỗi khi mẹ cười đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc. Các bạn mẹ ai cũng khen rằng mẹ có nụ cười và đôi mắt hút hồn. Mẹ có chiếc mũi dọc vừa hài hòa, cân đối những đường nét trên gương mặt.

Mẹ em có tính cách trẻ trung và vui vẻ. Mẹ hay bảo em gọi mẹ là “Chị Thanh”, vì như vậy nghe mẹ sẽ trẻ hơn. Những khi buồn bực và nghiêm túc chị sẽ xưng mẹ, còn những lúc vui vẻ mẹ sẽ xưng chị Thanh với em. Nhờ tính xởi lởi, thân thiện, chị Thanh có rất nhiều bạn. Các cô chú bạn mẹ cũng hay dắt em đi ăn và đi chơi cùng mẹ, mỗi lần như vậy em tuy mệt nhưng cũng rất vui.

Vì ba không sống với mẹ con em nữa, mẹ quán xuyến cả việc kiếm tiền và chăm lo cho gia đình. Mẹ rất giỏi, làm việc không ngơi nhưng không hề thở than. Tuy gia đình không đủ đầy nhưng nhờ sự quan tâm, chăm sóc của mẹ, em chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn điều gì. Dù cho nhiều người thúc giục mẹ đi thêm bước nữa, mẹ vẫn một mình như vậy để toàn tâm toàn ý nuôi dạy em. Mẹ nói là muốn tìm một người thích hợp yêu thương cả mẹ và Quân, mẹ và Quân cũng yêu quý người đó. Em thương mẹ lắm, mẹ hy sinh cho em rất nhiều, em muốn thay cả phần ba yêu thương mẹ, để mẹ không cảm thấy thiếu thốn nữa.

Mẹ mãi là gia đình quý báu và duy nhất của em, em ước được ở bên mẹ suốt đời.

Phan Nhật Quân, lớp 5a…

9 Điểm. Lời phê: Bài văn em viết rất cảm động! Tình yêu em dành cho mẹ hẳn cũng lớn như mẹ dành cho em!

Tôi lớn lên quen với việc nhìn thấy cơ thể của nàng. Những cánh cửa khép hờ, tấm bình phong vải mỏng: Váy ngủ lụa ngắn, gấu váy lướt hờ trên cặp đùi ngọc ngà, cổ áo sâu hoắm, lồ lộ đôi gò bồng đảo, những chiếc quần lót lọt khe khoe khoang đường mông cong vút. Tôi cho rằng đấy là những điều bình thường.

Tuổi dậy thì đã khiến tôi nhận ra tôi thèm khát cơ thể của chính người mẹ mình. Đằng sau cánh cửa phòng không khóa đó là một thân thể trần trụi, những tiếng rên của khoái cảm. Hình ảnh ấy thiêu vào mắt tôi và tâm trí tôi, để quãng thời gian dậy thì tôi nhớ lại bằng sự hổ thẹn, nhưng đi kèm nó là sự kích thích.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng tự sướng, tôi vẫn nhớ ngọn lửa hừng hực trong bụng, hay cách mà thằng em tôi cứng nhanh thế nào. Lưng cong cong khỏi giường, hai quả đào tiên mơn mởn, đôi chân dạng ra, một bàn tay hư hỏng thò ra đút vào, cánh tay còn lại đặt trên trán che mắt. Nàng không nhìn thấy tôi, cũng không nghe thấy tôi, mải mê chìm đắm trong nhục dục của bản thân, không thể dừng lại.

Tôi cũng không thể dừng lại. Tôi đè xuống hơi thở của mình, tưởng tượng bàn tay thò trong quần của mình thế chỗ với bàn tay hư hỏng của mẹ. Tinh dịch của tôi dính vào quần và dính một ít ra cửa phòng mẹ, tôi vội vàng trốn chạy trong sự hổ thẹn.

Lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư… Tôi nhìn nàng suồng sã, vô liêm sỉ, tôi nhìn nàng thèm thuồng, khao khát. Cảm xúc lớn dần khi tôi muốn người chạm vào nàng là tôi, người đem khoái cảm đến cho nàng là tôi. Tôi muốn bấu véo nàng, muốn cắn mút nàng, muốn nuốt xuống tiếng rên ngọt ngào của nàng. Tôi muốn làm nàng vui vẻ. Trong mộng tưởng của tôi, nàng vuốt tóc tôi và cười với tôi dịu dàng quá đỗi. Trong mộng tưởng của tôi, nàng cũng khao khát tôi như cách tôi khao khát nàng, chìm đắm trong nhục dục thuần túy, cảm giác sai trái chỉ là mồi lửa thăng hoa kích thích. Vô đạo đức, vô liêm sỉ, tôi biết, tôi biết, nhưng không phải khởi nguyên của loài người là vậy sao, tổ tiên adam và Eva ăn trái cấm? Bản chất của con người chính là xấu xa như vậy, chính là đáng khinh như vậy, tôi tìm lý lẽ bào chữa cho thứ tình cảm dơ bẩn của mình.

Tội lỗi làm sao che lấp được sự thật: Tôi muốn đụ nàng. Đúng rồi, tôi muốn đụ mẹ tôi.

Tôi muốn đụ nàng thật thô bạo, muốn cắn miếng da trắng mềm kia bật máu. Tôi muốn chiếm hữu nàng hung hãn như cầm thú, muốn khuấy đảo nàng đến nỗi nàng chỉ còn muốn một mình tôi. Tôi muốn bắn vào trong lồn nàng nhiều đến mức tràn ra, tôi muốn đụ nàng từ đêm đến sáng. Tôi muốn nàng phải bám víu lấy tôi, cầu xin tôi. Tôi muốn đụ nàng đến khi tôi không còn xuất nổi còn nàng thì không thể cử động hai chân.

Trong mộng tưởng của tôi, nàng gỡ xuống ranh giới mẹ – con và chúng tôi giao hoan như thú động dục.

Trong mộng tưởng của tôi, tôi và nàng kết làm một, hòa hợp như bao đôi nhân tình.


Phần 1: Người con gái con yêu (Đoan Thanh)
Với việc sinh nhật con trai yêu được tổ chức ở nhà, Đoan Thanh bận rộn cả ngày. Không ngờ Quân lớn nhanh thật, mới đây mà đã sắp thành người lớn rồi. Cơ thể thiếu niên cao lớn, đầy đặn hẳn lên. Đầu tư thằng bé đi tập thể thao đúng là quyết định sáng suốt mà! Gương mặt sáng láng, khôi ngô thừa hưởng từ bố mẹ, thứ đáng giá mà thằng cha bội bạc của nó để lại, bởi vì Đoan Thanh háo sắc mà (nàng biết nàng như vậy là nông cạn nhưng trách được nàng 17 năm trước sao?). Dù sao thì nàng vẫn rất tự hào về Quân, đó là một sự thật không thay đổi được.

Tiệc tùng và tiếp khách và trở nên hoàn hảo, đó là công việc của Đoan Thanh. Nàng hoàn hảo cho đến khi tiễn vị khách cuối ra khỏi cửa nhà.

Cồn cào, mệt lả trong người, Đoan Thanh biết mình đã quá chén rồi, tửu lượng của nàng thật tệ, nhưng vì nàng không muốn con trai nàng bị mấy tên trung niên đó dụ uống say xỉn bét nhè, lỡ Quân trở nên nghiện rượu thì sao? Ôi, nàng lại lo lắng những chuyện không đâu nữa rồi.

Có một điều khác đáng lẽ nàng phải lo lắng hơn chứ…

“Con có thích ai chưa?”

Câu hỏi vụt ra khỏi miệng Đoan Thanh lí nhí, lè nhè, nghe thật thảm hại, nhất là khi Quân đang đỡ nàng lên lầu vì nàng trông như sắp lăn ra ngất đến nơi.

Quân im lặng như không nghe thấy nàng nói gì. Đoan Thanh, với trực giác của một người mẹ, nhận ra sự khả nghi ở đây, tiếp tục gặng hỏi.

“Nè ~ Nghe mẹ hỏi không? Con có thích ai chưa?”

Lỡ khi nào Quân có bạn gái rồi mà giấu nàng không? Có thể lắm chứ. Nàng không dám tưởng tượng đứa con trai yêu làm này làm nọ với một cô bé khác. Cái gì chứ, tụi nó mới cấp 3 thôi mà. Ôi thôi mà lỡ một ngày xấu trời nọ nó mang về một đứa con gái lạ cưới chạy bầu thì sao? Không, Không, Không chấp nhận được. Quân của nàng nhất định không như vậy!

Sắp rồi, Quân lớn rồi, phải nghĩ đến tương lai thôi. Rồi một cô gái sẽ đến nắm tay Quân đi, nàng sẽ phải thả Quân ra khỏi vòng tay của mình. Ngực Đoan Thanh nhói lên. Lúc nãy trên bàn tiệc có bao nhiêu ông chú nói là sẽ giới thiệu con gái, cháu gái cho Quân ấy nhỉ? Nhớ đến thôi là nàng đã cảm thấy bực tức rồi. Gì cơ chứ, muốn cướp Quân từ Đoan Thanh sao? Sẽ không dễ dàng đâu, bởi vì Quân là đứa con trai yêu dấu và duy nhất của nàng mà…

“Có…”

“Hả?!” Đoan Thanh ngẩng phắt đầu lên, vì đây là điều nàng cần nghe.

“Có… có rồi…”

Quân đáp cụt lủn nhưng Đoan Thanh hiểu, có lẽ cậu đang ngại. Đây sẽ phải là lúc nàng đóng vai một người bạn thấu hiểu và lắng nghe con.

Nàng tự hiểu, Quân đẹp trai, cao ráo, hiền lành, chu đáo và giỏi giang. Cậu là đứa con trai mà Đoan Thanh tự hào. Có rất nhiều cô gái sẽ ngưỡng mộ và muốn ở bên cạnh cậu. Quân sẽ là một người bạn trai tốt. Cái gì vậy chứ? Quân thậm chí dư sức làm một người chồng tốt, một người cha tốt!

“He he, sao?~ Nói chị Thanh nghe coi? Nhỏ đó ra sao?”

Quân mở cửa phòng và thả nàng xuống giường.

“Chị Thanh nhiều chuyện quá đi!” Nàng cười khằng khặc đến ho khan “Để Quân rót cho chị ly nước.” Đoan Thanh nhận lấy ly nước từ Quân, nàng ra hiệu cho cậu cùng ngồi xuống giường, uống vài hớp nước lấy giọng.

“Hong, nhưng mà hỏi thiệt á ~ Kể cho chị nghe đi chị Thanh hứa không ghẹo ~”

Quân nhìn nàng đăm đăm, Đoan Thanh nghĩ là do cu cậu căng thẳng với ngại ngùng. Sự im lặng kéo dài một lúc Quân mới thở dài.

“Chị Thanh thích kiểu con trai như thế nào?”

“Hả, hỏi gì kỳ vậy?”

“À không! Ý Quân là, chị Thanh có lời khuyên gì cho Quân không? Bởi Quân không – không dám nói với người đó…”

“… Cho nên Quân mới hỏi chị thích kiểu như thế nào để tán nhỏ đó theo vậy hả? Hahaha chị hiểu rồi!”

Quân đang cúi mặt xuống nhìn gì đó dưới đất, bộ dạng lúng túng đến thấy tội. Cậu mà cũng ngượng ngùng một cách đáng yêu như vầy sao.

“Hmm, đàn ông á hả? Là phải chủ động lên!”

“Chủ động sao…”

“E hèm, việc gì cũng vậy. Con gái người ta sẽ ngại đó, nên con phải chủ động lên.”

Quân có vẻ trầm ngâm một lúc.

“Được rồi, con sẽ nghe lời mẹ.”

Cậu sán lại gần Đoan Thanh, mũi chạm mũi, tay trên đùi, môi kề môi, “Bởi vì chị Thanh thích đàn ông chủ động…” cả hai ngã xuống giường. Hả? Hả? Lưỡi Quân tách môi nàng ra xâm nhập vào. Cơ thể Đoan Thanh phản ứng trước khi bộ não nàng kịp phản ứng, phần dưới nàng nóng lên, thèm khát. Nàng đang đáp trả lại nụ hôn của cậu. Lưỡi cùng nước bọt hòa vào nhau. Nàng nên phản kháng, nhưng không.

“Tại sao…”

Cậu nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm túc trả lời.

“Con phải chủ động chứng minh tình cảm của con với người con gái con yêu chứ!” Gương mặt cậu đỏ lên trông thấy. Quân ngượng ngùng trong thật đáng yêu mà! Lời thú nhận vừa rồi khiến Đoan Thanh vỡ lở ra nhiều chuyện, một khoảnh khắc này nàng có cảm giác mình đã hiểu thấu tất cả. Đáng lẽ Đoan Thanh nên phủ nhận, nên phản kháng. “Nên”. Nhưng thật lòng mà nói sao?

Hiện tại.

Trong lòng nàng chỉ có cảm giác đắc thắng.

“Người con gái con yêu…”

Quân không nói gì nhưng nhìn Đoan Thanh với ánh mắt cầu khẩn, tha thiết. Làm sao nàng nỡ với ánh mắt đó chứ.

Những gì xảy ra sau đó nhanh chóng và cuồng dại. Quần của cậu tụt xuống, áo của nàng bung ra, miệng cậu tìm đến đầu vú nàng, tay nàng luồn vào trong quần lót cậu. Cậu đè nàng xuống, khẩn trương chiếm lấy thân thể nàng. Nàng có cảm giác như cậu đang tức giận chuyện gì đó.

Cảm giác rạo rực này Đoan Thanh tưởng nàng đã quên mất lâu rồi, nàng cồn cào vì nó, nó đang thiêu cháy nàng từ bên trong. Đã bao lâu rồi nàng mới phiêu diêu trong khoái lạc thế này? Trong khoảnh khắc này nàng sẵn sàng vứt bỏ thế giới sang một bên để bị thiêu cháy bởi nó.

Đoan Thanh giật mình khi ngón tay đầu tiên của Quân tiến vào trong âm đạo mình, “Ưmm…” khoái cảm tê tê lan khắp người nàng, nàng bấu lấy cánh tay cậu. Quân gọi tên nàng qua tiếng thở dốc, nàng cong người theo nhịp vào ra của ngón tay cậu cho đến khi nàng cảm thấy Quân đã sẵn sàng.

Đoan Thanh kéo chiếc quần lót ren trắng của mình ném sang góc phòng. “Hức – nhanh lên Quân! Mẹ chịu hết nổi rồi~”

“Nhưng…”

Cả hai nhìn xuống chiến binh hùng dũng của Quân, đầu óc Đoan Thanh quay cuồng, nàng muốn, nàng muốn, nàng muốn…

– Nàng muốn nó bên trong nàng ngay lập tức!

Bật ra một tiếng nấc ấm ức, Đoan Thanh đưa ngón tay xuống tự móc lồn, nới rộng đường vào. Quân nhìn theo nàng như bị thôi miên, như quên mất mình ở đây để làm gì, Đoan Thanh càng lúc càng mất kiên nhẫn, nàng đẩy Quân nằm xuống rồi leo lên ngồi trên chân cậu.

Không có bao cao su, không có bôi trơn, nhưng chắc không sao đâu, vì nàng ướt sũng cả rồi.

Đoan Thanh từ từ hạ mình xuống trên con cặc của Quân, nóng quá nóng quá, chưa vào hết mà nàng đã bắt đầu thấy sướng rồi! Vì nàng là một người thiếu kiên nhẫn, nàng thở ra một hơi và thả người xuống…

– Đĩ con mẹ nó chứ đau! Cơn đau rát nhói chạy khắp người Đoan Thanh. Đĩ con mẹ nó chứ con cặc chết tiệt này tại sao to khiếp như vậy! Đây là cái giá phải trả cho sự hấp tấp, chưa kịp hoàn toàn định thần lại, Quân bên dưới đặt tay lên hông nàng, có vẻ như muốn cựa quậy.

“Khoan!”

Cậu trai rít lên một tiếng bất mãn dù ngoan ngoãn giữ yên. Đoan Thanh hít thở sâu, cơn đau tan nhanh rồi cảm giác tê tê kéo đến.

“… Thanh… Chị Thanh ơi…” Quân nhìn nàng với ánh mắt cầu khẩn, dường như đã chịu hết nổi. Làm sao cậu chịu nổi cảnh này chứ, cái lồn của mẹ đang bóp lấy cậu thật là chặt cơ mà!

Vì Quân cũng là một người thiếu kiên nhẫn, cái tính nết học từ mẹ cậu, cậu trai đẩy lên phập phập. Đoan Thanh không thể phản ứng, cơn đau hòa cùng cơn sướng tê dại khiến nàng không thể thốt lên một câu nên hồn mà toàn ú ớ mấy tiếng rên rỉ vô nghĩa.

Con cặc của Quân vừa đỏ vừa nóng vừa to vừa dài vừa nhét vào lồn Đoan Thanh chật đến ứ hự. ah~ Nàng đã đẻ ra con cặc này sao? Nàng đã nuôi con cặc này sao? Hức~ Thật là hoàn hảo cho nàng vậy sao? Nàng hiện tại chỉ có thể nghĩ đến con cặc đang đụ lồn của mình. Nàng không còn suy nghĩ đến được đây là con trai mình hay không ai xài biện pháp an toàn hay đây là một điều gì đó sai trái. Đoan Thanh đụ con cặc này lần đầu nhưng nàng nghĩ nàng đã yêu nó rồi! (Hoặc có thể vì nó đi kèm với gương mặt khả ái này hoặc có thể là nó đi kèm với cơ thể nàng đã đầu tư tâm sức cho rèn luyện, dù sao thì,)

‘Phụt’ Đoan Thanh cảm nhận được dòng tinh trùng bắn vào trong mình, như máu kinh nguyệt trào ra, cảm xúc nàng tụt như vừa bước hụt chân.

Đúng là trai trẻ, đừng ra sớm thế chứ!

Lúc nãy nói thích con cặc này đúng là sớm quá mà.

Quân ngượng đỏ chín mặt, lẳng lặng rút ra khỏi Đoan Thanh, nàng thả người nằm phịch xuống giường, cả hai điều hòa lại hơi thở của mình.

Đoan Thanh lơ mơ đang tự móc lồn cho bản thân thì bàn tay bị người khác ngăn lại.

Quân nhìn nàng với sự quyết tâm cao độ, mà cái bản mặt không phục đó là sao chứ? Cậu vục mặt vào ăn lồn nàng như heo đói. Đoan Thanh ré lên, bởi vì đĩ cha nó cái gì đây? Hai chân nàng không nhịn được đập loạn vì nhột, trong vô thức nàng kẹp đầu Quân lại giữa hai đùi mình.

Quân tách đùi nàng ra rồi cả hai nhìn nhau thở dốc, cậu trườn lên hôn Đoan Thanh trước khi di chuyển từ từ xuống dưới: Cái cổ, giữa ngực, hai núm vú được day và mút và liếm trước khi cậu trở về chỗ ban đầu giữa háng Đoan Thanh.

Cái cách mà Quân hôn môi dưới của nàng cũng mãnh liệt như cách cậu hôn môi trên vậy. Đoan Thanh uốn éo bởi vì dù cái lưỡi ướt át đó có dẻo và mềm ấm đến đâu thì cũng vẫn không đủ! Không đủ sâu, không đủ lớn, không đủ lực. Quân ngậm mút lấy hột le của nàng khiến Đoan Thanh giật bắn, khoái cảm khiến đầu óc nàng quay cuồng trong cơn mê. Vú nàng cũng được chăm sóc bởi bàn tay còn lại của Quân, xoa bóp hay nhéo núm cũng khiến nàng kích thích.

Có lẽ vì được chăm sóc tốt như vậy mà mất một lúc sau Đoan Thanh mới nhận ra chiến binh của Quân đã quay trở lại cuộc chiến. Đúng là trai trẻ mà, cương nhanh thật đó!

“Quân~” Nàng biết Quân hiểu nàng đang nài nỉ, bởi khi đã nhìn thấy con cặc đó cương lên nàng đã không thể rời mắt khỏi nó.

Quân luôn luôn hiểu ý nàng, luôn luôn nghe lời nàng, cậu gác một chân của nàng lên vai mình, chân nàng bạnh ra, một tư thế không thể nào trần trụi hơn. Cậu ta dùng một tay cầm lấy cậu em để canh thẳng hàng với cô bé của nàng. Đoan Thanh phát điên lên mất, Quân chưa cho vào mà chỉ nhây nhây phần đầu ở ngoài mép, háng nàng bạnh ra hết góc rồi, cơ gân đang căng cứng lên, nàng không nghĩ mình đủ sức tự mình đẩy vào nữa.

“Quân…” Một cú đẩy lút cán, Đoan Thanh tưởng Quân đã muốn đẩy hết khí ra khỏi phổi mình. Thằng nhóc lại làm như thế nữa, tiếp tục, tiếp tục, nhanh và mạnh, mỗi lần như vậy kéo ra hết và đút vào. Bên trong Đoan Thanh luôn được lấp đầy khiến nàng thỏa mãn.

Tiếng da thịt lép nhép dâm dục, nàng không biết Quân đã đổi tư thế từ lúc nào. Quân ở trên nàng, bên hông nàng, bên dưới nàng, Quân ở xung quanh nàng. Điên thật, điên thật rồi, sướng đến phát điên!

“Thanh… Thanh… Chị Thanh…”

Cậu luôn gọi tên nàng trong tiếng thở dốc, gần lắm rồi. Lần thứ hai cậu xuất, Quân bắn tất cả vào trong Đoan Thanh, cả hai ôm lấy nhau hổn hển. Rượu tan dần, lý trí của nàng bắt đầu quay trở lại.

“anh yêu em!”

Đột nhiên Đoan Thanh cảm thấy buồn nôn đến phát bệnh. Con trai của nàng, 17 tuổi, loạn luân với mẹ ruột của nó. Hiện thực phang vào mặt nàng một cú đốp đau điếng, cơ thể Đoan Thanh bỗng dưng nặng nề như vừa nuốt phải chì.

Vì sao nàng không hề ngăn cản việc đó?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quả chanh ngọt của tôi

Số ký tự: 0